Chương 117
“Vậy Thái hậu chọn lấy một người ưng ý đi.” Minh Thành Đế cũng cười nói. Hắn vừa nãy thấy Diêu Hỷ không biết từ lúc nào đã quay lại bên cạnh Thái hậu hầu hạ, trong lòng còn lo Thái hậu sẽ thấy hắn làm việc dư thừa.
Vạn Tất liếc xéo Diêu Hỷ một cái, hừ lạnh: “Một người thì sao đủ? Ai gia lấy hết.”
“Nương nương…” Diêu Hỷ hoảng hốt, căng thẳng kéo vạt áo Thái hậu làm nũng: “Nô tài biết sai rồi.”
Nàng biết nương nương cố tình nói vậy để giận nàng, nhưng nói đùa trước mặt Hoàng thượng thì không được đâu, lỡ như Hoàng thượng tưởng thật, lỡ tay hạ một đạo thánh chỉ nhét mấy mỹ nam vào cung Thái hậu thì sao? Quân vô hí ngôn mà!
“Nô tài không nghe hát nữa, cả đời này cũng không nghe nữa.” Vừa rồi nàng quả thật nghe nhập tâm, lại thêm kích động vì gặp được Đào cô nương, đã lơ là nương nương. Nương nương nổi giận như vậy là vì để tâm đến nàng.
Đúng là nói thừa! Đào Tiểu Lâm hát xong rút lui rồi, nha đầu thối này giờ mới nói không nghe nữa chẳng phải đã quá muộn hay sao? Vạn Tất hôm nay từ lúc ra khỏi cung đã một bụng tức, đối với đám nam nhạc công kia dĩ nhiên chẳng có hứng thú gì, nói mấy lời ấy cũng chỉ là để chọc tức Diêu Hỷ mà thôi. “Đừng mà, Đào Tiểu Lâm đang tẩy trang đấy, công công thích nàng ta như thế chẳng lẽ không qua chào hỏi một câu?”
“Không đi. Nô tài ở đây hầu hạ nương nương.” Diêu Hỷ thấy Thái hậu nương nương còn giận, bèn làm lành, nâng ly rượu đưa tới trước mặt nương nương: “Nương nương, mời.”
Vạn Tất hất tay đẩy ly rượu Diêu Hỷ đưa tới, sắc mặt lạnh lùng: “Giờ lời ai gia nói công công có thể không nghe nữa rồi sao? Bảo ngươi đi thì đi đi, đừng để người ta ra khỏi cung rồi lại quay sang trách ai gia không cho ngươi gặp mặt.”
Diêu Hỷ có phần khó xử. Nàng nên đi hay không đi đây?
Đi thì sợ nương nương càng giận. Không đi thì lại thành chống chỉ dụ trước mặt bao người. Thực ra chống chỉ dụ Thái hậu cũng không làm gì nàng đâu, điều Diêu Hỷ thật sự sợ là nét mặt u ám kia của Hoàng thượng đang nhìn nàng lúc này.
Sắc mặt Minh Thành Đế quả nhiên không dễ coi. Hắn thấy Thái hậu đã chiều Diêu Hỷ quá mức, một thái giám thôi mà, chủ tử ra chỉ chẳng những không vâng lời ngay, còn nhiều lần cãi lại ngay trước mặt bao người. “Thái hậu nói gì thì làm theo là được, vào cung rồi chẳng ai dạy ngươi quy củ sao?”
Diêu Hỷ đứng dậy, tâm trạng rối bời, quay sang Thái hậu nói: “Nương nương, vậy… nô tài đi thật nhé?” Nàng bước đi ngập ngừng, đi vài bước lại dừng vài bước, cố ý để Thái hậu nương nương thấy rõ: thật sự không phải nàng không biết điều, không nghĩ cho cảm xúc của nương nương, mà là vì thánh chỉ khó trái!
Vạn Tất trừng mắt nhìn Minh Thành Đế một cái thật mạnh: “Người của ai gia, ai gia tự mình dạy dỗ, không phiền Hoàng thượng nhọc lòng!” Nàng vốn không thật sự muốn để Diêu Hỷ đi gặp Đào Tiểu Lâm, chỉ là muốn thử thái độ của Diêu Hỷ mà thôi. Nếu Diêu Hỷ còn cố chấp thêm chút nữa, sống chết không chịu đi, có lẽ cơn giận trong lòng nàng cũng nguôi ngoai. Nhưng Phùng Kiền cái tên xúi quẩy đó lại xen vào chuyện không đâu… trời đánh thật!
Ngẩng đầu nhìn lên, Vạn Tất thấy Diêu Hỷ đã qua khỏi cầu vòm, đi vào trong đám người của gánh hát rồi.
“Thái hậu, Diêu Hỷ thật sự quá vô phép rồi, đổi người khác cũng tốt. Nhưng mà… tất cả đều muốn thì… có hơi nhiều quá không?” Minh Thành Đế vẫn đang nghiêm túc cân nhắc chuyện ấy, một hai người thì còn được, nhưng mười mấy nam nhân như thế mà đòi hết? Vạn Tất cũng tham quá rồi.
Nghe Minh Thành Đế nói Diêu Hỷ vô phép, sắc mặt Vạn Tất càng tệ hơn. Dù nàng đang giận Diêu Hỷ, cũng không cho phép người khác nói xấu nàng nửa câu. Minh Thành Đế còn định nói thêm gì nữa, Vạn Tất đã chẳng muốn nghe, tâm tình càng chẳng thiết dùng bữa. Diêu Hỷ vừa rời đi, cả trái tim lẫn ánh mắt của nàng cũng đi theo luôn. Nhưng đình bên kia hồ lại chen đầy người của gánh hát, nàng chẳng nhìn thấy gì cả.
Trên đường đi, lòng Diêu Hỷ cũng không yên. Ngoài niềm vui sắp được gặp mặt Đào cô nương, điều nàng nghĩ nhiều hơn lại là làm sao để chút nữa quay về dỗ dành cho Thái hậu nương nương nguôi giận.
Nương nương thực ra là người nhìn qua có vẻ khó tính, nhưng thật lòng lại là người dễ sống nhất. Bởi vì nương nương thông minh, có thể nhìn thấu tâm ý của người khác chỉ trong chớp mắt. Diêu Hỷ tự xét bản thân không hề có ý nghĩ sai trái gì, nàng tin với con mắt tinh tường như nương nương, chắc chắn sẽ không hiểu lầm nàng.
Trong lòng rối bời, Diêu Hỷ bước vào trong đình. Người của gánh hát đều dừng tay, ngừng việc đang làm. Sân khấu cách đình xem hát chỉ cách nhau một chiếc cầu vòm, dù không ai trong gánh hát quen biết Diêu Hỷ, nhưng họ đều biết trong lúc diễn, nàng luôn ngồi bên cạnh Thái hậu.
Bên phải Thái hậu là Hoàng thượng, bên trái chính là vị công tử này — thân phận sao có thể đơn giản được?
Chỉ là Hoàng thượng và Thái hậu cùng các vị chủ tử khác đều ngồi ghế, còn vị này thì ngồi đôn thấp, đoán chừng là một vị công công được sủng ái bên cạnh Thái hậu.
Chuyện Yêu hậu gần đây thu nhận một nam sủng đã sớm truyền ra ngoài cung, đám người gánh hát vốn đi khắp nơi biểu diễn, tin tức linh thông, tất nhiên cũng biết. Ông bầu của gánh hát bước nhanh lên trước, lễ phép cúi người chắp tay: “Công công, chẳng hay Thái hậu nương nương có điều gì dặn dò?”
“Không có gì đâu. Tại hạ ngưỡng mộ Đào cô nương đã lâu, chỉ muốn gặp cô nương một lần, không biết Đào cô nương có tiện không?” Diêu Hỷ đưa mắt nhìn quanh, trong đình có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng toàn là gương mặt lạ, chỉ không thấy Mộc Quế Anh.
Ông bầu vội vàng cười làm lành: “Tiện mà. Công công quý mến Tiểu Lâm là phúc phận của nàng ấy.” Rồi ông ra lệnh cho mọi người tránh ra tạo thành một lối đi, dẫn Diêu Hỷ tới trước một tấm bình phong: “Nàng đang thay xiêm y trong này, công công mời.” Ông gõ nhẹ vào bình phong, giọng lại hơi thô lỗ gọi với vào: “Có quý nhân tới gặp. Mau sửa soạn cho chỉnh tề vào!”
Diêu Hỷ thấy ông bầu đối với nàng và với Đào cô nương là hai gương mặt hoàn toàn khác nhau, vẻ mặt lập tức lạnh xuống. Ông ta như vậy, nghĩ đến cuộc sống thường ngày của Đào cô nương trong gánh hát, chắc cũng chẳng dễ dàng gì. Diêu Hỷ đang buồn lòng thì tấm bình phong hé mở, lộ ra một gương mặt thanh tú nhưng tiều tụy.
Đào Tiểu Lâm còn đang khoác nửa bộ xiêm y diễn, chỉ mới lau đi lớp hóa trang trên mặt. Nàng nghe thấy ông bầu gọi người kia là công công, liền lễ phép nói: “Công công mời.” Trong gian nhỏ dựng tạm sau bình phong lộn xộn vô cùng, trang phục biểu diễn, mão giáp chất đầy cả căn phòng. Đào Tiểu Lâm đơn giản dọn dẹp lấy ra một chiếc ghế, mời Diêu Hỷ ngồi.
Diêu Hỷ chưa từng thấy Đào cô nương lúc chưa hóa trang. Trước đây nơi duy nhất có thể gặp nàng là trên sân khấu của trà viên. Đào cô nương thường diễn đao mã đán, hóa thân thành nữ tướng hoặc nữ anh hùng, xem lâu thành quen, trong lòng Diêu Hỷ đã khắc sâu hình tượng Đào cô nương oai hùng, cưỡi ngựa múa đao trên sân khấu.
Nhưng Đào cô nương trước mắt lại yếu ớt tiều tụy, không còn nửa phần oai phong trên sân khấu. Diêu Hỷ không phải thất vọng, mà là đau lòng. Nàng như kẻ vừa vén bức màn lộng lẫy của sân khấu, đột nhiên đối mặt với lớp mủ thối của hiện thực.
“Tại hạ khi còn ngoài cung thường đến trà viên nghe cô nương hát, ngưỡng mộ đã lâu, chẳng ngờ lại có thể gặp được cô nương trong cung.” Diêu Hỷ hơi khép nép nói.
“Đúng là duyên phận.” Đào Tiểu Lâm lịch sự mỉm cười, trong lòng lại thấy xót xa cho vị công công trước mắt. Vị công công này, khi còn đến nghe nàng hát, chắc hẳn vẫn còn là nam tử đi?
Hai người lại rơi vào trầm mặc. Đào Tiểu Lâm là vì mệt mỏi, còn Diêu Hỷ thì vì kích động xen lẫn ngượng ngùng.
“May mà cô nương đã trở thành đào hát nổi danh.” Diêu Hỷ vừa cười ngốc nghếch vừa cảm thán, nàng căng thẳng đến mức chẳng dám nhìn vào mắt Đào Tiểu Lâm.
Đào Tiểu Lâm khẽ cười khổ: “Nổi hay không nổi thì có gì quan trọng đâu? Cuộc sống chẳng vẫn như cũ sao…” Như cũ, khổ sở. Nói đến nửa chừng nàng liền ngừng lại, cảm thấy nói nhiều với một người xa lạ trước mắt cũng chẳng ích gì.
Diêu Hỷ nghe giọng điệu của Đào cô nương như ẩn chứa điều gì khó nói, liền quan tâm hỏi: “Cô nương sống vẫn chưa khá hơn sao?” Nàng lại nhớ đến thái độ thô lỗ của ông bầu lúc nãy đối với Đào cô nương. Một danh đào như cây hái ra tiền của gánh hát, chẳng lẽ không nên được nâng niu chiều chuộng hay sao?
Đào Tiểu Lâm còn chưa kịp mở miệng thì ngoài bình phong đã vang lên tiếng ông bầu quát tháo: “Các chủ tử trong cung ăn xong chưa biết chừng còn muốn nghe hát, mau mau hóa trang cho xong vào, ai dám lỡ việc thì tối nay khỏi ăn!”
“Tiểu nữ còn phải thay phục trang, nếu công công không còn chuyện gì…” Đào Tiểu Lâm nhẹ nhàng đưa ra lời tiễn khách, vừa nói vừa vươn tay lấy một bộ xiêm y màu lam chàm treo trên giá.
Bên ngoài lộn xộn như sắp ra trận, Diêu Hỷ cũng hiểu người trong gánh hát phải tranh thủ lúc các chủ tử ăn uống nghe nhạc để chuẩn bị cho vở tiếp theo. Huống hồ nếu nàng nấn ná quá lâu bên Đào cô nương, Thái hậu nương nương nhất định sẽ đa nghi, vì vậy nàng định đứng dậy cáo từ.
Đào Tiểu Lâm khẽ giũ tay áo của bộ phục trang, làm động tác mời Diêu Hỷ rời bước. Cánh tay trắng xanh gầy guộc của nàng lộ ra một đoạn từ trong tay áo diễn, Diêu Hỷ vốn đã định rời đi lại bỗng khựng lại. Dưới lớp xiêm y lộng lẫy kia, cánh tay của Đào cô nương chi chít những vết bầm tím.
Cuộc gặp gỡ này giữa nàng và Đào cô nương, nói thật không thể xem là vui vẻ gì cho cam, chỉ thấy đau lòng. Đào cô nương oai phong lẫm liệt trên sân khấu, sau cánh gà lại chỉ là một nữ tử tiều tụy, gầy yếu, vẻ mặt mệt mỏi như bao nữ nhân tầm thường khác.
Nhưng khi nhìn thấy cánh tay đầy thương tích ấy, Diêu Hỷ ngoài xót xa, còn dấy lên một nỗi giận dữ.
“Cánh tay cô nương…” Diêu Hỷ dừng bước, ánh mắt trầm xuống.
Đào Tiểu Lâm lúng túng giấu tay vào trong tay áo: “Tập luyện để lại thôi. Làm cái nghề này, ai mà chẳng mang thương tích trên người?”
Diêu Hỷ thấy Đào cô nương tránh ánh mắt mình, không dám nhìn thẳng, trong lòng sinh nghi: “Chẳng lẽ là ông bầu…”
“Không phải!”
Diêu Hỷ còn chưa nói hết câu đã bị Đào Tiểu Lâm ngắt lời.
“Xin công công hãy coi như chưa nhìn thấy gì.” Đào Tiểu Lâm cúi đầu, hai giọt lệ lặng lẽ rơi xuống. “Chuyện nhỏ thế này nếu để chủ tử biết được, sư phụ mà bị trách phạt, thì khi rời khỏi cung, ta cũng chẳng sống yên.”
Ông bầu là sư phụ của nàng khi mới học hát, trong cái giới này, sư phụ đánh đồ đệ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng còn cách nào đâu? Rời khỏi gánh hát này, nàng không sống nổi. Gánh hát khác lại chẳng ai dám đắc tội với sư phụ của nàng. Không phải gánh nào cũng có đường vào cung biểu diễn hàng năm trước mặt chủ tử.
“Là hắn đánh sao? Cô nương vì sao không rời đi?” Diêu Hỷ chỉ thấy lòng quặn thắt: “Cái nghề này chẳng phải chỉ cần cố gắng thành danh, trở thành đào hát nổi tiếng là coi như ngoi lên được rồi sao? Hoặc là gom góp chút bạc rồi đổi nghề khác? Cần gì phải chịu đựng khổ như vậy?”
“Tiền thưởng của các chủ tử làm sao tới tay chúng tôi được.” Đào Tiểu Lâm cười khổ: “Công công không biết đấy thôi. Dù có là đào nổi danh đi nữa, nếu bị ngược đãi cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi vì vẫn phải dựa vào gánh hát để sống. Một gánh hát không chỉ có sinh, đán, tịnh, mạt, sửu, còn có cả trống phách, tơ đàn. Một người nếu muốn lập riêng một gánh hát, không chỉ cần bạc mà còn phải có người chống lưng. Bằng không thì đào hay cũng mời không được, sân khấu đông khách cũng không chen vào nổi.” Nàng chẳng có gì cả, ngoài vài mảng kỹ nghệ trên sân khấu.
Xưa nay chưa từng kể lể với ai, Đào Tiểu Lâm vô thức nói rất nhiều, vừa che lấy cánh tay đang đau vừa nói: “Công công và tiểu nữ có duyên, xin công công thành toàn, đừng để lộ chuyện này ra ngoài. Tiểu nữ còn phải ca hát cho các chủ tử, sau khi rời cung vẫn phải sống nhờ vào cái gánh hát này.”
“Tại hạ tuy chẳng thể làm chủ thay cô nương, nhưng có thể giúp chút sức mọn.” Diêu Hỷ cảm thấy Đào cô nương gặp cảnh khốn cùng, xét cho cùng vẫn là vì không có bạc. Trên đời này, rất nhiều chuyện khó xử đều có thể dùng bạc để giải quyết. Chỉ có những chuyện bạc không thể giải quyết được, mới thật sự là khó.
Nếu có bạc, Đào cô nương muốn tự mình lập gánh hát hay đổi sang nghề khác cũng dễ hơn nhiều.
Nàng bắt đầu cởi lớp áo ngoài, định lấy ra một tờ ngân phiếu một nghìn lượng mang theo bên người để tặng cho Đào cô nương. Vì sợ ngân phiếu bị mất, nàng giấu rất kỹ, may riêng một túi nhỏ bên trong lớp áo trong.
Một nghìn lượng không phải số nhỏ. Nói Diêu Hỷ đưa ra không chớp mắt thì là nói dối.
Nhưng một nghìn lượng đối với nàng và đối với Đào cô nương lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Nàng hầu hạ bên cạnh Thái hậu, ăn ngon mặc đẹp, chẳng có mấy chỗ tiêu tiền. Ngoài giữ lại một nghìn lượng phòng thân, còn lại đều định để dành, đợi lúc tích đủ một vạn lượng sẽ dốc hết vì Thái hậu nương nương.
Thế nhưng, một nghìn lượng này lại có thể thay đổi cả cuộc đời của Đào cô nương.
Diêu Hỷ lấy ngân phiếu là vì lòng tốt, nhưng trong mắt Đào Tiểu Lâm, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Vị công công này vừa nói muốn giúp nàng, rồi liền bắt đầu cởi áo? Trong gian phòng dựng tạm bởi tấm bình phong, không có ai có thể vào, chẳng phải định giở trò rồi ném cho nàng ít bạc hay sao?
Nàng là nghệ nhân, không phải kỹ nữ.
Nàng bán là bản lĩnh, không phải thân thể.
Loại người bỉ ổi này nàng gặp nhiều rồi, nhưng dám ngang nhiên làm chuyện thế này thì vẫn là lần đầu tiên. Người này rõ ràng đã bị hoạn thành thái giám, thế mà vẫn còn lòng dâm không chết? Bên ngoài bình phong còn biết bao nhiêu người, các chủ tử trong cung cũng chỉ cách đó không xa, vậy mà hắn vẫn dám làm bậy?