Chương 83
Trong cung, nếu nữ nhân phạm tội đều sẽ được ban cho lụa trắng, sẽ không dùng loại vải thô như thế này.
Nhưng lụa là không phải ai cũng có, một kẻ nghèo túng như Diêu Hỷ nếu muốn tìm đến cái chết, tự nhiên chẳng thể cầu kỳ được.
Vạn Tất nhìn dải vải trắng ấy, trong lòng chợt dâng lên nỗi xót xa. Tiểu nha đầu ấy trên người gánh vác quá nhiều bí mật, có lẽ từng nghĩ nếu có ngày bị vạch trần trong cung thì sẽ tự vẫn để bảo toàn người nhà. May mà nàng chưa từng hấp tấp ép hỏi Diêu Hỷ điều gì, nếu không thì không biết là tiểu nha đầu tìm đến cái chết nhanh hơn, hay là y thuật của Phó thái y cứu người giỏi hơn.
“Đem vật này đặt lại như cũ!” Vạn Tất dặn dò cung nữ: “Tạm thời đừng đưa y phục qua, đệm chăn cũng chưa cần thay. Mọi thứ trong phòng trực giữ nguyên như cũ.” Tiểu nha đầu ấy vốn hay nghĩ ngợi lung tung, nàng phải để Diêu Hỷ từ từ cảm thấy tin tưởng mà chủ động nói ra tất cả, không thể khiến nàng thêm đề phòng.
Tuy nhiên nàng cũng không dám để Diêu Hỷ ở một mình nữa, trong phòng lúc nào cũng để sẵn một dải vải dùng để treo cổ, thực sự khiến người ta lo sợ.
“Chỗ này cũng thu dọn đi luôn!” Vạn Tất chỉ vào phần điểm tâm chưa dùng đến, dặn dò cung nữ: “Ngự thiện phòng đã hầm cháo bổ khí dưỡng huyết và thuốc ô đầu xong chưa?”
Cung nữ vốn vẫn chờ bên ngoài, không rõ tình hình trong bếp, nghe hỏi liền lập tức đi một chuyến rồi trở lại bẩm báo:
“Hồi bẩm nương nương, tất cả đã xong, hiện đang để ấm trên bếp ạ.”
“Bảo người mang đến đây.” Vạn Tất đứng dậy nói.
Diêu Hỷ tỉnh lại rồi nhưng vẫn chưa ngủ lại, nàng rất muốn trở về phòng trực. Nằm trong tẩm điện của Thái hậu thật sự không có cảm giác an toàn chút nào, vừa rồi đang ngủ mà Thái hậu đã lén cởi áo nàng. Bây giờ nàng còn chưa quấn lại yếm, chớ nói là sờ, chỉ cần nhìn thôi là dễ bị lộ rồi.
Nàng quấn chăn thật chặt, đầu óc rối tung. Thật sự rất muốn thẳng thắn với Thái hậu! Nhưng Thái hậu đối với nàng rốt cuộc là loại tình cảm gì? Chắc chắn là có thích, bởi Thái hậu đối xử với nàng quá tốt. Nhưng nếu biết nàng là nữ tử, liệu người còn có thể tiếp tục thích không?
Trong cung cũng có không ít chuyện cung nữ thành đôi với nhau. Hay là… thử thăm dò trước ý kiến của Thái hậu về chuyện cung nữ làm đối thực?
Diêu Hỷ vừa nửa nằm vừa mải mê suy nghĩ miên man, thì Thái hậu đã đích thân bưng khay bước vào. Trên khay tre có hai bát, một bát là cháo nàng đã uống mấy ngày qua, còn bát kia là nước canh đặc sánh như hầm xương, chỉ có điều màu đậm hơn một chút, không phải trắng ngà hấp dẫn.
Có canh thịt? Diêu Hỷ lập tức vui mừng. Nàng đã gần như muốn nôn vì loại cháo ninh táo đỏ kia, hôm nay mà được uống thêm một bát canh thơm ngậy để tráng miệng thì chắc đỡ nghẹn hơn nhiều.
Mà không chỉ có canh thịt, việc Thái hậu đích thân mang đồ ăn tới cho nàng đã khiến Diêu Hỷ vô cùng cảm động.
Từ khi xuyên đến nơi này, bệnh nặng bệnh nhẹ nàng đều từng trải qua, nhưng dù là ở Tôn gia hay sau này vào Tư uyển cục, kể cả có đang bệnh, vẫn phải làm việc quần quật. Muốn được đối xử như người bệnh ư? Có người hầu hạ hỏi han, đưa trà rót nước ư? Mơ đi!
Bây giờ chỉ vì bị nhiễm lạnh một chút mà có cả Thái y đến tận nơi chẩn mạch, Thái hậu lại còn đích thân chăm sóc…
Cuộc sống này đúng là đẹp đến mức tựa như mộng.
“Nô tài không dám phiền đến nương nương.” Diêu Hỷ kẹp chăn vào nách, chết cũng không buông tay đang che chặt trước ngực, ngồi dậy đưa tay muốn nhận lấy bát.
Vạn Tất đặt khay tre lên chiếc bàn cạnh giường, dùng khăn tay lót đáy bát, trước tiên đưa bát cháo cho Diêu Hỷ. Khi đưa còn dặn dò: “Bát còn nóng, nhớ cầm qua khăn.”
Tay Diêu Hỷ chạm vào tay Thái hậu khi đỡ bát, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác lạ lùng. Cảm giác ấy như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tim, khiến người ta vừa bối rối vừa xao xuyến.
Thấy Diêu Hỷ cầm bát bắt đầu vừa thổi vừa ăn, Vạn Tất liền ngồi lên chiếc ghế trước giường, mỉm cười nhìn nàng ăn.
“Nương nương đã dùng bữa chưa ạ?” Diêu Hỷ vẫn chưa quen với việc mỗi lần nàng ăn cái gì đều bị Thái hậu nhìn chằm chằm. Trước kia nàng từng nuôi một con chuột hamster nhỏ, cũng thích nhất là nhìn nó ăn đồ — hạt dưa, bánh quy, miếng ngô khô — lúc ăn đáng yêu không kể xiết. Nay Thái hậu cứ cười nhìn nàng ăn, thật khiến nàng có cảm giác bản thân bị đối xử như thú cưng.
Với thân phận cao quý như Thái hậu, việc yêu thích một tiểu thái giám quả thực là điều khó tin. Cùng lắm là thấy tiểu thái giám nào nhan sắc khá, giữ lại bên người tiêu khiển. Nam sủng ấy mà, chẳng phải cũng chỉ là thú cưng thôi sao? Đây cũng là lý do khiến nàng không dám thật lòng với Thái hậu — nàng không chắc Thái hậu có yêu nàng thật hay không, càng không chắc khi biết nàng là nữ tử, Thái hậu có giận hay không, và càng không chắc liệu Thái hậu có đem chuyện đó ra để đối phó với Lan quý nhân.
Có quá nhiều điều nàng không dám chắc, còn bản thân lại yếu đuối đến mức không chịu nổi một cơn sóng gió nào. Nương nương có thể tự do tiêu sái, còn nàng chỉ có thể dè dặt dò xét.
Vạn Tất khẽ gật đầu: “Ai gia dùng rồi. Thân thể ngươi đã thấy khá hơn chưa?”
Diêu Hỷ vừa khổ sở uống cháo, vừa gật đầu: “Tạ nương nương quan tâm, đã khá hơn nhiều rồi ạ.”
“Hoàng thượng dạo trước bảo sẽ tấn phong Lan quý nhân làm Tiệp dư, còn nhờ ai gia chọn ngày…” Vạn Tất chợt nhớ tới việc Diêu Hỷ và Lan quý nhân ôm nhau trong cung Long Nghi. Chuyện tỷ muội nhận nhau mà ôm một cái cũng chẳng có gì, thế mà nàng lại vì thế mà cáo lên Hoàng thượng. Trơ mắt nhìn tỷ tỷ ruột bị mình hãm hại, Diêu Hỷ hẳn là oán nàng lắm?
Vạn Tất nghĩ nên tìm cách bù đắp. Diêu Hỷ đã là người của nàng, Lan quý nhân là tỷ tỷ của Diêu Hỷ cũng tức là người một nhà, được sủng ái một chút cũng chẳng sao, miễn không áp lên đầu nàng là được. “Ai gia thấy càng sớm càng tốt, ngươi thấy ngày kia thế nào?”
Nương nương đang hỏi ý kiến nàng? Hay là đang thử dò xét thái độ của nàng đối với Lan quý nhân?
Diêu Hỷ cảm thấy Thái hậu có lẽ vẫn đang nghi ngờ mối quan hệ giữa nàng và Lan quý nhân, mượn cớ chuyện này để thăm dò? Nương nương đúng thật là không ngày nào không đào hố cho nàng!
Đã quen với thủ đoạn của Thái hậu, Diêu Hỷ không buồn để tâm, dửng dưng đáp: “Chuyện của chủ tử, nô tài không dám nói lung tung.” Nói xong thì cúi đầu chuyên tâm ăn cháo, không hé thêm lời nào. Nàng không dám biểu lộ quá nhiều quan tâm đến Lan quý nhân, kẻo lại chọc Thái hậu nghi thần nghi quỷ.
Vạn Tất nhìn dáng vẻ Diêu Hỷ quyết đoạn với Lan quý nhân, lại thấy xót xa. Gặp được tỷ tỷ mà chẳng thể nhận nhau, tiểu nha đầu này trong lòng chắc khó chịu lắm.
Người nhà họ Diêu đều khổ. Diêu gia từng có một vị đại nhân chính trực, vì bị hãm hại mà mất chức bị đày xa xứ. Lan quý nhân vào cung vốn chẳng phạm lỗi gì lớn mà lại bị giam vào lãnh cung, mãi gần đây mới được thả ra. Diêu Hỷ càng đáng thương hơn — một nữ nhân bị nuôi thành nhi tử, mang trên mình kỳ vọng và danh dự của cả nhà, sau khi gia biến thì bị đưa vào cung trốn họa. Nếu không gặp được nàng, có lẽ đã chết dưới tay Ỷ mỹ nhân hoặc bị tên thái giám khốn nạn họ Liêu kia hại rồi.
“Ăn xong cháo rồi uống bát canh này.” Vạn Tất để mặc Diêu Hỷ giả ngây giả dại giả vờ không quan tâm tới chuyện Lan quý nhân.
Diêu Hỷ bưng bát cháo lên, cắn răng nuốt nốt phần còn lại, sau đó đầy mong chờ nâng bát canh lên hỏi: “Đây là canh xương hầm ạ?”
“Là Ô đầu thang.” Vạn Tất cầm khăn trong khay tre lau miệng cho Diêu Hỷ, vừa lau vừa nói: “Mau uống đi, uống xong còn phải thoa dược tửu. Thoa dược xong thuốc dưới ngự thiện phòng cũng đã sắc xong. Ngươi bị bệnh đột ngột, không thể sơ suất được.”
Lại phải thoa dược tửu? Diêu Hỷ cảm thấy những ngày thấp thỏm thế này thật sự khó mà sống nổi. Nàng chợt nhớ ra muốn hỏi Thái hậu về chuyện nữ nhân cùng nhau làm đối thực, bèn giả vờ vô tình mở lời: “Nô tài nghe nói, có không ít tỷ tỷ cung nữ không thích thái giám hay thị vệ, mà là cùng nhau kết làm đối thực.” Nói xong liền múc một muỗng cái gì đó gọi là “thang” kia uống vào miệng.
Diêu Hỷ vừa uống một ngụm liền bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Đây là thứ gì vậy? Sao lại khó uống đến thế? Không phải nói thuốc còn đang sắc trong ngự thiện phòng sao? Lẽ nào cái bệnh nhỏ này phải uống đến hai loại thuốc liền?
Trời ơi!
Nhưng đây là thứ do chính tay Thái hậu nương nương mang đến, nàng nào dám kêu than? Dù khó uống đến mấy cũng chỉ có thể cắn răng mà nuốt. Chỉ bị cảm mạo chút thôi, sao nương nương không cho nàng ăn chút gì đó dành cho người mà cứ bắt uống những thứ như thể được nấu từ nồi độc của nữ phù thủy?
Vạn Tất “ừ” một tiếng. Tiểu nha đầu này là muốn hỏi gì? Thử dò thái độ nàng đối với chuyện nữ nhân tương ái chăng? Quả nhiên là một con tiểu hồ ly lanh lợi.
“Nương nương đối với chuyện ấy… có ý kiến gì không ạ?” Diêu Hỷ ngậm muỗng, mắt trông mong nhìn Thái hậu. Nàng có nên rời khỏi hoàng cung hay ở lại bên Thái hậu, tất cả đều dựa vào thái độ của nương nương đối với nàng.
Vạn Tất cúi đầu, mím môi cười. Quả nhiên nàng đoán đúng, tiểu nha đầu này là đang sợ nàng không thể chấp nhận nàng là nữ tử.
Vạn Tất ngẩng đầu nói: “Bất luận là nữ nhân tương ái, hay nam nhân tương ái, hay là nam nữ luyến ái, suy cho cùng cũng chỉ là hai người có tình cảm mà thôi. Ai gia đương nhiên là tán thành. Ngay cả Hoàng thượng cũng tán thành, bằng không cung trong sao dám có người dám ở bên nhau chứ?” Nàng biết Diêu Hỷ lo nghĩ nhiều, nên đành phải nhẫn nại mà giúp tiểu nha đầu cởi bỏ từng gút mắc.
Diêu Hỷ nghe Thái hậu nương nương nói vậy thì nhẹ nhõm không ít. Nhưng đứng ở góc độ người ngoài ủng hộ, với bản thân là người trong cuộc có thể tiếp nhận hay không lại là chuyện khác.
“Vậy nếu như nô tài là cung nữ… nương nương vẫn muốn ở bên nô tài chứ?” Diêu Hỷ cắn môi, dè dặt hỏi, tim cũng nhảy lên đến tận cổ họng.
Vạn Tất nhìn dáng vẻ cẩn trọng như bước trên băng mỏng của Diêu Hỷ, trong lòng bỗng dưng thấy cay cay nơi hốc mắt. Nàng và Diêu Hỷ thân phận cách biệt một trời một vực, nàng thích Diêu Hỷ chỉ cần một câu là có thể giữ người bên mình làm nam sủng. Còn Diêu Hỷ thích nàng lại phải dốc hết toàn lực, lại cẩn cẩn dực dực dè dặt từng chút một.
“Bất kể ngươi là thái giám hay là cung nữ, ai gia đều muốn ở bên ngươi.” Vạn Tất mỉm cười nói: “Chẳng phải thái giám mới là thân phận tệ hại nhất sao?”
Diêu Hỷ nghe nương nương nói vậy, cảm thấy cả bát thuốc đắng trong tay cũng bỗng trở nên ngọt ngào. Chỉ cần nương nương không ngại nàng là nữ tử là tốt rồi. Chỉ là nàng vẫn lo sợ chuyện nhập cung sẽ liên lụy đến Diêu gia. Lan quý nhân từng nói sẽ vì Diêu đại nhân mà minh oan, có lẽ chờ đến ngày Diêu gia được tuyên trắng án, nàng sẽ có thể dũng cảm nói ra tất cả với nương nương.
Diêu Hỷ chìm đắm trong hạnh phúc mà nghĩ ngợi.
Chỉ là nàng vẫn chưa thể xác định, Thái hậu nương nương có thật sự thích nàng như một người yêu không, hay chỉ như nuôi một con thú cưng để vui đùa. Chuyện này thật sự không thể hỏi thẳng, chỉ có thể dùng trái tim mà cảm nhận —— có lẽ, là ái tình chăng?
Diêu Hỷ đỏ mặt, e lệ núp sau chén thuốc, trong lòng thầm nghĩ: Có khi nào… chỉ một chút xíu thôi… nương nương thật sự là yêu nàng?
“Nô tài cũng muốn ở bên nương nương.” Diêu Hỷ nâng bát che mặt, khẽ nói.
“Ai gia biết mà.” Vạn Tất nhìn dáng vẻ ngượng ngùng né tránh ánh mắt của Diêu Hỷ, ngọt ngào mỉm cười.
Chỉ là muốn ở bên nhau thì chưa đủ. Nhưng chỉ cần Diêu Hỷ có tâm nguyện muốn ở bên nàng, thì việc còn lại —— nàng sẽ lo liệu hết.