Chương 70
Sau khi châm cứu cho Diêu Hỷ đang hôn mê xong, Phó thái y nói với Thái hậu nương nương: “Sáng mai Diêu cô nương sẽ tỉnh lại, vi thần đã kê một vài phương thuốc bổ khí huyết, dưỡng hai ngày là không sao rồi.”
“Về sau Thái y vẫn cứ gọi nàng là Diêu công công đi. Việc Diêu Hỷ là nữ tử, chỉ mình ngươi và ai gia biết là đủ.” Vạn Tất nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Diêu Hỷ, nói.
“Dạ. Vậy vi thần xin cáo lui?” Phó thái y thu dọn hòm thuốc, hướng về phía Thái hậu nương nương xin phép lui xuống.
Sau khi Phó thái y rời đi, Vạn Tất trầm mặc ngồi xuống chiếc ghế trước giường. Việc vì sao một nữ tử như Diêu Hỷ lại tiến cung, trong lòng nàng vẫn chưa có đáp án. Diêu Hỷ từng nói lúc nhỏ đã bị bọn buôn người bắt cóc, theo lý thì đem bán vào nơi phong nguyệt còn lời hơn nhiều so với đưa vào cung làm thái giám.
Chuyện này phải điều tra kỹ lại mới được.
Nàng tin Diêu Hỷ không phải kẻ có tâm tư mưu đồ, nếu không cũng sẽ chẳng hai lần liều chết cứu nàng. Thế nhưng để một người lai lịch bất minh như vậy ở bên cạnh, trong lòng nàng luôn thấy không yên, huống hồ kẻ không rõ gốc gác ấy lại còn là “nam sủng” của nàng.
Nàng từng nghĩ rằng vết thương bên dưới của Diêu Hỷ cứ động là rách khiến nàng hoàn toàn không dám đụng vào, thậm chí sinh ra cảm giác chán ghét. Nàng vốn ghét thái giám, sau khi để ý tiểu lừa thiến từng không chỉ một lần thầm mong: giá như tiểu lừa thiến không phải là thái giám thì tốt biết bao. Thần linh dường như đã nghe thấy tiếng lòng nàng, tiểu lừa thiến quả nhiên không phải thái giám, mà là một tiểu nha đầu.
Nút thắt trong lòng nàng cuối cùng cũng được cởi bỏ. Về sau nếu muốn ôm ấp tiểu lừa thiến, rốt cuộc cũng không cần phải nhẫn nhịn cảm giác ghê tởm nữa.
Tuy vậy, tâm tình nàng vẫn rất phức tạp, vừa ngỡ ngàng vừa mừng rỡ, lại xen lẫn cả tức giận vì bị lừa gạt. Nàng có thể hiểu được nỗi khổ trong việc Diêu Hỷ phải giấu giếm thân phận, nhưng bị lừa gạt thì vẫn là bị lừa gạt. Nếu Diêu Hỷ đủ tin tưởng nàng, đã chẳng giấu nàng; nếu Diêu Hỷ thực sự yêu nàng, thì đã không nghĩ đến chuyện rời đi.
Nàng thậm chí còn hoài nghi tình cảm Diêu Hỷ dành cho nàng có phải chỉ là cảm kích mà không phải ái mộ. Nàng bắt đầu tin rằng Diêu Hỷ có tình ý với mình là từ khi Diêu Hỷ tặng nàng cặp chặn giấy khắc thơ tình kia, thế nhưng tiểu lừa thiến văn hóa nghèo nàn như thế, có khi nào chỉ là tiện tay chọn đại một đôi trong tiệm kim hoàn? Tất cả chỉ là hiểu lầm?
Thế nhưng Diêu Hỷ lại rõ ràng đã cứu nàng tới hai lần. Lần trước trong Ninh An cung có thể nói là vì say rượu, nhưng lần này thì sao đây? Một kẻ vốn đã quyết rời cung lại liều chết quay về cứu nàng, không phải là ái mộ thì là gì? Trước kia nàng cứ nghĩ tiểu lừa thiến không dám bày tỏ tình cảm là vì thân phận cách biệt, là vì tự ti với thân thể mình.
Sau khi biết Diêu Hỷ là nữ tử, Vạn Tất mới nhận ra mình đã nghĩ sai rồi. Việc chôn chặt tình cảm, không dám đáp lại nụ hôn của nàng, đều là vì luôn ôm hy vọng một ngày nào đó có thể rời cung, nên mới không dám để lộ bất kỳ điều gì.
Chỉ tiếc rằng, dù Diêu Hỷ cố gắng đến đâu, cũng không thể ngăn được trái tim mình ngày một yêu nàng đến vô phương cứu chữa.
Chỉ là bí mật về thân phận của Diêu Hỷ, nàng phải đợi tiểu lừa thiến tự mình mở lời. Niềm tin không thể cưỡng cầu, nàng muốn Diêu Hỷ không chỉ yêu nàng mà còn phải tin nàng, sau đó cam tâm tình nguyện chủ động thổ lộ tất cả tâm sự. Chỉ nghĩ đến chuyện tiểu lừa thiến tiếp tục giả làm thái giám trước mặt nàng thôi Vạn Tất đã muốn cười rồi, từ nay về sau Diêu Hỷ ở sáng nàng ở tối, xem nàng trêu đến chết mới thôi!
Long Nghi cả đêm không ngủ, chờ Diêu Hỷ tới.
Kết quả chưa đợi được Diêu Hỷ thì đã đợi được tin vui—trong cung Thái hậu lại có thích khách xông vào. Chỉ tiếc lần này nàng không thể đứng bên bờ xem lửa mà cười trên nỗi đau người khác nữa rồi. Sống chết của Vạn Tất nàng không quan tâm, nhưng sống chết của tiểu cữu tử Diêu Hỷ thì nàng lại để tâm. Nếu Diêu Hỷ xảy ra chuyện gì trong cung của nàng, đời này nàng cũng không còn mặt mũi nào đối diện với Lan Quý nhân nữa.
Nghe bên suối có người gào to: “Có thích khách! Cứu giá!!!”
Long Nghi vừa nghe đã nhận ra ngay là giọng của Diêu Hỷ, lập tức dẫn theo toàn bộ người trong cung mang theo mấy thứ vũ khí vội vàng chạy qua. Còn chưa kịp lên cầu nhỏ bắc ngang suối, đã nghe trong cung của Vạn Tất truyền đến vài tiếng nổ vang trời.
“Tiếng gì vậy?” Long Nghi hoảng sợ bịt tai dừng bước.
Một tên thái giám ôm chặt cái xẻng trong tay đáp: “Bẩm chủ tử. Hình như là hỏa thương…”
Lời còn chưa dứt lại vang lên một tiếng nổ nữa.
Chẳng lẽ đám thích khách còn mang theo hỏa khí? Long Nghi bất an nhìn mười mấy người lác đác trong cung của mình.
Thái giám gầy nhom trơ xương…
Cung nữ tuổi mười ba mười bốn mới vào cung…
Lão ma ma chân tay chậm chạp lưng còn còng…
Vũ khí đâu?
Trong hoa viên thì có cuốc, xẻng, chổi, cào…
Trong phòng bếp thì có gậy củi, xẻng nấu, vại nước, kẹp sắt…
Long Nghi thực sự rất muốn quay về cung chui rúc cho yên thân, nhưng nghĩ tới dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng của Lan Quý nhân khi biết đệ đệ mất mạng, nàng cắn răng quả quyết nói: “Tới xem trước đã! Thật sự không đánh lại thì chúng ta rút!”
Tới nơi nhìn thấy, trên bậc thềm đại điện trong cung của Vạn Tất nằm đầy thi thể la liệt, trong đó có một xác còn đang cháy bừng bừng, người trong cung của Vạn Tất đang bận rộn thu dọn. Long Nghi dẫn người bước tới nhìn kỹ, trong đám thi thể không có Vạn Tất, nàng theo bản năng có chút thất vọng. Mệnh của Vạn Tất quả thật cứng rắn! Sao mà giết mãi cũng không chết.
Xác nhận không thấy thi thể của Diêu Hỷ, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô cô đang chỉ huy thu dọn tàn cuộc bước tới hành lễ với Long Nghi công chúa: “Tạ ơn Trưởng công chúa đã mang người đến cứu viện, nương nương bình an vô sự. Chỉ là nương nương có dặn, đêm nay không tiếp ai……”
Vạn Tất có chuyện hay không chẳng liên quan đến nàng. Long Nghi nhìn cánh cửa điện đóng chặt, uyển chuyển dò hỏi tình hình Diêu Hỷ: “Trong cung các ngươi không ai bị thương chứ?”
“Bẩm Trưởng công chúa. Không có thương vong gì đáng kể, chỉ là Diêu thiếu giám bị té ngã nên ngất đi, đang chờ Phó thái y tới xem!” cô cô đáp.
“Ngất rồi?” Long Nghi lại bắt đầu lo lắng. “Vậy ngươi nói với Thái hậu, bản cung ngày mai sẽ lại tới.” Vạn Tất không muốn gặp ai, nàng dù lo cho Diêu Hỷ cũng không thể cứng rắn xông vào được, chỉ có thể chờ đến mai lại tới thăm. Còn chuyện đưa Diêu Hỷ ra khỏi cung, đợi gió qua vụ giả thái giám rồi tính sau cũng được. Bây giờ mà để Diêu Hỷ xuất cung thì rất dễ bị truy nã. Dù nàng và Lan Quý nhân định đưa Diêu Hỷ đến đất phong của nàng an trí, nhưng tránh được rắc rối vẫn hơn.
Vạn Tất canh bên cạnh Diêu Hỷ đợi Phó thái y tiến cung, nghe cô cô vào bẩm báo: Long Nghi công chúa dẫn theo người trong cung cầm đủ thứ đồ chạy đến giúp.
“Long Nghi?” Vạn Tất đâu chỉ là kinh ngạc, phải nói là tưởng mình nằm mơ. Long Nghi chẳng phải hận không thể thấy nàng chết sao? Sao lại mạo hiểm chạy tới giúp? “Cô cô xác định là Long Nghi?”
Cô cô gật đầu, cảm động nói: “Trưởng công chúa về cung ở tạm, vốn dĩ đã không có bao nhiêu người hầu, càng chẳng có đao thương kiếm kích gì. Nghe nói cung của nương nương có thích khách, công chúa điện hạ liền dẫn người, cầm theo chổi với xẻng mà chạy tới.”
“……” Vạn Tất vẫn thấy khó tin, nhưng sự thật đang bày ra trước mắt.
Vậy tức là Long Nghi không còn hận nàng nữa? Khó có dịp Long Nghi có lòng hòa giải, xem ra nàng cũng nên đối xử tốt với Long Nghi một chút rồi.
Diêu Hỷ tỉnh lại khi trời vừa sáng, đèn trong phòng còn chưa tắt. Nàng mở mắt ra, phát hiện phía trên tầm nhìn là màn giường màu vàng ấm xa lạ, trong phòng tinh xảo sang trọng đến mức không giống thật, nhìn kỹ lại có chút quen mắt…
Đây chẳng phải là tẩm điện của Thái hậu nương nương sao? Diêu Hỷ sợ đến hít một hơi khí lạnh. Nàng nhớ tới dòng suối róc rách dưới thân, trong lòng lại siết chặt.
Băng vải lót vẫn là thay từ tối qua, ngàn vạn lần đừng bị tràn hay rò gì mà làm bẩn long sàng của nương nương! Nàng bật dậy nhảy xuống giường, không kịp tìm giày, chân mang tất đứng bên giường vén chăn lên kiểm tra.
May quá! Không làm bẩn đệm của Thái hậu nương nương.
Nàng lập tức nghĩ đến dải băng quấn ngực, tối qua ngất đi có bị người ta cởi ra không? Diêu Hỷ đưa tay sờ thử, có vẻ không bị động đến, nhưng… Mấy tờ ngân phiếu giấu ở trước ngực đâu rồi? Nàng tìm kỹ một lượt, ngân phiếu thật sự không thấy. Là lúc đêm qua hộ giá làm rơi rồi sao?
Diêu Hỷ cũng không quá lo lắng vì mất hết gia sản. Những ngân phiếu đó là Thái hậu nương nương ban thưởng, cho dù bị rơi bên ngoài đại điện bị người khác nhặt được, cũng chẳng ai dám nuốt riêng mà không báo lại nương nương. Nghĩ vậy lòng nàng cũng yên ổn hơn nhiều, nửa đời sau của nàng còn trông cậy cả vào số tiền ấy.
“Công công tỉnh rồi?” Vạn Tất tối qua buồn ngủ quá nên sang noãn các nghỉ tạm một lát, vừa nghe trong tẩm điện có động tĩnh liền đi vào. Nàng tươi cười rạng rỡ ngồi xuống ghế, nhìn tiểu lừa thiến mặt mày đỏ bừng mới tỉnh ngủ.
Biết tiểu lừa thiến là nữ tử rồi, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt hơn.
“Nô tài tham kiến Thái hậu nương nương.” Diêu Hỷ vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Đứng dậy đi! Công công cẩn thận một chút, đừng để vết thương bên dưới lại rách ra.” Vạn Tất trêu chọc, rồi cố tình bổ thêm một câu đầy ác ý: “Công công cũng thật là mệnh lớn, vết thương thường xuyên nứt ra chảy máu mà vẫn chưa mất mạng. Hay là vẫn nên để Thái y xem qua một chút chăng? Có thương tích thì phải trị, đúng không?”
“Nô tài thật sự không sao.” Vừa mới đứng dậy, Diêu Hỷ đã hoảng sợ vội quỳ xuống dập đầu tạ ơn: “Ân điển của nương nương, nô tài xin ghi lòng tạc dạ, chỉ là vết thương xấu xí, không dám để người khác nhìn thấy.”
Giả bộ! Cứ giả bộ cho cố vào! Vạn Tất cúi đầu liếc Diêu Hỷ một cái, lạnh lùng nói: “Công công hôm qua để lại cho ai gia một phong thư, nói muốn xuất cung sống một cuộc đời bình dị?”
“Nô tài đáng chết!” Chuyện nên đến vẫn phải đến. Diêu Hỷ thầm cầu nguyện Thái hậu nương nương vì nàng có công cứu giá, dẫu không cho nàng xuất cung, cũng xin đừng giết nàng.
“Ngươi nói cho ai gia biết. Tại sao muốn rời khỏi cung?” Giọng điệu của Vạn Tất nghiêm túc hẳn lên. Nàng muốn trêu Diêu Hỷ thêm một chút, nhưng càng mong Diêu Hỷ có thể nhân lúc này mà thành thật khai ra.
“Ngươi cứ yên tâm mà nói, ai gia niệm tình ngươi có công cứu giá, bất kể lý do là gì cũng sẽ không truy tội ngươi tư ý đào thoát khỏi cung.” Sợ Diêu Hỷ e ngại, Vạn Tất đã trải sẵn con đường bằng phẳng cho nàng, việc nàng cần làm chỉ là kiên quyết bước tới mà thôi.
Diêu Hỷ ngẩng đầu nhìn Thái hậu nương nương, phát hiện nương nương cũng đang nhìn nàng, trong ánh mắt dường như còn mang theo chờ mong?
Việc nàng thay thế Diêu công tử nhập cung tuyệt đối không thể nói ra. Bất luận Diêu công tử sống hay chết, thì hắn cũng là kẻ nhập cung trốn tội, nếu chuyện này bị phát giác sẽ không chỉ liên lụy đến Lan quý nhân, mà còn liên lụy đến cả nhà họ Diêu. Kéo theo đó, thân phận nữ tử của nàng cũng không thể để lộ.
Một nữ tử giả làm thái giám thì làm sao nhập cung? Hiện tại trong cung đang điều tra chuyện thái giám giả trà trộn vào hậu cung, chắc chắn sẽ điều tra tới thân thế của nàng. Việc nàng nhập cung có liên quan mật thiết tới Diêu công tử, vì vậy cái gì cũng không thể nói. Nàng đương nhiên có thể chỉ nói riêng với Thái hậu nương nương, cầu xin nương nương đừng tiết lộ, nhưng Thái hậu vốn rất ghét Lan quý nhân, có cơ hội tốt như vậy để đối phó với Lan quý nhân, làm sao có thể vì một tiểu thái giám mà giữ kín?
“Nô tài sau khi nhập cung đã từng bị người của Tư Uyển Cục ức hiếp, cũng bị người của Tư Lễ Giám nhòm ngó. Đã từng bị người trong cung của Vu mỹ nhân vu oan một lần, lại bị người trong cung của Lâm Chiêu nghi vu oan thêm lần nữa. Trải qua nhiều chuyện như vậy, nô tài sợ rồi, vì thế mới muốn liều mình rời cung, ra ngoài sống cuộc sống bình lặng, không sóng gió.” Những lời này cũng là thật lòng, nàng thật sự đã quá sợ hãi trước những âm mưu nơi hậu cung.
“Ồ.” Sắc mặt Vạn Tất trầm xuống. “Là cảm thấy ai gia không bảo vệ tốt cho ngươi, chuyện ngày hôm qua khiến ngươi phải chịu ấm ức?”
Diêu Hỷ vội nói: “Nô tài không dám. Nếu không nhờ nương nương, nô tài hôm qua đã bị người ta vu oan cho chết rồi.”
“Chưa chắc! Cái cung nữ tên Vân Hương kia, vừa nghe Hoàng thượng hạ chỉ áp ngươi vào Hình phòng, đã lập tức đứng ra thay ngươi gánh tội. Công công quả thật rất được lòng người đấy!” Vạn Tất chua chát nói. “Đứng dậy đi!” Vạn Tất nhớ tới lời dặn của Phó thái y, có chút chán nản nói. Thân thể Diêu Hỷ đang yếu, không thể quỳ lâu.
Hoàng hậu Chu thị suốt đêm qua vẫn ngồi trước cửa sổ, mắt dõi về hướng cung điện của Long Nghi, trong phòng tối om không thắp đèn.
Xuân Dương ở trong bóng tối bên cạnh hầu hạ chủ tử, khuyên nhủ: “Nương nương nghỉ một lát đi ạ. Việc này có thành hay không, sáng mai sẽ biết thôi.”
“Bổn cung không ngủ được.” Giọng Chu thị vừa bất lực vừa tuyệt vọng. “Dương Kỳ Thương đã điều tra đến chỗ phụ thân rồi. Chu gia thật ra đã xong từ lâu, từ khoảnh khắc phụ thân hồ đồ mưu sát Thái hậu, Chu gia đã hoàn toàn xong rồi. Phụ thân nghĩ rằng Thái hậu chết, hậu cung chỉ còn lại một mình ta nắm quyền, Dương Kỳ Thương sẽ e dè. Nhưng ông quên mất, nếu Dương Kỳ Thương không giao ra hung thủ, Hoàng thượng sẽ trị tội cả nhà họ Dương. Trước ranh giới sống chết, chút e dè ấy tính là gì? Phụ thân tự dồn mình vào đường chết rồi!”
“Nương nương…” Xuân Dương nghe Hoàng hậu nương nương nói như vậy, lại có phần không hiểu: “Vậy sao người vẫn muốn cho người ám sát Thái hậu ạ?”
“Thích khách đã đưa được vào cung rồi, không giết thì thật uổng.” Chu thị gục đầu lên chiếc bàn nhỏ trước mặt, thì thầm: “Nhưng việc này cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng. Nếu Thái hậu chết, bảo phụ thân đi tìm Dương Kỳ Thương bàn bạc tìm một người thế mạng, đem hai lần ám sát đổ hết lên đầu người đó, có khi Chu gia còn có một đường sống…”
Nhưng tia hy vọng mong manh ấy rất nhanh bị bóp chết. Tin tức cung Thái hậu bị thích khách xâm nhập vừa truyền đến, Chu thị lập tức đến Càn Thanh cung, cùng Hoàng thượng đến đó. Vừa đến nơi đã nghe nói Thái hậu bình an vô sự, trái tim Chu thị cũng chết theo.
Chu gia ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa rồi.
Trở về cung, Xuân Dương cẩn thận hầu hạ Hoàng hậu nương nương đang thần trí hoảng loạn.
Chu thị bỗng kêu lên một tiếng, nắm chặt tay Xuân Dương nói: “Không không không. Bổn cung còn có Hãn nhi. Phụ thân là ngoại tổ của Hãn nhi, bổn cung là mẫu hậu của Hãn nhi, Hoàng thượng sẽ nể tình Hân nhi mà không ra tay độc ác với Chu gia. Nhất định sẽ không đâu. Đúng không?”
“Đúng. Nương nương nói rất đúng.” Xuân Dương đau lòng hầu hạ Hoàng hậu nương nương thay y phục đi nghỉ.