Chương 126
Vạn Tất ôm Diêu Hỷ nói chuyện thêm một lúc, bụng nàng bỗng “óe” một tiếng. Hai cái bánh ngọt chẳng đủ nhét kẽ răng, nàng lại đói rồi.
Diêu Hỷ lờ mờ nghe thấy tiếng ếch kêu, ngây thơ nhìn quanh đại điện rồi cười nói: “Nương nương có nghe thấy không? Hình như có con ếch trong ao ở hậu hoa viên nhảy vào trong điện rồi, vừa nãy còn kêu một tiếng.”
Vạn Tất lườm nàng một cái. Chết tiệt, ngươi mới là ếch! Cả nhà ngươi đều là ếch!
“Ngươi đi tới chỗ công chúa Long Nghi, nói chuyện của Diêu Hiển với Lan tiệp dư đi!” Vạn Tất thật sự đói không chịu nổi nữa, quyết định nhân lúc Diêu Hỷ ra ngoài thì nghiêm túc ăn một bữa. “Sau khi đến đó thì bảo Lan tiệp dư nén bi thương, vụ án của Diêu gia ai gia vẫn sẽ giúp nàng ấy, khuyên nàng ấy nên nghĩ nhiều tới phụ mẫu sắp hồi kinh.”
Hóa ra nương nương đang điều tra vụ án của Diêu gia sao? Nàng cứ tưởng nương nương không thích Lan tiệp dư, đúng là quan hệ mẹ chồng nàng dâu biến hóa khôn lường!
“Dạ dạ.” Diêu Hỷ ngoan ngoãn đáp lời, lại hơi do dự hỏi: “Vậy có thể nói với Lan tiệp dư rằng ta là nữ nhi không? Ta sợ nàng ấy đau lòng quá sẽ không tin lời ta nói.”
“Tùy ngươi. Dù sao có ai gia ở đây, không ai dám lấy chuyện này làm khó ngươi.” Vạn Tất đẩy Diêu Hỷ ra khỏi lòng mình, thúc giục nàng: “Ở lại đó an ủi Lan tiệp dư nhiều vào, không cần vội vã quay về.”
Diêu Hỷ còn muốn hỏi thêm nương nương vài chuyện, nhưng vừa quay người đã phát hiện mình bị nương nương vô tình đẩy ra ngoài rồi.
Nàng thấp thỏm đi về phía công chúa Long Nghi, dọc đường trong lòng cứ lẩm nhẩm nghĩ sẵn lời, suy tính nên làm sao uyển chuyển giải thích rõ ràng với Lan tiệp dư.
Diêu công tử còn sống hay đã chết nàng thật sự cũng không rõ, tất cả chỉ là suy đoán. Vậy nên nàng chỉ cần nói rõ mình không phải là Diêu công tử là được, so với việc khiến Lan tiệp dư cho rằng đệ đệ đã chết, thì chi bằng để nàng ấy nghĩ rằng đệ đệ chỉ là mất tích.
Diêu Hỷ nghĩ rất nhiều, rất nhiều, kết quả đến cung công chúa Long Nghi thì chỉ thấy một mình trưởng công chúa, công chúa điện hạ đang ngồi trước bàn đá trong viện vẽ quạt xếp.
“Tiệp dư không ở đây sao?” Diêu Hỷ ngồi xuống ghế đá, cầm lấy một cây quạt trắng, bất an mở ra rồi lại gấp lại.
Long Nghi cho cung nữ hầu hạ bên cạnh lui xuống, cười nói với Diêu Hỷ: “Ngươi đến không đúng lúc, tỷ tỷ ngươi và Đại Lực vừa mới rời đi. Đại Lực vào Càn Thanh cung diện thánh, tỷ tỷ ngươi đi cùng nàng ấy đến chỗ Đường công công bàn việc rồi.”
“Ồ ồ.” Diêu Hỷ lại thở phào nhẹ nhõm.
Nàng bỗng không chắc bản thân có thể thẳng thắn trước mặt Lan tiệp dư hay không, nàng sợ tiệp dư buồn, cũng sợ chính mình thất vọng. Tiệp dư là người duy nhất từ khi nàng xuyên tới đây đã thật lòng yêu thương nàng như người nhà, mặc dù tình thân này ngay từ đầu đã được xây dựng trên một lời nói dối. Nhưng nàng thật sự hy vọng mình có thể có một tỷ tỷ như Lan tiệp dư, chứ không phải một ca ca như Tôn Nhị Cẩu – kẻ mà lương tâm bị chó gặm mất rồi.
“Ngươi có chuyện gì à?” Long Nghi dừng bút, ngẩng đầu nhìn Diêu Hỷ một cái.
“Không, không có gì cả.” Diêu Hỷ có chút thất thần. “Công chúa điện hạ cứ bận việc, ta về hầu hạ nương nương đây.”
“Ngồi lại một lát đi. Biết đâu lát nữa hai người họ quay lại. Đại Lực suốt ngày than phiền vào cung rồi mà chẳng có cơ hội nói với ngươi một câu.” Long Nghi giữ Diêu Hỷ lại.
“Không đâu. Về trễ nương nương sẽ lo lắng.” Diêu Hỷ kiên quyết muốn đi, nàng chợt nhận ra bản thân vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Lan tiệp dư.
Đây thật sự là lần đầu tiên Vạn Tất mong Diêu Hỷ về muộn một chút.
Nàng đã truyền bữa, đang ngồi trong phòng ăn được cung nữ hầu hạ nghiêm túc dùng cơm, vậy mà Diêu Hỷ lại quay về.
Nhanh vậy sao? Chẳng lẽ chỉ đi dạo một vòng trong cung Long Nghi thôi à? Giờ thì bảo người dọn đồ ăn cũng không kịp nữa, mà ngăn Diêu Hỷ không cho nàng vào thì lại càng kỳ quặc. Vạn Tất quyết định cứ mặc kệ, thà phó mặc cho số phận, tâm lý trút được gánh nặng thì khẩu vị lại càng ngon miệng hơn.
“Nương nương chẳng phải mới dùng bữa trưa xong sao?” Diêu Hỷ bước vào đại điện không thấy nương nương, nghe có tiếng động từ phòng ăn nên liền rẽ vào.
Vạn Tất nhất thời nghẹn lời, suy nghĩ một chút rồi cứng đầu chống chế: “Ai gia lại đói rồi. Không được à?”
Tôn Nghiên là bị Minh Thành Đế hạ chỉ triệu kiến vào Càn Thanh cung.
Thật ra nàng đã đoán được, những ngày ở lại trong cung chắc chắn sẽ chẳng yên bình gì, Hoàng đế nhất định sẽ lại quấy rầy nàng, chỉ là không ngờ lại thường xuyên như vậy.
Tối qua Hoàng đế đã triệu kiến nàng một lần rồi, nàng sợ Hoàng đế có ý đồ không đứng đắn, nên đã kéo theo biểu tỷ Long Nghi và Diêu tỷ tỷ cùng đến Càn Thanh cung, diễn một màn “gia đình vui vẻ”.
Hôm nay Hoàng đế lại muốn gặp nàng…
Tôn Nghiên vừa phiền vừa tức.
Nàng quyết định ra chiêu độc khiến Hoàng đế hoàn toàn hết hy vọng, vì vậy lần này không để Long Nghi đi cùng. Diêu tỷ tỷ thì vẫn đi với nàng tới Càn Thanh cung, có điều nàng vào điện diện thánh, còn Diêu tỷ tỷ thì đi thẳng đến viện của Đường công công. Đúng lúc Hoàng đế triệu kiến thì không muốn có người hầu hạ bên cạnh, Diêu tỷ tỷ có thể nhân cơ hội hỏi thêm Đường công công một vài chuyện.
“Dân nữ bái kiến Hoàng thượng.” Tôn Nghiên sắc mặt nhạt nhòa, hành lễ.
Minh Thành Đế thấy Tôn Nghiên một mình đến, trong lòng rất vui. Tối qua hắn triệu kiến Tôn Nghiên, vốn muốn một mình trò chuyện với nàng, nói mấy chuyện về vở hí kịch ban ngày gì đó. Kết quả Tôn Nghiên lại kéo theo Long Nghi và Lan tiệp dư cùng đến. Long Nghi thì còn dễ đối phó, mấu chốt là Lan tiệp dư – có Lan tiệp dư ở đó khiến hắn luôn cảm thấy áy náy trong lòng, nên đâm ra cẩn trọng không dám quá gần gũi.
“Mau ngồi.” Minh Thành Đế mỉm cười mời Tôn Nghiên ngồi xuống đối diện hắn.
Tôn Nghiên vừa ngồi xuống liền không đợi Minh Thành Đế mở miệng đã nói ngay: “Nghe biểu tỷ nói, Hoàng thượng thật sự có ý muốn nạp dân nữ vào cung làm phi ư?”
“Trẫm biết hiện giờ ngươi chưa muốn, nên mới nhờ Long Nghi giữ ngươi lại trong cung thêm vài ngày, mong để ngươi hiểu thêm về trẫm…” Minh Thành Đế nghĩ bụng: tiểu nha đầu Tôn Nghiên này đúng là thẳng thắn, hắn thích vậy!
“Dân nữ tính khí xấu, lại chẳng có quy củ gì. Trong cung thì quy tắc đủ điều, Hoàng thượng tính tình lại lớn, ngài sinh sát trong tay, dân nữ vào cung chẳng khác nào tự tìm đường chết!” Tôn Nghiên nở một nụ cười ngọt ngào với Minh Thành Đế, còn chớp mắt một cái đáng yêu.
Tim Minh Thành Đế suýt nữa tan chảy – đây là lần đầu tiên Tôn Nghiên cho hắn sắc mặt tốt như vậy. “Khi còn nhỏ ngươi từng có ơn cứu mạng với trẫm, lại là biểu muội của Long Nghi. Giờ trẫm lập tức hứa với ngươi, trong cung mọi quy củ ngươi không cần tuân theo, trẫm cũng tuyệt đối sẽ không nổi giận với ngươi, càng không làm tổn thương ngươi chút nào.”
“Vậy Hoàng thượng ban cho dân nữ một tấm kim bài miễn tử có được không?” Tôn Nghiên nũng nịu nói: “Không thì người ta có lời thật lòng cũng không dám nói với Hoàng thượng. Sợ phạm thượng mà…”
“Chuyện này có gì khó!” Minh Thành Đế mừng rỡ trong lòng. Hắn hoàn toàn hiểu nỗi lo của Tôn Nghiên – bầu bạn với vua như bầu bạn với hổ. Tiểu nha đầu đòi kim bài miễn tử, rõ ràng là có ý định gắn bó lâu dài với hắn, chỉ là trong lòng còn chút ngần ngại vì chưa hiểu rõ hắn mà thôi.
Không để chậm trễ, Minh Thành Đế lập tức đứng dậy đi ra ngoài một lát. Khi trở về, trong tay hắn không chỉ cầm theo một tấm kim bài miễn tử to bằng bàn tay, óng ánh sắc vàng, mà còn có cả thánh chỉ do chính tay hắn viết.
Ngay khi thấy thánh chỉ, tim Tôn Nghiên lập tức giật thót. Diêu tỷ tỷ chính là bị một đạo thánh chỉ như vậy rước vào cung, cái lão hoàng đế chết tiệt này chẳng lẽ lại muốn giở chiêu cũ với nàng? Nàng bất an hỏi: “Hoàng thượng lấy kim bài thì lấy kim bài, còn thánh chỉ là gì nữa?”
Minh Thành Đế mỉm cười nói: “Tiên đế từng để lại di chiếu bảo vệ Thái hậu vô sự. Hôm nay trẫm cũng lập một bản thánh chỉ, nếu trẫm còn sống thì tự mình bảo vệ ngươi, nếu chẳng may trẫm không còn, có thánh chỉ do trẫm đích thân viết, người khác cũng không dám động vào ngươi dù chỉ một sợi tóc.” Nói xong, hắn trịnh trọng đưa cả hai món đồ vào tay Tôn Nghiên.
Thành thật mà nói, trong khoảnh khắc ấy, Tôn Nghiên quả thực có hơi chút cảm động.
Nhưng cảm động thì cũng chỉ là nhất thời. Nàng mỉm cười, đem kim bài và thánh chỉ nhét vào tay áo, trên gương mặt không còn chút ngây thơ đáng yêu như lúc xin miễn tử kim bài nữa, mà là nở ra nụ cười đầy gian tà.
Được rồi! Chờ chính là thứ này đấy, Hoàng thượng ngài đã hào phóng đến thế, thì tiểu nữ cũng chẳng khách khí nữa. “Dân nữ có mấy lời thật lòng muốn nói với Hoàng thượng, nhưng lại sợ ngài nổi giận…”
“Cứ nói, không sao. Trẫm cam đoan tuyệt đối không nổi giận.” Nụ cười trên mặt Minh Thành Đế chưa từng phai nhạt – Tôn Nghiên cuối cùng cũng chịu mở lòng với hắn, thật tốt.
“Là như thế này—” Tôn Nghiên ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng thì lặng lẽ dựng lên một khẩu súng máy, nhắm thẳng vào Minh Thành Đế. Chuẩn bị! Nhắm! Bắn hết cỡ! “Trong cung đã có biết bao nhiêu nương nương, tiểu chủ rồi, Hoàng thượng ngài còn chưa thấy đủ sao? Huống chi ngài lớn tuổi hơn dân nữ nhiều, nếu thành thân sớm thì giờ con cái chắc cũng cỡ tuổi ta rồi? Một cô nương xuất thân không tệ, tuổi trẻ lại xinh đẹp như ta, ở bên ngoài muốn tìm công tử thế nào mà chẳng được, vì sao lại phải vào cung giành một người đàn ông với bao nhiêu nữ nhân khác? Chưa kể đã vào cung thì khó lòng được rời cung, chẳng khác gì bị giam cầm cả đời…”
“Hoàng thượng. Giờ ngài nói thử xem, ngài có điểm nào tốt đáng để ta phải hy sinh lớn như vậy?” Tôn Nghiên nghiêm mặt, nàng thật sự không nghĩ ra nổi Hoàng đế có gì tốt. Những lời này nàng đã kìm nén rất lâu rồi, ngay hôm qua ở cổng cung đã muốn nói, chỉ là vì mạng nhỏ nên đành nhịn lại.
Minh Thành Đế từ khi được lập làm Thái tử đến giờ, chưa từng bị người ta chất vấn kiểu này… Vậy mà không hiểu sao, hắn lại cảm thấy hơi sảng khoái?
Nhưng quả thật, Tôn Nghiên đã hỏi trúng chỗ đau.
Hắn có điểm gì tốt chứ? Trên đời này người tuấn tú hơn hắn có, tài hoa hơn hắn cũng có, trẻ trung cường tráng hơn hắn lại càng có. Ngoại trừ việc sinh ra trong hoàng thất, nhờ may mắn mà đăng cơ làm vua, thì hắn thật sự chẳng có điểm gì đáng để một cô nương phải đánh đổi tự do cả đời để theo hắn cả.
Phi tần trong cung ai nấy đều mang trên mình kỳ vọng của gia tộc, nói cho cùng vào cung cũng chẳng phải vì hắn là người ra sao. Nhưng Tôn Nghiên thì không cần như vậy, nàng là biểu muội của trưởng công chúa Đại Hưng, vốn có thể sống một đời vô ưu vô lo.
“Trẫm thật sự chẳng có gì tốt cả. Nhưng trẫm yêu ngươi. Trước kia trẫm từng nhận lầm Song Lan là ngươi, trẫm cũng đã cố gắng yêu nàng ấy, nhưng cho đến khi ngươi xuất hiện, trẫm mới hiểu ra – tình cảm với nàng ấy chỉ là biết ơn, là tán thưởng, là thương xót, nhưng thật sự không phải là yêu.” Minh Thành Đế không biết nên giải thích cảm xúc đó thế nào, từ nhỏ đến lớn hắn luôn thiếu hụt về mặt tình cảm. Không có tình phụ tử, không có tình mẫu tử (tình cảm Vạn Tất dành cho hắn cũng chỉ là thân tình), không ai coi hắn là bằng hữu, lại càng không từng có ai yêu hắn.
“Yêu ta?” Tôn Nghiên bất đắc dĩ hít sâu một hơi, dồn sức đập mạnh một chưởng, đập nát chiếc bàn giữa nàng và Minh Thành Đế thành một đống vụn gỗ: “Thế này thì sao? Còn yêu không?”
Minh Thành Đế sững sờ, hoàn toàn không nói nên lời vì màn kỳ dị trước mắt.
“Hoàng thượng, thần thiếp chỉ cần làm nũng một chút là ngài cũng có thể thăng thiên rồi, ngài biết không?” Tôn Nghiên vỗ nhẹ tay, phủi vụn gỗ trên lòng bàn tay, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Lần này Hoàng đế chắc phải sợ rồi chứ?
“Tay có đau không?” Minh Thành Đế hoàn hồn lại liền vội vàng tìm một cây ngọc như ý đưa cho Tôn Nghiên, đầy vẻ đau lòng nói: “Mau chườm lạnh, có cần truyền Thái y không?”
“Không cần đâu…” Trái tim Tôn Nghiên hơi trĩu xuống. Người mà nàng gặp trước nay đều là sợ bị nàng làm tổn thương, còn người sợ nàng bị thương thì… Tôn Nghiên ngây người nhìn Minh Thành Đế, tâm tình bỗng trở nên phức tạp.
Không khí đang lúng túng thì bên ngoài có một tiểu thái giám cất tiếng: “Hoàng thượng, Tào chỉ huy sứ cầu kiến.”
“Hoàng thượng cứ bận việc! Dân nữ xin cáo lui.” Tôn Nghiên luống cuống đứng dậy rời đi, ra tới ngoài điện mới phát hiện trong tay vẫn đang nắm cây ngọc như ý mà Minh Thành Đế đưa. Nàng muốn quay lại trả, nhưng Tào Việt của Cẩm y vệ đã bước vào bẩm tấu, đành thôi.
“Chuyện gì đấy!” Minh Thành Đế liếc nhìn Tào Việt, giọng điệu tệ chưa từng thấy. Cái tên này không đến sớm không đến muộn, lại cứ phải đúng lúc hắn và Tôn Nghiên đang có bầu không khí tốt thì xuất hiện. Chết tiệt!
“Là vụ án ở quận Trấn Nam…” Tào Việt thấy Hoàng thượng tâm trạng không tốt, chỉ dám nơm nớp trình bẩm xong là tính rút lui ngay.
Minh Thành Đế bất ngờ quát lên: “Đứng lại!”
“Hoàng thượng còn có điều gì chỉ dạy?” Tào Việt cúi người đáp.
“Vụ tra xét Chu gia, sổ sách mà Tư lễ giám đưa đến trẫm đã xem qua rồi, ngươi mang về giao lại cho Trịnh Đại Vận đi! Đường Hoài Lễ gần đây bị bệnh, chuyện của Tư lễ giám các ngươi bảo Trịnh Đại Vận bỏ thêm chút tâm sức.” Minh Thành Đế mặt lạnh như tiền, đưa sổ sách cho Tào Việt.
“Hoàng thượng, hạ quan với Trịnh Đại Vận thật sự không có gì đâu ạ!” Tào Việt khổ không tả xiết. Chỉ vì một đạo ý chỉ của Thái hậu nương nương mà giờ đi đến đâu cũng bị người ta chúc mừng, nói hắn và Trịnh Đại Vận đúng là trời sinh một đôi.
Trời sinh đôi cái rắm!
Minh Thành Đế lườm Tào Việt một cái, vẻ mặt “trẫm hiểu cả rồi” nói: “Trẫm đều biết cả. Tình đầu ý hợp thì có gì không thể để người ta biết? Nhưng lần sau đừng có làm loạn trong nha môn nữa, có gì thì về nhà mà náo!”
Trời xanh ơi! Tào Việt thật sự chỉ muốn chết cho xong.