Chương 24
Diêu Hỷ thấy Thái hậu nương nương và mọi người đều đã vào buồng lò sưởi, liền tranh thủ lúc không có ai mà uốn éo người để thư giãn.
Ngực của nàng khó chịu vô cùng. Từ buổi trưa hôm qua khi vừa rời giường đã phải quấn băng ngực, ngực giống như bị thổi phồng, càng lúc càng lớn. Vì sợ bị phát hiện, nàng chỉ có thể quấn càng lúc càng chặt. Buổi tối lại bị Liêu Binh làm loạn, đến tận bây giờ vẫn chưa có cơ hội tháo băng ra cho bộ ngực đang ngày một căng kia được thở. Thái hậu nương nương sai nàng ở đây canh giữ rương và kiểm kê đồ đạc, xem ra băng ngực này phải quấn tới tận ban đêm.
Không đúng! Diêu Hỷ đột nhiên nhớ ra, lúc ở Tư Uyển Cục, nàng ở một mình một gian phòng, khóa cửa lại là có thể thoải mái “thả lỏng bản thân”, nhưng ở Ninh An Cung thì chưa chắc được như vậy. Nếu phải ở cùng người khác, thì cặp đại bạch thỏ trước ngực nàng cũng chỉ có thể thấy ánh sáng lúc đi tắm thôi.
Thiên a! Diêu Hỷ đau lòng sờ ngực mình. Nếu như ngực phẳng thì tốt biết bao, nuôi lớn thế này mà chẳng được tích sự gì cả!
Uốn éo người hình như có thể làm băng ngực lỏng ra chút ít, Diêu Hỷ thấy trong điện không có ai bèn bắt đầu xoay người một cách không kiêng dè gì. Vừa xoay vừa tự tưởng tượng BGM trong đầu: “Để chúng ta cùng nhau lắc lư, cùng nhau lắc lư, quên hết đau thương cùng nhau lắc lư—”
A~ sảng khoái thật!
Trong buồng lò sưởi, Vạn Tất lén nhìn Diêu Hỷ qua chiếc gương đồng: ??? Tiểu lừa thiến kia không phải là lên cơn điên rồi đấy chứ?
Diêu Hỷ xoay một lúc, cảm thấy băng đã lỏng ra kha khá, lúc này mới ngồi bệt xuống đất. Nhưng ngồi xuống không phải để kiểm kê, mà là để cởi giày. Bị rương đập trúng là chân phải, tuy không trầy da nhưng sưng rất to. Diêu Hỷ moi ra một đống thuốc mỡ từ chiếc lọ đen nhỏ, giống như đắp mặt nạ chân, cẩn thận bôi kín cả mu bàn chân phải.
Vạn Tất nhìn thấy bàn chân trần của Diêu Hỷ… Trắng thật… Non thật… Nhỏ thật…
“Nương nương…” Nguyên Thiến muốn hỏi một tiếng xem chủ tử có muốn dùng bữa sáng không. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, chủ tử đã ra tận Thượng Đức Môn xem trò cười của Quốc trượng gia, giờ đã gần trưa mà vẫn chưa ăn gì.
Vạn Tất cứ nhìn chằm chằm vào gương, thấy tiểu lừa thiến đang bận rộn làm đủ thứ việc vặt, duy chỉ không làm chính sự, nhập thần đến mức không nghe thấy Nguyên Thiến gọi.
“Nương nương, nên dùng bữa sáng rồi ạ.” Nguyên Thiến nhắc lại.
“Ồ~” Vạn Tất phục hồi tinh thần, “Truyền đi! Cho tiểu lừa thiến kia một phần luôn.”
Thức ăn được mang tới, Vạn Tất cũng không vội dùng, chỉ ngồi trên giường trong buồng lò sưởi, nghiêng người nhìn về phía tấm gương đồng lớn trong đại điện. Trong gương, tiểu lừa thiến đang lau tay bằng khăn, sau đó bắt đầu ăn cơm. Cách ăn thật khó coi, nhồm nhoàm như thể đang vội đi đầu thai.
Vạn Tất nhìn tiểu lừa thiến lên cơn điên, nhìn tiểu lừa thiến bôi thuốc chân, nhìn tiểu lừa thiến rửa tay rồi ăn cơm… Cuối cùng, Diêu công công cũng mở chiếc rương đầu tiên…
Thiên a! Diêu Hỷ trừng lớn mắt. Cả đời này nàng cuối cùng cũng được tận mắt thấy thế nào là núi vàng núi bạc. Cặp chặn giấy bằng vàng ròng to bằng ngón tay mà Trịnh Đại Vận đưa tới đã khiến nàng trợn mắt há mồm, vậy mà ở đây, chỉ tùy tiện mở một cái rương của Thái hậu thôi cũng đã đầy ắp thỏi vàng lớn sáng rực!
Diêu Hỷ nhìn chằm chằm đống đồ trong rương mà kinh ngạc thán phục, nước miếng suýt chút nữa chảy ra.
Vạn Tất nhíu mày. Tiểu lừa thiến đúng là chưa từng thấy cảnh đời, nhìn cái vẻ mê tiền đó, rất có khả năng sẽ bị lòng tham xúi giục mà làm ra chuyện hồ đồ.
“Nương nương, người ăn một chút đi mà.” Nguyên Thiến nhẹ giọng khuyên. Nàng không hiểu trong gương đồng có gì đáng xem mà tiểu lừa thiến khiến Thái hậu nương nương dán chặt mắt vào, ngay cả cơm cũng chẳng buồn ăn. Nàng luôn cảm thấy Thái hậu nương nương không coi Diêu công công là nô tài, mà là coi như sủng vật.
Trong phòng Nguyên Thiến nuôi một con rùa nhỏ, lúc không bận nàng cũng thích nhìn chằm chằm con rùa đến ngẩn người, vừa nhìn là cả nửa ngày trôi qua. Con rùa nhỏ kia đâu có náo nhiệt như Diêu công công, nó chẳng mấy khi cử động, vậy mà nàng vẫn nhìn rất say mê.
Nguyên Thiến cảm thấy, Diêu công công chính là con rùa nhỏ của Thái hậu nương nương.
Nói đến con rùa nhỏ đó, là do Đường Hoài Lễ tặng nàng. Nghĩ đến mối quan hệ với Đường Hoài Lễ, Nguyên Thiến lo sợ bất an liếc mắt nhìn chủ tử của mình vẫn đang dán mắt vào gương.
Thái hậu nương nương ghét thái giám, mà nàng lại trớ trêu đi thích ngay thái giám đầu lĩnh.
Hoàng thượng thường xuyên đến Ninh An Cung, mà Đường Hoài Lễ là Tổng quản ngự tiền, dĩ nhiên cũng phải theo hầu. Mỗi lần gặp nhau hai người chỉ dám lướt mắt qua nhau một cái rồi lập tức dời ánh nhìn, sợ bị Thái hậu nương nương phát hiện. Nàng cũng chỉ có thể tranh thủ lúc xin nghỉ hay ra ngoài làm việc mới ghé được đến tư phủ của Đường Hoài Lễ, mà mười lần thì đến tám lần y chẳng có ở nhà. Là nô tài hầu hạ bên cạnh chủ tử, thì có bao nhiêu thời gian cho cuộc sống riêng?
Nguyên Thiến không biết tương lai phải làm sao, đành tạm thời gạt bỏ những suy nghĩ ấy.
Việc này Diêu Hỷ làm còn dễ hơn tưởng tượng. Nhìn thì mấy cái rương to đùng, nhưng thực ra chỉ có hai rương đựng châu báu ngọc ngà là cần kiểm kê từng món. Những rương còn lại đều là thỏi vàng và bạc, được xếp ngay ngắn chỉnh tề, chỉ cần lấy số hàng nhân số cột rồi nhân số tầng là ra tổng số.
Có điều sợ nhỡ đâu có rương bị thiếu đồ ở tầng dưới, hoặc có thỏi nặng nhẹ khác nhau, nên Diêu Hỷ vẫn cẩn thận nhặt từng thỏi ra đếm lại một lượt. Dù sao thì chỉ tốn công lúc đếm, ghi vào sổ chỉ cần ghi tổng số là xong.
Diêu Hỷ cảm thấy chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, thì đến chiều là có thể ghi chép xong toàn bộ. Giờ nàng rất muốn đi nhà xí, cũng may sáng nay trước khi đến chỗ Trịnh Đại Vận ở Tư Lễ Giám đã tranh thủ đi một lần, bằng không sau chuyện tối qua bị kẹt dưới gầm giường, chắc nàng đã nhịn đến hỏng người rồi.
Tắm và đi vệ sinh là hai thử thách lớn nhất với Diêu Hỷ. Tắm thì đỡ hơn, vì nàng ở một mình một phòng, cùng lắm là múc nước vào phòng tự tắm. Nhưng khổ nhất là đi vệ sinh, trong phòng không có nhà xí riêng, muốn giải quyết chỉ có thể ra nhà xí công cộng. Thoạt nhìn thì thái giám đi vệ sinh ngồi xổm cũng chẳng vấn đề gì, trong nhà xí cũng có rèm che, nhưng lại có một số thái giám bị bệnh — thích so vết thương dưới kia với người khác.
Cứ như nam nhân bình thường khi đứng ở bồn tiểu lại thích so ai dài ai to hơn vậy.
Thật là một “truyền thống cổ xưa bất diệt”!
Diêu Hỷ từng bị một tên thái giám biến thái chặn lại đòi so, còn lôi nàng ra bắt nhìn cho bằng được. Dù cuối cùng nàng chạy thoát, nhưng đến giờ vẫn để lại ám ảnh tâm lý nặng nề. Nàng không hiểu bọn thái giám kia so cái gì, xem vết cắt ai gọn hơn? Sẹo ai đẹp hơn? Diêu Hỷ chưa từng thấy cái “dưới kia” của thái giám, mà dù có tưởng tượng cũng không ra nổi hình thù.
Hiện giờ nàng rất muốn đi nhà xí, nhưng lại không dám.
Giữ nhiều vàng bạc châu báu thế này, nếu giữa chừng rời điện mà lúc kiểm kê lại thiếu món nào thì không sao giải thích được. May mà cái cảm giác đó nó đến theo từng đợt, nàng cố chịu một chút, cảm giác ấy cũng tạm thời lắng xuống.
***
Minh Thành Đế đến Ninh An Cung ăn chực vào giờ ngọ. Đường Hoài Lễ như thường lệ rất biết điều, dẫn người của Càn Thanh Cung chờ ở ngoài điện. Minh Thành Đế một mình vào trong, vừa bước vào điện đã hơi ngạc nhiên: trong chính điện Ninh An Cung lại có một tiểu thái giám đang cúi đầu chăm chú ghi chép sổ sách, không ngẩng đầu lên nhìn hắn lấy một cái. Minh Thành Đế chỉ bất ngờ vì Vạn Tất, người vốn có thù sâu với thái giám, lại để một tiểu thái giám vào chính điện hầu hạ, nên chỉ liếc nhìn Diêu Hỷ một cái rồi đi thẳng vào tìm Vạn Tất.
Nguyên Thiến thấy hoàng thượng đến, liền dẫn toàn bộ cung nhân Ninh An Cung lui ra ngoài. Thái hậu nương nương mỗi lần nói chuyện với hoàng thượng đều không thích có người ngoài ở đó, điều này từ Càn Thanh Cung đến Ninh An Cung ai hầu hạ cũng đã quen.
Nguyên Thiến dẫn người đến ngoài điện, liếc nhìn Đường Hoài Lễ một cái rồi nhẹ nhàng cúi đầu, khẽ mỉm cười. Đường Hoài Lễ cũng nhìn Nguyên Thiến một cái, trong lòng có chút xót xa. Lần trước tại đình ngắm sen cạnh Cảnh Linh Cung, lúc hai người cùng đứng đợi chủ tử bên ngoài, hắn đã nhìn ra được Nguyên Thiến gần đây tiều tụy đi nhiều, chắc là do phải theo vị chủ tử Ninh An Cung này điên loạn cả ngày đêm, không ngủ được giấc nào cho ra hồn. Không biết mấy loại hương trợ giấc hắn sai người đưa cho nàng lần trước nàng có dùng không, cũng không biết mấy tấm vải quý mà Đại Vận mang về từ Chiết Giang nàng có thích không.
Ánh mắt hai người nhìn về nơi khác, nhưng trong lòng đều nghĩ đến đối phương, rõ ràng chẳng nói lời nào, vậy mà dường như đã hiểu tất cả.
Vạn Tất sau khi xem Diêu Hỷ đến mỏi mắt thì nằm ngủ một giấc trong noãn các, vừa tỉnh dậy không bao lâu thì hoàng đế đã đến. Dù dùng ngón chân cũng đoán được hắn đến vì chuyện gì. “Nàng ta đi tìm hoàng thượng cáo trạng rồi?” Vạn Tất chẳng buồn khách sáo, mở miệng câu đầu đã hỏi thẳng.
Minh Thành Đế tự mình tìm chỗ ngồi, sắc mặt không tốt lắm: “Có tìm. Nguyên do sự việc, Vu thị cũng đã nói với trẫm rồi.”
Minh Thành Đế cảm thấy chuyện hôm nay Vạn Tất xử lý hơi quá. Tên nô tài kia bị vu là làm vỡ đồ là do cung nữ ở Nghi Tú Cung đổ oan, Vu thị có đánh người thì cũng không phải chuyện lớn gì, chủ tử trừng phạt nô tài vốn là chuyện thường tình. Vậy mà Vạn Tất chỉ vì chuyện đó lại đánh Vu Thục Nhân hai mươi trượng, rồi sau đó lại cho thăng làm Mỹ Nhân. Nhìn mỹ nhân mềm mại kiều diễm nằm sấp trên giường, cả mông bê bết máu, Minh Thành Đế sao có thể không xót? Mà xót còn là chuyện nhỏ, quan trọng là ai ai cũng biết hắn sủng ái Vu thị, Vạn Tất làm thế chẳng khác nào vả vào mặt hắn.
“Vậy hoàng thượng đến Ninh An Cung, muốn nói gì với ai gia đây?” Vạn Tất lười biếng dựa vào giường nhìn Minh Thành Đế, ánh mắt có phần hững hờ.
“Truyền bữa trưa trước đã!” Minh Thành Đế cũng không định chất vấn hay trách móc Vạn Tất, người đã đánh rồi, hắn tới đây là muốn bàn bạc xem có nên để Vu thị giữ lại vị trí Mỹ Nhân luôn cho xong. Như vậy Vạn Tất cũng giữ được thể diện, Vu thị cũng rút được bài học, còn hắn thì miễn cưỡng giữ được mặt mũi.
Vạn Tất gọi một tiểu cung nữ vào: “Bảo Thượng Thiện Giám mang bữa tới.” Từ sau khi hoàng hậu cắt giảm khẩu phần các cung, hoàng thượng chưa từng đến Ninh An Cung dùng cơm, giờ cũng nên để hoàng thượng nếm thử vị “cỏ cây” là thế nào rồi.
Nhân lúc chờ mang bữa, Vạn Tất hỏi: “Vu Mỹ Nhân đã nói với hoàng thượng những gì?”
Hoàng thượng kể lại lời của Vu thị cho Vạn Tất nghe: “Vu thị nói hai cung nữ kia làm vỡ đồ, muốn tìm một thái giám để đổ tội, không ngờ thái giám ấy lại là người của Ninh An Cung. Vu thị cũng là bị kẻ ác lừa gạt nên mới nhất thời hồ đồ.”
Lời Vu thị nói với hoàng thượng cơ bản là sự thật, dù sao thì khi đứng trước hoàng thượng, mấy ai dám nói dối? Huống hồ khi quân là tội chết.
Ngoại trừ Vạn Tất !
“Nếu hoàng thượng nhớ không lầm lời của Vu Thục Nhân, vậy nàng ta cũng không thành thật cho lắm.”
Vạn Tất cười kể lại một phiên bản khác của câu chuyện: “Hai cung nữ làm rơi vỡ đồ của Vu Thục Nhân, tiện tay kéo một thái giám ra gánh tội thay. Mà thái giám đó cũng không phải người của Ninh An Cung, mà là một tiểu tạp dịch bên Tư Uyển Cục. Ai gia đi ngang qua, thấy tiểu thái giám ấy bị đánh đến thảm thương nên ra mặt hỏi rõ tình hình. Vu Thục Nhân liền lấy hoàng thượng ra ép ai gia, khuyên ai gia đừng nên xen vào thì hơn. Ai gia là loại người gì? Có thể để nàng ta hăm dọa được sao? Ai gia liền tát Vu thị một cái. Vu thị bị tát xong thì hổn hển, giữa đám đông mắng ai gia một trận, lời lẽ lại còn cay độc…”
Vạn Tất nói đến đây thì thần sắc có chút ủy khuất, ngừng một chút mới nói tiếp: “Theo như tính tình của ai gia, nếu không phải vì nàng ta có thể làm hoàng thượng vui lòng…” Vạn Tất nói xong thì liếc nhìn Minh Thành Đế. Lời chưa nói ra nhưng ý tứ đã rõ: Hoàng thượng, người hiểu mà.
Minh Thành Đế dĩ nhiên hiểu. Hắn hoàn toàn tin rằng nếu Vạn Tất nổi giận thật thì có thể tàn nhẫn đến mức nào.
“Chung Linh Cung và Nghi Tú Cung có không ít nô tài đứng xem, hoàng thượng không tin thì cứ phái người đi hỏi.” Vạn Tất nói. Nàng đánh Vu thị là thật, lớn tiếng mắng Vu thị trước mặt mọi người cũng là thật.
Chuyện này, lời của người Ninh An Cung hay Nghi Tú Cung đều không thể tính. Chỉ có lời từ Chung Linh Cung mới đáng tin, có điều người của Chung Linh Cung trốn sau cánh cửa, căn bản không nghe rõ đầu đuôi, chỉ thấy được nàng đánh Vu thị và mắng Vu thị tội phạm thượng.
Thế là đủ rồi.
Vu thị tự chuốc họa, không thể trách nàng ra tay tàn nhẫn.
Vạn Tất tung đòn kết liễu: “Vu thị công khai mạo phạm ai gia trước mặt mọi người, ai gia vì nể mặt hoàng thượng nên mới nhịn, chỉ phạt nhẹ để nàng ta có bậc mà bước xuống. Nhưng tội khi quân thì không thể không xử!”
Nghe Vạn Tất nói như vậy, Minh Thành Đế ngược lại thấy có chút áy náy. Như thể Vạn Tất vì hắn mà chịu hết ủy khuất, còn hắn lại tới trách nàng. Chuyện của Vu thị, nếu lời Vạn Tất không sai, thì loại cung phi được sủng ái mà sinh kiêu như thế, có chết hắn cũng không đau lòng.
“Trẫm có hơi đói bụng.” Minh Thành Đế chuyển chủ đề.
Vạn Tất lập tức từ trên giường đứng dậy, nồng nhiệt cười nói: “Hoàng thượng, mời dùng bữa! Thượng Thiện Giám nấu cỏ… à không, Thiện Giám nấu món ăn bây giờ càng lúc càng ngon rồi.”