Chương 134
Minh Thành Đế nhẫn đau ngăn lại đám người đang lao tới bảo vệ hắn. Hắn chỉ là linh quang chợt lóe, muốn nhân cơ hội này thử thăm dò thái độ của Tôn Nghiên. Nếu Tôn Nghiên ngầm đồng ý, thậm chí là chấp thuận thì càng tốt; còn nếu nàng không đồng ý thì cũng chẳng sao. Chỉ là… tội nghiệp cho cánh tay trật khớp của hắn…
A! Đau quá! Thật sự rất muốn truyền thái y!
Tôn Nghiên là trong lúc giận mới ra tay với Minh Thành Đế. Không hỏi mà cưới khác gì là cường đoạt dân nữ? Nàng vốn dĩ nghĩ rằng sau khi về phong địa vẫn sẽ một thân một mình, chỉ cần hoàng đế đừng làm phiền quá mức, thì ở lại trong cung ít ngày cùng biểu tỷ và Yểu tỷ tỷ cũng chẳng sao. Nào ngờ hoàng đế không những cứ cách dăm ba hôm lại triệu kiến nàng đến điện Càn Thanh, mà vừa rồi còn mặt dày mượn lời Thái hậu để thốt ra chuyện phong nàng làm phi.
Câu nói hủy cả một đời người mà lại có thể dễ dàng nói ra như vậy sao?
“Thần nữ có vài lời muốn nói riêng với Hoàng thượng, mong Hoàng thượng cho các công công lui ra.” Tôn Nghiên đợi tâm trạng ổn định một chút liền ngồi trở lại ghế, lạnh lùng nhìn Minh Thành Đế nói. Nàng thật sự không muốn dây dưa thêm với hoàng đế nữa. Lần trước đang trò chuyện trong điện Càn Thanh thì bị Cao đại nhân – Cao Việt – đến truyền chỉ cắt ngang, lần này nàng nhất định phải nói cho rõ ràng.
Minh Thành Đế ôm cánh tay bị thương, lùi về phía góc tường, hơi do dự. Hắn sợ Tôn Nghiên đuổi hết người là để trống chỗ mà đánh cho hắn một trận ra trò. Hắn lại không thể đánh trả, lỡ đâu bị đánh đến mức long thể băng hà thì cũng không chừng. Hắn đã được “nếm trải” qua sức mạnh của Tôn Nghiên rồi, nhìn từ xa thấy dễ thương, đến khi chính mình lãnh đòn thì thật sự rất kinh khủng.
Tôn Nghiên thấy Minh Thành Đế run rẩy như vậy, trong hắn lại hiện lên hình ảnh của tiểu hoàng tử ngày nào từng bị người đời ức hiếp. Mà nàng vốn là người mềm lòng, thấy ai yếu thế thì không nỡ ra tay. Hơn nữa nàng cũng hiểu rõ hoàng đế vẫn luôn nhường nhịn nàng, bằng không ngay lần đầu gặp mặt đã có thể sai người bắt nàng lại rồi.
Nghĩ vậy, giọng nàng cũng dịu lại phần nào: “Hoàng thượng cứ yên tâm. Thần nữ không động thủ đâu, chỉ muốn bình tâm tĩnh khí nói chuyện đàng hoàng với ngài.”
” Lui ra cả đi.” Minh Thành Đế ra lệnh cho người của Tư lễ giám và Kinh xưởng rời khỏi, sau đó cách thật xa Tôn Nghiên mà ngồi xuống.
“Thần nữ cả đời này tuyệt đối không thể làm phi tử của Hoàng thượng.” Tôn Nghiên thẳng thắn nói ra, dứt khoát không lưu lại chút đường lui nào.
Nàng ngồi thẳng lưng, từng lời rõ ràng rành mạch: “Thần nữ đối với Hoàng thượng không có chút tình ý nào, đừng nói là làm phi tần, cho dù là ngôi Hoàng hậu, thần nữ cũng chẳng mảy may để tâm. Hoàng thượng cũng đừng nói đến câu ‘quân vô hí ngôn’, hôm nay hoặc là ngài thu hồi thánh chỉ, hoặc là thần nữ lấy chết để chống lại. Hoàng thượng miệng nói yêu thần nữ, vậy xin hỏi, đối với Hoàng thượng mà nói, danh dự Thiên tử quan trọng hơn, hay là tính mạng của thần nữ quan trọng hơn?”
“Đương nhiên là tính mạng của nàng.” Minh Thành Đế không chút do dự. Nhưng trong lòng lại đau xót vô cùng, đau đến mức chẳng còn cảm nhận được cơn đau ở vai. Hắn thật sự không ngờ, Tôn Nghiên thà chết cũng không muốn ở bên hắn. “Vừa rồi là do trẫm quá đường đột. Nàng đừng giận nữa có được không? Đừng nói gì đến chuyện chống chỉ bằng cái chết. Nếu nàng cảm thấy trẫm có điều gì chưa tốt, trẫm có thể sửa, trẫm có đủ kiên nhẫn.”
“Hoàng thượng thực sự có kiên nhẫn sao? Vì sao thần nữ lại không cảm nhận được?” Tôn Nghiên bật cười lạnh lùng: “Cưỡng ép giữ thần nữ trong cung, muốn gặp thì gọi tới điện Càn Thanh, trong lời nói còn nhiều lần nhắc tới chuyện cưới gả… Nói thật lòng, thần nữ chỉ cảm thấy Hoàng thượng quá vội vàng, như thể đã đặt ra một mục tiêu, rồi hấp tấp bất chấp thủ đoạn mà muốn hoàn thành nó cho bằng được. Hoàng thượng thật sự yêu thần nữ, hay là chỉ coi thần nữ như một chiến lợi phẩm?”
“Đương nhiên là yêu nàng!” – Minh Thành Đế đáp, giọng đầy kiên định.
Tôn Nghiên nhìn thẳng vào mắt Minh Thành Đế, khẽ lắc đầu, nở một nụ cười khổ: “Nếu thật sự yêu thần nữ, Hoàng thượng đã không bất chấp cảm nhận của thần nữ mà ép buộc như vậy. Khi thần nữ vì sự vô lý của Hoàng thượng mà tức giận, đau lòng, phiền não… Hoàng thượng có từng chút động lòng nào chưa? Chưa từng đúng không. Ngài dốc hết tâm tư chỉ vì muốn có được thần nữ, chỉ vì muốn hoàn thành tâm niệm khi còn trẻ, còn thần nữ có đồng ý hay không, có hạnh phúc hay không, Hoàng thượng đâu có để tâm.”
Trên mặt Minh Thành Đế hiện lên vẻ hổ thẹn. Hắn tự hỏi bản thân thật sự có yêu Tôn Nghiên, nhưng lại chợt nhận ra: dù hắn nắm trong tay quyền lực lớn nhất thiên hạ, thì lại hoàn toàn không có năng lực để yêu một người. Không phải hắn không muốn đối tốt với Tôn Nghiên, mà là hắn không biết phải làm sao. Cái gọi là “đặt mình vào vị trí của nàng” mà hắn tưởng đã làm, thì ra đều là sai lầm với nàng.
Minh Thành Đế không còn lời nào để biện minh, chỉ có thể yếu ớt nói: “Lời vừa rồi của trẫm thực sự chỉ là buột miệng, sẽ không ép buộc nàng làm gì đâu.” Hắn thà để Tôn Nghiên nổi giận mà đánh hắn một trận còn hơn phải nghe những lời lạnh lùng, lý trí như vậy. Lạnh lùng – đồng nghĩa với không còn để tâm. Tôn Nghiên, đến cả giận hắn cũng lười giận rồi.
“Vậy sao? Vậy thần nữ có thể xuất cung rồi chứ?” – Tôn Nghiên đứng dậy, lạnh nhạt hỏi.
“…” – Minh Thành Đế cũng đứng lên, đôi mắt hơi đỏ hoe. “…Có thể.” Trái tim hắn như bị ai đó moi ra một mảng nặng nề, đau đớn chưa từng có.
“Tạ ơn Hoàng thượng ban ân.” – Tôn Nghiên cúi người hành lễ rất mực đoan trang với Minh Thành Đế.
Tim Minh Thành Đế lại nhói lên lần nữa. Thấy nàng vẫn chưa rời đi, hắn mang theo chút hy vọng hỏi: “Sao còn chưa đi? Không phải nàng nên cao hứng chạy thật xa khỏi trẫm rồi sao?”
Tôn Nghiên không nói không rằng, mặt không chút biểu cảm bước đến gần Minh Thành Đế. Hắn hơi rụt người lại, nhìn nàng với vẻ nửa sợ hãi nửa trêu ghẹo: “Nàng định đánh trẫm một trận nữa rồi mới đi à?” Trong lòng hắn lại dâng lên một chút ngọt ngào, thậm chí mong nàng đánh thật mạnh để lưu lại cho hắn một vết sẹo, làm kỷ niệm cho quãng đời còn lại.
Tôn Nghiên mím môi không đáp, nâng cánh tay trật khớp của Minh Thành Đế lên, rất thuần thục mà nắn nó trở về vị trí cũ. Sau đó nàng lấy ra thẻ bài miễn tội và chiếu thư từ trong ngực áo, hai tay dâng lên trước mặt Minh Thành Đế, cúi đầu nói bằng giọng khẽ khàng như gió thoảng: “Hôm đó ở điện Càn Thanh, thật ra thần nữ đã có chút cảm động. Thần nữ nghĩ rằng nếu có một người ca ca như Hoàng thượng, cũng không tệ.”
Nói xong, nàng nhanh chóng đẩy cửa bước ra khỏi hiệu sách.
Minh Thành Đế ngẩn ngơ mở tờ chiếu thư mà mình từng tự tay viết, ôm chặt vào lòng, nước mắt tuôn rơi không thành tiếng. Rõ ràng đang ngồi trên cả thiên hạ, vậy mà hắn lại cảm thấy… mình vừa đánh mất toàn bộ thế giới.
Trong cửa hàng đồ gỗ. Diêu Hỷ mặt mày như tro tàn ngồi bệt dưới đất, dùng y phục quấn quanh người.
“Đất lạnh đấy.” Vạn Tất xót xa đưa tay định đỡ nàng dậy.
Diêu Hỷ khó chịu gạt tay Thái hậu nương nương ra, thở hổn hển ấm ức nói: “Đợi chút đã mà.” Hiện giờ đừng nói là đứng dậy, ngay cả nói chuyện nàng cũng thấy mệt.
“Mệt đến vậy à?” Vạn Tất bước lên ôm lấy nách Diêu Hỷ, nhấc nàng dậy đỡ ngồi lên ghế: “Vậy ngươi ngồi nghỉ một lát, ai gia giúp ngươi chỉnh lại y phục.” Dứt lời nhẹ nhàng cầm cánh tay mềm nhũn của Diêu Hỷ nhét vào tay áo.
Diêu Hỷ như một con rối ngoan ngoãn, lười nhúc nhích, mặc cho Thái hậu nương nương lo liệu.
Nghỉ một lúc, lấy lại được chút sức, Diêu Hỷ tò mò hỏi Thái hậu nương nương: “Nương nương không mệt à?” Tối qua đã điên cuồng, vừa rồi còn dữ dội hơn, thể lực của nương nương đúng là vô tận à?
Vạn Tất mỉm cười lắc đầu. Thân thể nàng thì không mệt, nhưng lòng thì mệt. Khi muốn Diêu Hỷ, nàng cũng ngứa ngáy không chịu được, nhưng đang trong kỳ nguyệt tín, không thể để Diêu Hỷ hầu hạ, tất nhiên Diêu Hỷ yếu ớt như vậy cũng chẳng còn sức mà hầu nữa. “Đi nổi không?”
Lần này đến lượt Diêu Hỷ lắc đầu. Chân nàng mềm nhũn run rẩy, căn bản không đi nổi.
“Được. Vậy ai gia gọi người khiêng kiệu tới.” Vạn Tất cười gian cúi đầu hôn Diêu Hỷ một cái, cố ý dọa nàng: “Công công, hồi cung chúng ta tiếp tục nữa nhé?”
“Không không không không không!” Diêu Hỷ dốc hết toàn lực lắc đầu như trống bỏi, tay cũng vung vẩy, nàng dùng cả thân mình để từ chối lời mời đầy nhiệt tình của Thái hậu nương nương. “Ta mệt rồi, về chỉ muốn ngủ thôi. Nương nương là người thương ta nhất mà, chúng ta nghỉ vài hôm được không?” Hừ! Đợi đến khi kỳ nguyệt tín của nương nương qua, mối thù này nàng nhất định sẽ trả! Trả thêm giờ, thêm lượng, thêm cả lực!
“Ai gia nói là ngủ thật mà!” Vạn Tất ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của Diêu Hỷ vừa xoa vừa trêu chọc nàng.
Diêu Hỷ chu môi tức giận nói: “Nương nương nói với người ta không phải ý đó mà.”
“Vậy ngươi nói xem, ai gia nói là ý gì?” Vạn Tất cười rạng rỡ. Nha đầu ngốc của nàng sao lại đáng yêu đến vậy, khiến nàng chỉ muốn lập tức lột sạch y phục ra chơi tiếp lần nữa, chỉ là nhìn dáng vẻ Diêu Hỷ mắt rưng rưng đáng thương như vậy lại khiến nàng không nỡ xuống tay.
Khóe miệng Diêu Hỷ thoáng hiện một nụ cười tà ác. Nàng mà thực sự bạo gan không biết ngượng lên, chỉ e sẽ dọa cho nương nương nghi ngờ cả cuộc đời. Thôi bỏ đi, vẫn nên giữ chút dè dặt thì hơn! “Nương nương không phải muốn sai người khiêng kiệu tới sao?” Diêu Hỷ lập tức lái chủ đề đi chỗ khác.
Vạn Tất đang đùa giỡn hứng thú, tâm tư lệch lạc nổi lên, nói: “Không cần phiền phức thế đâu, ai gia bế ngươi về được không?”
“Không không không không không!” Diêu Hỷ lập tức bật chế độ toàn thân cự tuyệt. Thái hậu nương nương mà bế nàng về cung? Nương nương ôm một tiểu thái giám? Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị hết sức! Diêu Hỷ thà bò về cũng không muốn trở thành tiêu điểm đàm tiếu trong cung. Nàng nắm chặt tay vịn ghế, run rẩy đứng dậy, ý chí kiên cường thốt lên: “Nương nương. Ta có thể tự đi về.”
Cho dù phải bò, cũng phải bò về!
Vạn Tất thấy Diêu Hỷ sợ đến thế, bước lên bế ngang nàng dậy nói: “Xấu hổ gì chứ? Trong cung ai chẳng biết ngươi là người của ai gia.” Nói xong liền thản nhiên đá cửa ra, bước vào phố xá náo nhiệt.
Diêu Hỷ không còn sức để vùng vẫy, chỉ đành xấu hổ vùi mặt vào ngực Thái hậu nương nương, cứ như thể làm vậy thì người khác sẽ không nhận ra nương nương đang bế nàng vậy.
Minh Thành Đế ủ rũ bước ra từ phía hiệu sách, đang định quay về Càn Thanh cung xử lý chính sự. Hắn cúi đầu đi, không nhìn đường, đôi mắt vì khóc mà đỏ bừng sưng húp. Tôn Ngôn nói đến mức đó rồi, hắn thực sự không còn lý do nào để giữ nàng lại. Chẳng lẽ thật sự kiếp này không còn gặp lại? Hay lần sau gặp lại, Tôn Ngôn đã là nữ nhân của kẻ khác?
Minh Thành Đế lòng đau như cắt, bước chân lảo đảo xuyên qua dòng người náo nhiệt.
Đi được một đoạn, bất chợt va phải người. Minh Thành Đế ngẩn ngơ ngẩng đầu, chỉ thấy người đụng phải hắn chính là Vạn Tất, mà trong lòng nàng là tiểu thái giám nàng luôn đặt trong tim – Diêu Hỷ.
Diêu Hỷ thấy đụng phải Hoàng thượng, sợ tới mức giãy dụa muốn xuống đất hành lễ. Hoàng thượng đã chẳng ưa gì nàng, nàng nào dám khiến người thêm ghét? Vạn Tất sợ Diêu Hỷ không chịu yên mà ngã xuống bị thương, càng ôm chặt nàng hơn.
Minh Thành Đế hờ hững liếc nhìn hai người đang không để ý đến ánh mắt thiên hạ mà quấn quýt bên nhau, trong lòng càng đau xót, mơ mơ hồ hồ tiếp tục bước đi. Hắn thật ra rất muốn tựa vào vai Vạn Tất mà khóc một trận, hỏi nàng nếu yêu một người đến vậy thì nên làm thế nào, thế nhưng trong lòng Vạn Tất đã có người, không còn chỗ cho hắn nữa.
Phố xá đông vui nhộn nhịp, nhưng tất cả sự náo nhiệt ấy chẳng còn liên quan đến hắn. Hắn, thật sự đã thành một kẻ cô độc.