Chương 69
Vạn Tất ném lá thư sang một bên, đẩy cửa bước ra. Trước cửa chỉ còn lại chiếc chăn được cuộn tròn – Diêu Hỷ đã thật sự rời đi rồi.
Nàng chân trần, bước trên nền đá lạnh buốt đi đến cửa đại điện, vịn vào lan can nhìn ra ngoài. Bên ngoài tối đen, chẳng nhìn thấy gì cả. Đi thật dứt khoát. Như thể những lời hứa yêu đến chết không rời kia đều chỉ là ảo giác của một mình nàng. Nếu người đó thật sự yêu nàng đến mức có thể vì nàng mà chết, thì tại sao lại không thể vì nàng mà ở lại trong cung?
Diêu Hỷ đã vượt qua cây cầu nhỏ bắc qua dòng suối, càng đi xa khỏi cung điện của Thái hậu, bước chân nàng lại càng nặng nề. Tựa như thứ khiến nàng không nỡ rời đi, khiến nàng bối rối, đã dần dần bị bỏ lại sau lưng.
Nàng cố gắng nghĩ đến những điều tốt đẹp khi ra khỏi cung để đè nén sự bất an đang càng lúc càng lớn trong lòng.
Trong thư gửi Thái hậu nương nương, nàng đã nói lời cảm tạ, cũng đã xin lỗi. Còn trong thư nhờ Long Nghi công chúa chuyển cho Lan quý nhân, nàng chỉ nói mình không phải là Diêu công tử, tuyệt nhiên không đề cập đến việc mình là nữ tử. Sau khi xuất cung, nàng sẽ sống bằng thân phận nữ nhi, một thái giám bỏ trốn khỏi hoàng cung, cho dù bị truy lùng thì cũng chẳng liên quan đến phụ nữ.
Ra ngoài rồi, nàng định mua mấy mảnh ruộng, thêm ít điền trang, rồi mở tiệm bánh, tiệm vải gì đó làm ăn sinh sống. Lời nhiều lời ít không quan trọng, miễn là không thể ngồi ăn núi lở. Tám vạn lượng bạc quả thực là rất lớn, nhưng tiền nhiều đến mấy cũng có ngày tiêu hết. Nàng phải dùng số tiền đó để sống cả đời. Ngoài cung sẽ không còn Thái hậu nương nương hay Long Nghi công chúa rộng tay ban thưởng cho nàng nữa.
Chuyện Lục công công là một lời cảnh báo. Nghĩ đến việc sau khi rời khỏi nơi này sẽ không còn phải sợ hãi những âm mưu, ám sát trong cung nữa, lòng Diêu Hỷ cũng nhẹ nhõm hơn, bước chân dần trở nên nhẹ nhàng.
Vừa vượt qua cây cầu, còn chưa kịp quẹo vào hành lang phụ, Diêu Hỷ bỗng nghe thấy gần đó có tiếng bước chân khe khẽ. Tiếng rất nhỏ, nếu không phải đang giữa đêm yên tĩnh và bản thân luôn trong trạng thái cảnh giác, nàng sẽ không nhận ra.
Con đường này chính là đường đến cung của Thái hậu nương nương, sợ gặp phải người quen trong cung, Diêu Hỷ nhanh chóng nép mình vào sau những chum rượu xếp ở cuối hành lang, ôm đầu gối, thu mình lại thành một đống nhỏ, cố nín thở mà chờ nhóm người đó đi qua.
“Ê! Đến ngã ba rồi. Đi thẳng hay rẽ trái?”
Diêu Hỷ nghe thấy giọng đàn ông ngay phía trên đầu, sợ đến mức vội đưa tay bịt miệng lại. Tuy không nhìn thấy người vừa nói, nhưng nếu là người trong cung, sao có thể không biết đường rẽ nào dẫn đến đâu? Rẽ trái mới là đường đến cung của Thái hậu, đi thẳng là hướng về hậu sơn.
“Hình như là… đi thẳng? Chỗ này đúng là bự thật!”
Lại là thích khách! Thể chất của Thái hậu nương nương quả thực rất thu hút thích khách!
Nghe tiếng bước chân của nhóm người kia rẽ về phía hậu sơn, Diêu Hỷ lập tức ôm lấy một chum rượu, rút từ trong lồng đèn đá một cây nến to bằng nắm tay, xoay người chạy thẳng về phía cung của Thái hậu nương nương báo tin.
Đêm nay là phiên trực đêm của nàng, nhưng nàng lại trốn đi, Thái hậu nương nương giờ hoàn toàn không có phòng bị, nên nàng nhất định phải quay về.
Nàng cũng nhớ đến bức thư đã nhét cho Thái hậu nương nương, trong thư nàng viết rằng mình muốn ra khỏi cung để sống một cuộc đời bình thường. Tự ý rời cung là tội chết, nhưng nếu nàng quay lại cứu giá, biết đâu lại có thể lấy công chuộc tội? Biết đâu Thái hậu vui lòng sẽ cho nàng rời cung?
Nàng cũng từng nghĩ đến việc đến chỗ Long Nghi công chúa cầu viện binh. Nhưng nếu bây giờ chạy qua đó rồi lại dẫn người quay lại cung Thái hậu, chỉ sợ đã quá muộn. Nàng không dám hô lớn kêu cứu, những thích khách kia đi nhầm đường về hướng hậu sơn, nếu nàng kêu lên lại làm bọn chúng quay lại thì càng nguy hiểm. Phải tranh thủ lúc bọn chúng đi sai đường, lập tức về báo tin cho Thái hậu, triệu tập người trong cung bảo vệ.
Vừa chạy, Diêu Hỷ vừa rút bức thư định gửi cho Lan quý nhân, châm lửa đốt đi bằng ngọn nến trên tay. Nàng sợ nếu lát nữa mình liều mạng cứu giá mà chết, bức thư này bị Thái hậu nương nương thấy được thì sẽ liên lụy đến Lan quý nhân.
Diêu Hỷ nghĩ rất nhiều, chỉ duy nhất không hề nghĩ đến chuyện bỏ mặc sinh tử của Thái hậu, nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn. Long Nghi công chúa đã chịu giúp nàng, dù không đi đêm nay thì cũng không đến mức không còn cơ hội. Chỉ cần thêm vài ngày run sợ là cùng. Nhưng nếu không quay lại cứu người, Thái hậu nương nương có thể sẽ chết dưới tay thích khách, mà nàng không muốn Thái hậu chết!
Vạn Tất đứng đờ người ở cửa điện một lúc, cuối cùng vẫn quyết định sai người đi bắt Diêu Hỷ về. Hoàng thượng đã hạ chỉ phong tỏa cung môn, Diêu Hỷ chắc chắn không trốn thoát được, lỡ bị người ta bắt được, e là bị chém chết ngay tại chỗ. Nàng muốn đưa người về cũng là để hỏi một câu cho rõ, vì sao lại muốn bỏ trốn? Chẳng lẽ bị những chuyện hỗn loạn trong cung hôm nay dọa sợ đến mức không tin nàng có thể bảo vệ được hắn sao?
Nhưng còn chưa kịp gọi người đi, Diêu Hỷ đã thở hổn hển chạy về rồi. Vạn Tất chẳng hề ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ chật vật của tiểu lừa thiến, nhất định là bị người tuần tra phát hiện, chạy về cầu cứu đây. Nhưng đang ôm cái hũ rượu làm gì?
“Nương nương, có thích khách!” Diêu Hỷ vừa dứt lời thì từ rừng cây phía sau đã vang lên tiếng bước chân – đám thích khách sau khi phát hiện lối đi sai đã quay lại rồi.
“Có ai không! Cứu giá!!”
Diêu Hỷ chạy lên bậc thềm, tay trái ôm hũ rượu, tay phải giơ cao cây nến, lo lắng quay đầu về phía Thái hậu: “Nương nương mau tránh đi! Có rất nhiều thích—”
Nàng còn chưa nói xong thì nghe thấy “rầm” một tiếng – quay đầu lại, cửa điện đã đóng sập lại rồi…
…Ờm… sao tự nhiên lại thấy hối hận khi quay về vậy ta?
Thái hậu nương nương dọn qua cung của Long Nghi công chúa mà không mang theo nhiều người hầu, ngoài Diêu Hỷ sống ngay phòng trực bên điện chính, những thái giám cung nữ khác đều ở nơi khác, muốn chạy đến cứu cũng phải mất thời gian. Diêu Hỷ thấy tuyệt vọng, nương nương đúng là chẳng nghĩa khí gì cả, chẳng lẽ không thể mở cửa cho nàng vào trốn cùng sao?
Trong lúc Diêu Hỷ còn đang rối rắm thì cửa điện lại bất ngờ mở ra, nàng quay đầu lại, thấy Thái hậu nương nương bình tĩnh đứng ở cửa, nhìn nàng nhướng mày nói: “Diêu công công, coi chừng phía sau, thích khách đang tới kìa.” Nói xong, nàng bình tĩnh xắn tay áo lên, chuẩn bị “ăn dưa xem kịch”.
…Sao Thái hậu nương nương không những không sợ mà còn có vẻ mặt xem náo nhiệt vậy? Chẳng lẽ chỉ thiếu một bịch hạt dưa để ngồi nhâm nhi?
Thích khách thật sự đã xông tới, Diêu Hỷ không dám nghĩ nhiều, lập tức bưng hũ rượu lên tu một ngụm lớn, rồi giơ cao cây nến, phun rượu ra tạo thành một luồng lửa rực cháy, khiến đám thích khách bị khói táp vào mặt mà phải khựng lại.
Nàng không dám lơi lỏng, phải tranh thủ thời gian kéo dài chờ viện binh tới. Một ngụm lại một ngụm, Diêu Hỷ như một con rồng biết phun lửa, kiên cường đứng chắn trước mặt Thái hậu, không cho bất kỳ ai đến gần. Nhưng thích khách quá đông, nàng lo bên này lại sơ hở bên kia, lửa cũng không thể giết người ngay, thế là thế công dần yếu đi.
Vạn Tất tựa người vào cửa, nhìn bóng lưng gầy guộc của Diêu Hỷ đang bảo vệ phía trước mình, vừa cảm động vừa khó hiểu. Rõ ràng là quan tâm nàng như vậy, tại sao lại muốn rời khỏi hoàng cung?
Diêu Hỷ sơ suất, trong lúc hoảng loạn uống nhầm một ngụm rượu quá nhỏ, vừa phun ra thì chỉ tạo ra một ngọn lửa bé bằng bàn tay, không đủ khiến thích khách bị thương.
“Giết!” – tên thích khách đầu tiên giơ đao chém thẳng xuống đầu Diêu Hỷ. Nàng liền đập vỡ hũ rượu vào hắn, rồi ném luôn cây nến theo. Tên thích khách lập tức biến thành một ngọn lửa hình người.
Nhưng ngay sau đó, một tên khác lại lao tới với đao trong tay. Diêu Hỷ không còn vũ khí, cũng không có sức đánh tiếp, bị dọa đến nỗi đứng yên không nhúc nhích, chỉ thấy lưỡi đao đang ngày càng gần sát đầu mình, nàng cuống đến mức không thể động đậy.
Ngay lúc lưỡi đao chỉ còn cách đầu nàng một thước, Diêu Hỷ cảm giác được ai đó ôm lấy eo mình kéo mạnh về phía sau, đến khi hoàn hồn lại thì đã được Thái hậu nương nương một tay ôm vào lòng.
Vạn Tất lập tức đẩy Diêu Hỷ ra phía sau, rồi giơ khẩu súng ngắn vừa kịp lấy từ trong điện, nhằm vào bọn thích khách bóp cò từng phát một. Nàng vốn đã có tài bắn súng, khoảng cách lại gần, bốn viên đạn trong khẩu súng ổ quay năm nòng đều bắn trúng ngay ngực bốn tên thích khách, thêm một tên đã bị Diêu Hỷ đốt cháy, nàng tiết kiệm được một viên đạn.
“Ngươi đã quyết tâm rời cung, vậy còn quay lại làm gì? Thật sự nghĩ rằng ai gia cần ngươi bảo vệ sao?” – Vạn Tất ngạo nghễ nói: “Những năm ngươi không hầu hạ bên ai gia, ai gia chẳng phải vẫn sống tốt đó sao?”
Nàng nghe phía sau không có tiếng động, nghĩ rằng tiểu lừa thiến đã bị phong thái oai hùng của mình làm cho á khẩu, xoay người lại nhìn thì thấy Diêu Hỷ đang nằm sõng soài dưới đất, trông không khác gì người chết.
Vạn Tất sực nhớ — lúc nãy mình đẩy mạnh hắn để cứu mạng, hình như đẩy hơi quá tay… Nàng đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, quên mất bậc cửa điện khá cao, tiểu lừa thiến bị đẩy một cái, ngã nhào vào bậc cửa là chuyện dễ hiểu.
Không chết chứ? – Vạn Tất sốt ruột bước vào trong điện, thử hơi thở của Diêu Hỷ.
…Còn ấm, may quá!
Diêu Hỷ không chết, nhưng đầu đập xuống đất đến choáng váng, ngất đi vì đau. Nơi nàng ngã chính là nền đá cứng rắn, rất dễ gây thương tích.
“Đầu… đau…” – Diêu Hỷ lờ mờ rên rỉ, không mở nổi mắt.
“Ngươi nói gì? Ai gia nghe không rõ.” – Vạn Tất không nghe rõ nàng nói gì, giọng nhỏ quá, mà bên ngoài tên thích khách bị đốt cháy còn đang gào rống không ngớt.
Diêu Hỷ thì thào: “Đau…”
“Đau chỗ nào?” – Vạn Tất bắt đầu mất kiên nhẫn, giơ súng bắn thêm một phát vào tên thích khách đang kêu gào, thật là ồn ào chết đi được! Bắn xong, giọng lại dịu xuống hỏi Diêu Hỷ: “Đau chỗ nào?”
“Đầu…” – nói xong, Diêu Hỷ ngất luôn.
Xong rồi! – Vạn Tất đau lòng xoa xoa đầu Diêu Hỷ, “Đứa nhỏ này vốn đã ngốc, giờ đập đầu thế này, e rằng hỏng thật rồi…”
Nàng thật sự thấy áy náy, năm sáu tên thích khách không làm gì nổi tiểu lừa thiến, vậy mà chính nàng lại đẩy hắn ngất xỉu. Dù không biết vì sao Diêu Hỷ lại muốn rời cung, nhưng chuyện vì cứu nàng mà quay lại là sự thật, không thể không cảm động.
Cung nữ thái giám lúc này mới chạy tới. Vạn Tất ôm lấy Diêu Hỷ phân phó: “Lấy bài tử của ai gia, lập tức xuất cung mời Phó thái y đến, những kẻ còn lại xử lý sạch sẽ đám ô uế ngoài cửa.” Phân phó xong liền bế ngang Diêu Hỷ đi vào tẩm điện.
Vạn Tất nhẹ tay nhẹ chân đặt Diêu Hỷ lên giường, động tác cẩn thận như thể đang nâng niu vật gì đó vừa quý báu vừa dễ vỡ, thật sự sợ chỉ sơ ý một chút lại khiến tiểu thái giám đổ thêm máu. Đặt người ngay ngắn xong, Vạn Tất lại giúp Diêu Hỷ cởi giày vải đen, đem hai bàn chân nhỏ nhắn của hắn dời lên giường, sau đó kéo chăn đắp lại cho hắn.
Khi đang đắp chăn cho Diêu Hỷ, mu bàn tay Vạn Tất quệt qua ngực hắn. Cái gì đó cứng cứng? Nàng sờ qua lớp y phục, thấy phần ngực của tiểu thái giám phồng lên. Vạn Tất nghi hoặc đưa tay móc ra, mở ra xem thì thấy là một xấp ngân phiếu dày cộm, chính là phần nàng ban thưởng cho tiểu thái giám.
Thì ra là không cần sáu rương bảo vật vô giá kia, chỉ chọn tám vạn lượng ngân phiếu là để tiện cho việc trốn khỏi cung? Vạn Tất hừ lạnh một tiếng, đem ngân phiếu nhét vào ngực mình.
Nàng không phải là người keo kiệt, những gì đã thưởng cho nô tài chưa từng thu hồi, nhưng nàng thật sự sợ tiểu thái giám có bạc trong người sẽ lại sinh lòng muốn rời khỏi cung.
Nàng vĩnh viễn sẽ không để ai biết, khoảnh khắc ném thư ra ngoài rồi phát hiện tiểu thái giám đã rời đi, tim nàng như bị ai đó siết chặt đau nhói. Đến khi thấy tiểu thái giám thở hổn hển chạy quay về, nỗi đau ấy mới nguôi ngoai phần nào.
Nghe nói Thái hậu gặp thích khách, Minh Thành Đế cùng Hoàng hậu và các phi tần trong hậu cung đều chạy tới ngay trong đêm. Vạn Tất sợ quá nhiều người làm ồn ảnh hưởng đến việc Diêu Hỷ tĩnh dưỡng, liền phân phó cô cô: “Bảo Hoàng thượng ngày mai hãy đến! Cứ nói ai gia mệt rồi, hắn cũng đã bận rộn cả ngày. Những người khác cũng đều không được phép vào!”
Phó thái y gấp rút tiến cung trong đêm.
Vạn Tất chỉ vào Diêu Hỷ đang nằm trên giường: “Bị ngã ngất đi. Phó thái y xem thử có gì nghiêm trọng không.”
Phó Văn Khanh hành lễ với Thái hậu nương nương, rồi ngồi xuống ghế bên giường, kéo tay Diêu Hỷ bắt mạch.
“Ừm…” Phó Văn Khanh từng thấy Diêu Hỷ ở Ty Uyển Cục, biết hắn là thái giám, tưởng mình bắt nhầm mạch. Hắn đặt tay trái của Diêu Hỷ xuống, cẩn thận bắt lại lần nữa, lông mày liền nhíu chặt. Một thái giám sao có thể có mạch tượng của nữ tử đang hành kinh?
Vạn Tất thấy sắc mặt Phó thái y nghiêm trọng, lòng cũng trầm xuống. Nếu tiểu thái giám thật sự bị nàng đẩy một cái mà thành chuyện thì phải làm sao? “Rất nghiêm trọng sao?”
Phó Văn Khanh do dự một thoáng. Vị Diêu công công này là một nữ tử, nhưng hắn có nên nói với Thái hậu nương nương không? Nữ tử giả làm thái giám tiến cung là tội chết! “Vi thần nghe cô cô nói, Diêu công công có công cứu giá?”
Phó Văn Khanh không muốn giấu Thái hậu nương nương, cũng không muốn vì một câu nói của mình mà hại chết Diêu cô nương.
“Xin Thái hậu nương nương hãy đáp ứng vi thần, bất luận thế nào cũng tha cho Diêu công công một mạng!” Phó Văn Khanh quỳ gối thưa.
Vạn Tất càng nghe càng mơ hồ: “Triệu ngươi tiến cung chẳng phải để cứu hắn sao. Sao lại nói đến chuyện tha mạng?”
“Thái hậu không đáp ứng, vi thần không dám nói.” Phó Văn Khanh nghiêm túc dập đầu.
“Được rồi! Ai gia đáp ứng ngươi. Có lời gì thì mau nói đi.” Vạn Tất cảm thấy Phó thái y tuổi càng cao càng lắm chuyện.
Phó Văn Khanh lúc này mới đứng dậy bẩm báo: “Diêu công công là nữ tử. Ngất đi không hoàn toàn là do va đập, còn có nguyên nhân là khí huyết hư nhược, gặp lúc hành kinh, lại bị kinh hãi mà ra.”
Hành kinh? Vạn Tất nhớ đến bàn tay đầy máu kia. Tiểu thái giám là nữ tử? Tâm trạng nàng lúc này thật khó tả.
Nhưng chuyện này ít ra cũng có thể giải thích vì sao tiểu lừa thiến muốn rời khỏi cung. Thế nhưng tại sao lại tiến cung ngay từ đầu?