Chương 13
Minh Thành Đế uống liền mấy chén rượu, lời cũng theo đó mà tuôn ra không dứt. Hắn luôn coi Vạn Tất là đồng minh cùng chia sẻ bí mật, bởi vậy có rất nhiều tâm sự không thể giãi bày với người ngoài, nhưng với Vạn Tất lại có thể nói.
Hắn cũng không sợ nàng đem chuyện này kể với ai. Một là miệng nàng còn kín hơn hắn, hai là Vạn Tất không có bạn bè, cho dù có muốn nói cũng chẳng biết tìm ai mà nói.
“Haizzz, trẫm thật khổ sở mà!” Minh Thành Đế thở dài một tiếng, ngón tay vân vê tay áo của Vạn Tất, mơ màng như thể muốn mượn ống tay áo rộng của nàng để lau nước mắt.
Vạn Tất nhanh chóng giật tay áo về, ôm trước ngực, rồi đổi ghế ngồi cách xa Minh Thành Đế một chút. Nàng biết hắn lại bắt đầu say xỉn rồi. Minh Thành Đế rõ ràng tửu lượng kém vô cùng, vậy mà vẫn thích uống, mà hễ say là lại thích kéo nàng ra để tâm sự. Từ chuyện tuổi thơ bất hạnh bị Tiên đế lạnh nhạt, đến nỗi thống khổ khi phải lo toan cho thiên hạ chịu cảnh thiên tai, nhân họa.
“Thái hậu, người nói xem, triều đình có nhiều văn võ bá quan như thế, vậy mà sao chẳng có ai biết hy sinh vì dân, thay trẫm chia sẻ lo âu chứ? Một đám hút máu!” Minh Thành Đế đập mạnh xuống bàn đá, giọng đầy căm phẫn. “Thuế từ tay bách tính đến quốc khố, chúng tham ô từng tầng từng tầng. Từ quốc khố về tay bách tính, chúng lại rút rỉa từng tầng từng tầng. Vì một khoản thâm hụt hơn hai trăm vạn lượng bạc, trẫm phải nhọc lòng lo nghĩ, chuyện này mà truyền ra ngoài, ai mà không cười nhạo chứ? Đường đường là Đại Hưng, vậy mà ngay cả hai trăm vạn lượng để đắp đê cũng không gom đủ… Trẫm thật khổ sở! Thật khổ sở mà!”
Bên phía Cảnh Linh Cung, tiếng khóc vẫn chưa dứt.
“Thái hậu, người có nghe thấy không?” Minh Thành Đế ngà ngà say, hỏi bâng quơ.
“Nghe cái gì?” Vạn Tất lười biếng đáp lấy lệ.
“Tiếng khóc.” Minh Thành Đế lại rót thêm một chén rượu, ngửa đầu uống cạn.
Lời thừa thãi, nàng đâu có điếc! Vạn Tất trong lòng có chút phiền loạn. Ngồi đây mà nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nỗi sợ hãi trong tiếng khóc của con lừa thiến nhỏ kia. Nàng mong Diêu Hỷ mau chóng tìm được bức tranh, nhưng cũng hối hận vì đã giấu nó quá kỹ. Nếu sớm biết tên nô tài kia nhát gan đến vậy, nàng đã đặt bức họa ở chỗ dễ tìm một chút rồi.
“Đó là tiếng khóc của bách tính đó!” Minh Thành Đế than thở. “Khóc vì trẫm bất tài!”
Cút sang một bên đi! Cái gì mà tiếng khóc của bách tính? Rõ ràng là tiếng khóc của con lừa thiến nhỏ kia! Vạn Tất tức tối trừng mắt nhìn Minh Thành Đế, hắn rốt cuộc đã uống say đến mức nào rồi?
Nàng dứt khoát đẩy cả bình rượu trước mặt mình đến trước Minh Thành Đế: “Muốn uống thì cứ uống đi!” Càng uống say càng tốt, tốt nhất là bất tỉnh luôn, rồi tự về cung mà ngủ, đừng có ở đây lải nhải mãi với nàng.
Nàng thực ra rất muốn lập tức sai Đường Hoài Lễ cùng đám thái giám bên ngoài vào đỡ Minh Thành Đế về, nhưng lại lo lắng hắn uống say lỡ miệng nói ra những lời không nên nói, để lũ hoạn đảng kia nghe thấy thì hỏng bét. Vậy nên nàng nghĩ, cứ chuốc cho hắn say đến ngất đi rồi sai người đưa về vẫn hơn.
Minh Thành Đế tiếp tục thao thao bất tuyệt về những nỗi khổ không ai thấu hiểu của mình, còn Vạn Tất thì chống cằm nghe, buồn chán đến mức muốn ngủ gật.
Tâm trí Vạn Tất vẫn luôn đặt ở Cảnh Linh Cung. Tên lừa thiến nhỏ kia lại bị dọa đến bật khóc, lại bắt đầu quỳ xuống cầu xin tha mạng với đám “quỷ nương nương” vốn không hề tồn tại. Nghe động tĩnh, hắn đã đi đến Tây Sương phòng trong hậu viện. Haizz… Bao giờ thì con lừa thiến nhỏ kia mới tìm thấy bức họa mà kết thúc chuyện này đây? Bao giờ thì sự dày vò của nàng mới có thể chấm dứt?
Diêu Hỷ siết chặt ngọn đèn dầu trong tay, đây là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời nàng lúc này, cũng là nguồn dũng khí cuối cùng còn sót lại.
Trống canh ba vừa điểm. Trong một canh giờ vừa qua, nàng như thể đã trải qua trăm ngàn kiếp nạn trong địa ngục, từ sợ hãi chạy trốn, đến khóc lóc thảm thiết, rồi lại quỳ xuống cầu xin. Nỗi sợ hãi bị nung đốt giữa địa ngục, giờ đây đã hóa thành phẫn nộ.
Trên cây hòe già trong hậu viện, một bóng trắng treo lơ lửng. Dưới mặt nước trong ao, hình ảnh phản chiếu tựa như có đến hai oan hồn cùng lúc xuất hiện.
Diêu Hỷ siết chặt đèn dầu, nhặt lấy một cây chổi tre tựa vào bức tường viện.
“Lại đây! Có bản lĩnh thì xuống đây! Xem thử là các ngươi lợi hại, hay cây gậy trong tay gia lợi hại hơn!” Nàng hùng hổ vung vẩy cây chổi, lao về phía trước như thể đang giao đấu với kẻ địch vô hình, vừa đánh vừa gào lên: “Bay thử cho gia xem nào! Xem các ngươi tài giỏi đến mức nào, giỏi thì bay lên trời coi!”
Diêu Hỷ hoàn toàn mất đi lý trí, phẫn nộ đã lấn át nỗi sợ hãi trong lòng nàng. Nhưng cơ thể run rẩy từng cơn, dòng lệ nóng hổi chưa từng ngừng chảy, tất cả đều đang tố cáo rằng nàng vẫn sợ hãi. Chính vì không chịu nổi sự khủng hoảng này, nàng mới nảy sinh ra một cảm xúc khác—phẫn nộ—để che lấp sự sợ hãi đang gặm nhấm từng tấc da thịt.
Vạn Tất nghe thấy tiếng Diêu Hỷ la hét, đập phá ầm ĩ trong không trung, lại còn gào thét khiêu khích. Rõ ràng trong Cảnh Linh Cung chỉ có một mình hắn, vậy mà lại gây ra náo động như thiên quân vạn mã đang giao chiến, không biết còn tưởng hắn thực sự đang dũng cảm đối đầu với lũ ác quỷ. Nhưng thực chất, chẳng qua là hắn đang chiến đấu với nỗi sợ trong lòng mình mà thôi.
Diêu Hỷ bước vào một gian phòng, dùng cây chổi lật tung từng ngóc ngách để tìm bức họa. Nhưng nàng thực sự không có tay nào rảnh cả—ngọn đèn và “vũ khí” nàng đều không thể buông xuống.
Tí tách—
Diêu Hỷ đột nhiên cứng đờ.
Tí tách— Tí tách—
Có một chất lỏng lạnh lẽo nhỏ xuống từ trần nhà.
Những ngày gần đây, kinh thành luôn có nắng, không thể nào là nước mưa rò rỉ được.
Diêu Hỷ không dám nghĩ nhiều, cũng không dám đưa tay sờ thử. Nàng sợ rằng chất lỏng đó có màu đỏ. Đôi môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng lại không dám buông ra lời lẽ nào quá đắc tội với những thứ không nên trêu chọc, chỉ sợ khiến chúng tức giận mà hiện thân đấu mạng với nàng.
Vài giọt chất lỏng vô danh ấy, dễ dàng quăng nàng từ địa ngục vừa mới bò lên, lại một lần nữa rơi vào luân hồi địa ngục.
Nàng cảm thấy buồn nôn, dạ dày nhộn nhạo như bị lật tung, từng cơn sóng cuộn trào. Diêu Hỷ lảo đảo bước đến băng ghế đá dưới gốc cây hòe già, tuyệt vọng ngước nhìn bóng trắng đang treo lơ lửng trên cây.
Giờ Tý đã qua, lẽ nào giờ Sửu còn xa?
Tiền viện, hậu viện, nàng đều đã tìm khắp. Bức tranh kia, rốt cuộc ở đâu?
Diêu Hỷ bắt đầu hoài nghi, liệu có khi nào, đây chỉ là một trò đùa của Thái hậu nương nương? Chẳng có bức tranh nào cả, nàng chỉ bị ném vào lãnh cung để dọa cho sợ, rồi sau đó lấy cớ không tìm được tranh mà giết nàng đi.
Từ khoảnh khắc nàng mạo phạm Thái hậu, nàng vốn đã nên hiểu rõ, bản thân chưa bao giờ có cơ hội sống sót.
“Quỷ nương nương, người có biết bức họa ở đâu không?”
Diêu Hỷ nhìn chằm chằm vào bóng trắng treo lơ lửng trên cây, nhìn lâu rồi, nàng lại chẳng còn sợ hãi nữa. Nàng thậm chí còn cảm thấy vị quỷ nương nương này có chút đáng yêu, tự treo mình cao đến thế, khi chết hẳn là đã trèo lên cây để kết liễu bản thân. Thật là trèo cao quá đi! Diêu Hỷ dường như thực sự điên rồi, điểm chú ý của nàng bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Dĩ nhiên, “Quýt nương nương” chẳng thể nào hồi đáp nàng.
“Thực ra là không có đúng không? Ngay từ đầu, Thái hậu nương nương đã không định tha cho ta.” Diêu Hỷ ngước nhìn Cảnh Linh Cung tối đen tĩnh mịch, nỗi sợ hãi từng giày vò nàng đến sống không bằng chết đột nhiên tan biến. Bởi vì nàng bỗng nhận ra, chẳng bao lâu nữa, nàng cũng sẽ trở thành một trong những u hồn nơi này. Đã là đồng loại với nhau, vậy thì còn có gì đáng sợ nữa đâu?
Vạn Tất nghe thấy Diêu Hỷ lên tiếng hỏi quỷ cái bức họa ở đâu, suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Nhưng khi nghe thấy câu “ngay từ đầu đã không định tha cho ta”, nàng lại có chút khó chịu. Nàng luôn cho rằng bản thân là một chủ tử vô cùng nhân từ, trong Ninh An Cung tuy có nhiều nô tài đã mất mạng, nhưng thực sự chết dưới tay nàng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cứ lấy con lừa thiến nhỏ tên Diêu Hỷ này mà nói, nếu đổi lại là những chủ tử khó tính khác trong cung, hắn sớm đã bị đánh chết từ lâu rồi.
Diêu Hỷ vẫn còn lẩm bẩm gì đó với “quỷ nương nương”, nhưng Vạn Tất nghe không rõ, vì Minh Thành Đế lại bắt đầu than thở với nàng. Miệng nói là muốn ở lại trò chuyện với nàng, nhưng thực chất lại đến để trút bầu tâm sự. Hơn ba mươi tuổi đầu, vậy mà mỗi khi uống say lại dễ khóc như vậy. Chiếc khăn tay trước đó đã bị Minh Thành Đế dùng để lau vết rượu, Vạn Tất đành phải kéo tay áo đi đến bên cạnh hắn, giúp hắn lau đi những giọt lệ.
“Đang yên đang lành, khóc cái gì?” Giọng nói của nàng bất giác trở nên dịu dàng hơn. Chỉ khi Minh Thành Đế say rượu mà tâm sự với nàng, nàng mới thực sự có cảm giác mình đang làm một người mẹ. “Càn nhi, gọi một tiếng ‘mẫu hậu’ nghe thử xem.”
Vạn Tất nhân cơ hội bèn chiếm chút tiện nghi của Minh Thành Đế. Long Nghi chưa bao giờ chịu gọi nàng một tiếng “mẫu hậu”, còn Hoàng hậu Chu thị thì dù có gọi ngọt đến mấy cũng chỉ là ngoài mặt cung kính mà trong lòng khinh miệt. Người trong thiên hạ phần lớn đều sợ nàng, hận nàng, chỉ có hoàng đế là thật tâm cảm kích nàng.
“Càn nhi?” Vạn Tất vỗ vỗ lên mặt Minh Thành Đế, ra lệnh: “Ngoan nào, gọi mẫu hậu đi.”
Minh Thành Đế đã say đến nỗi gục xuống bàn, mơ màng thì thào một tiếng: “Mẫu phi…”
Trái tim Vạn Tất chợt nhói lên. Hắn vẫn đang nhớ đến Thái phi sao! Mẫu thân chung quy vẫn là mẫu thân, dù có say, có buồn ngủ, thì trong mộng cũng chỉ nhận Thái phi là mẹ ruột duy nhất.
Vạn Tất lặng lẽ lấy chiếc chăn lụa treo trên lan can đình đắp lên người Minh Thành Đế, nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn. “Hoàng thượng uống say rồi, đưa ngài hồi cung nghỉ ngơi đi.” Vạn Tất gọi Đường Hoài Lễ đến, căn dặn.
Diêu Hỷ không muốn tìm nữa. Nàng đã hoàn toàn tin chắc rằng, Cảnh Linh Cung căn bản không hề có bức họa nào buộc dây tua rua đỏ. Ngọn đèn dầu trong tay nàng đã cạn kiệt, Diêu Hỷ quăng đèn xuống đất, vứt cả cây chổi, rồi thất thểu lê bước ra ngoài.
Bóng người treo cổ, tiếng chuông bạc kỳ quái, chất lỏng lạnh buốt nhỏ xuống từ trên cao…
Tất cả những thứ đó giờ đây đều chẳng còn khiến nàng sợ hãi nữa. Nàng dường như đã thay da đổi thịt, thản nhiên bước đi, không còn kinh hoảng, không còn e sợ. Mảnh đất mềm oặt trước cửa lại khiến nàng suýt nữa vấp ngã, nhưng lần này nàng không còn hoảng loạn, mà chỉ lặng lẽ đưa tay vịn lấy cánh cửa bên trái.
Lòng bàn tay chợt có cảm giác khác lạ.
Là những sợi tơ mảnh cùng với chất gỗ của trục cuộn tranh.
Diêu Hỷ nhìn về phía sau cánh cửa, lờ mờ trông thấy một bức họa treo ngay đó, cuộn tranh được buộc bởi dây tua rua đỏ. Nàng không hề mừng rỡ, mà trái lại, một cơn mệt mỏi vô tận bất chợt ập đến.
Bức họa vẫn luôn ở đây? Vẫn luôn treo ngay sau cánh cửa này?
Vậy thì cả một đêm nay nàng đã trải qua những gì chứ!
Diêu Hỷ uất ức ôm chặt lấy cuộn tranh. Bức họa ở sau cửa, nên khi nàng đẩy cửa bước vào tất nhiên không thể nhìn thấy. Nếu vừa rồi không vấp ngã, trực tiếp bước thẳng ra ngoài, nàng cũng sẽ chẳng phát hiện ra.
Nàng hoàn toàn tâm phục khẩu phục trước thủ đoạn của Vạn Thái hậu.
Ban cho hy vọng, rồi đẩy vào tuyệt vọng, đến khi chân tướng được vén lên, mới để ngươi nhận ra tất cả mọi vùng vẫy trước đó đều là vô nghĩa.
Diêu Hỷ kéo lê thân thể mệt mỏi rã rời đi về phía Ninh An Cung. Chỉ cần Thái hậu nương nương giữ lời hứa, trước giờ Sửu ba khắc nàng mang bức họa về phục mệnh, thì từ nay nàng có thể quay lại Tư Uyển Cục, cắt đứt mọi liên hệ với Ninh An Cung.
Nàng vẫn còn mong muốn được hầu hạ bên cạnh Từ Mỹ nhân, chỉ cần nhờ Trịnh Đại Vận đến Nội Quan Giám nói một tiếng, rồi nhờ Hàn Thu cô cô trước mặt Từ Mỹ nhân nói giúp vài lời, có khi chuyện này lại thành.
Thái giám canh chừng gần Cảnh Linh Cung thấy Diêu Hỷ bước ra khỏi cửa cung, lập tức chạy tới Đình Thưởng Sen bẩm báo với Nguyên Thiến.
Nguyên Thiến tiến vào trong đình, cúi đầu bẩm: “Nương nương, Diêu Hỷ đã ra ngoài, trong tay có ôm bức họa.”
“Đi đường khác về Ninh An Cung.” Vạn Tất nắm lấy tay Nguyên Thiến, chậm rãi đứng dậy, ngồi lâu rồi, cơ thể có chút mỏi mệt. Cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tên lừa thiến nhỏ kia đã tìm được tranh, vậy thì nàng cũng có thể thuận lý thành chương mà tha cho hắn một mạng.
Trong lòng nàng thậm chí còn dâng lên một tia áy náy. Tiếng khóc ai oán trong Cảnh Linh Cung đêm nay so với đại lao của Hình Bộ còn thê thảm hơn gấp bội. Có mấy lần nàng còn tưởng hắn đã bị dọa chết trong đó, nhưng chỉ một lát sau lại nghe thấy hắn còn động tĩnh.
Vạn Tất chọn đường tắt để về cung, đến khi nàng đã thay y phục chỉnh tề ở Ninh An Cung, vẫn chưa thấy Diêu Hỷ đến nơi.
“Phái người đi xem thử, coi hắn chết dọc đường rồi hay lại lạc nữa.” Nàng cau mày, bắt đầu lo lắng hắn sẽ lỡ mất thời gian. Lời đã nói ra trước mặt bao nhiêu người, nếu quá giờ Sửu ba khắc mà hắn vẫn chưa đến Ninh An Cung, nàng cũng không tiện lật lọng mà tha cho hắn.