Chương 85
Trịnh Đại Vận đêm qua gào khản cả cổ tới tận nửa đêm, cổ họng khô rát đến mức sáng ra tỉnh dậy muốn nuốt một ngụm trà cũng đau.
Đêm qua đúng là một trong những ngày khó ngẩng đầu nhất đời hắn, chỉ sau cái ngày bị thiến.
Tào Việt bắt hắn phải gào, hắn không dám không gào. Tào Việt cái đồ khốn ấy tay cầm roi ngựa nhỏ ngồi bên cạnh, ánh mắt hổ báo rình mồi mà nhìn hắn. Hễ hắn diễn chưa đạt ý, Tào Việt lại bỉ ổi giơ roi đánh bốp bốp xuống đất hù dọa.
Đáng hận nhất là Tào Việt không chỉ ép hắn gào, còn bắt bẻ cả âm điệu hắn kêu: “Trịnh công công, đã nửa canh giờ rồi, ngươi còn kêu khí thế thế kia? Chẳng phải làm cho tại hạ trông vô dụng quá sao? Họa này là công công tự chuốc lấy, tại hạ chỉ bị vạ lây mang tiếng là chơi thái giám thôi cũng đành, chẳng lẽ công công còn định khiến người ta bảo tại hạ vừa dâm đãng lại còn bất lực nữa sao? Phiền ngươi trong tiếng kêu thêm một chút mệt mỏi rã rời mà vẫn chưa thỏa mãn cho ta.”
Chơi thái giám cái đầu ngươi! Nếu không phải sức yếu đánh không lại, Trịnh Đại Vận thật sự muốn xông lên đánh nhau một trận với Tào Việt. Mệt mỏi rã rời mà vẫn chưa thỏa mãn? Ngươi đang giỡn cái gì vậy hả?
Kệ đi! Gia không hầu hạ nữa! Trịnh Đại Vận hạ quyết tâm nghỉ ngơi.
Không! Không phải nghỉ ngơi, là có đánh chết cũng không thèm rên nữa!
Kết quả chưa thở được mấy hơi, Tào Việt đã ở bên cạnh nói: “Sao lại ngừng rồi?”
Trịnh Đại Vận không đáp lời, mệt lả người ngồi bệt trên ghế bưng trà lên uống một ngụm.
Tào Việt liếc xéo Trịnh Đại Vận. Y vừa rồi thật ra là đang kìm nén tức giận, cố tình chọc ghẹo hắn. Nghĩ đến chuyện ngày mai cả thiên hạ sẽ đồn đại y ngủ với Trịnh Đại Vận, Tào Việt liền tức muốn hộc máu. Cái quái gì đây chứ! “Ngươi đứng dậy!” Tào Việt đổi giọng ôn hòa hơn, nghiêm túc nói với Trịnh Đại Vận.
“Ngươi lại muốn làm gì nữa?” Trịnh Đại Vận nhíu mày nhìn Tào Việt đang bất ngờ đứng dậy.
“Thánh chỉ của Thái hậu không dễ qua mặt thế đâu. Ta nghĩ rồi, vẫn phải làm khó công công một chút.” Tào Việt đi tới trước bàn dài, chỉ vào mặt bàn nói với Trịnh Đại Vận: “Qua đây nằm úp xuống! Đau mấy roi thì đã sao, công công từng chịu đau thiến rồi, mấy roi này có đáng gì.”
Đây chỉ là chuyện đau hay không sao? Đây là chuyện danh dự của một nam nhân đó có được không?! “Tào Việt! Ngươi vừa vừa phải phải thôi! Ta Trịnh Đại Vận có chết đâm đầu vào đây cũng không để ngươi—ngươi—” Trịnh Đại Vận đỏ bừng cả mặt.
“Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi.” Tào Việt thở dài, kéo Trịnh Đại Vận lại bàn ép hắn nằm xuống, cắn răng vung roi đánh thêm mấy cái vào mông hắn. “Công công ngày mai gặp người mà mông không đau, ai tin được chứ?”
Đánh xong, Tào Việt lại từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc trị thương, đặt trước mặt Trịnh Đại Vận đang nước mắt lưng tròng vì đau nói: “Thuốc này hiệu nghiệm lắm, từng cứu mạng không ít huynh đệ trong Cẩm y vệ. Công công tự bôi đi! Bôi xong mấy ngày là khỏi.” Y còn có việc phải làm sớm mai, nói xong liền mở cửa rời khỏi Tư lễ giám trong đêm.
Trịnh Đại Vận tức giận giơ lọ thuốc lên định ném, nhưng mông lại đau rát, đành ủ rũ cất thuốc lại.
Trời vừa sáng, Trịnh Đại Vận đã thu dọn xong chuẩn bị ra cửa tới phủ Chu quốc trượng làm việc. Nhưng mông bị Tào Việt quất mấy roi không chỉ không ngồi nổi xe ngựa, mà đến đi đường cũng rất khó khăn, hắn đi cả nửa ngày còn chưa ra khỏi sân bên ngoài công phòng của Ty lễ giám.
Tên tạp dịch hôm qua lén nghe rất lâu ngoài công phòng cẩn thận khuyên: “Gia, hay là ngài nói với đại đương gia một tiếng, hôm nay cứ nghỉ ở nha môn một hôm đi ạ?”
“Việc tịch biên tài sản cũng có thể trì hoãn sao?” Trịnh Đại Vận chống tay lên bàn đá, định nghỉ một lát rồi đi tiếp thì Đường Hoài Lễ tới.
“Cha nuôi?” Trịnh Đại Vận lập tức nén đau đứng thẳng dậy.
Đường Hoài Lễ gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho những người khác lui hết ra ngoài: “Ta về nha môn phê duyệt một ít công văn, nghe nói ngươi vẫn chưa tới phủ Chu quốc trượng nên qua dặn ngươi mấy chuyện.” Đường Hoài Lễ vừa nói vừa ngồi xuống ghế bên bàn đá, lại bảo Trịnh Đại Vận: “Ngồi xuống nói đi!”
Ngồi… Trịnh Đại Vận cắn răng từ từ ngồi xuống. “A… xuy…”
Đường Hoài Lễ thấy mặt hắn méo xệch vì đau, không nhịn được hỏi: “Sao thế? Mắc bệnh trĩ à?”
Bệnh trĩ đúng là cái cớ hay! Nhưng cái tên Tào Việt khốn kiếp kia chắc chắn đã rêu rao khắp nơi chuyện tối qua ngủ hắn ở Tư lễ giám, cha nuôi cũng sẽ sớm nghe được thôi, hắn chỉ có thể làm theo lời dặn của Tào Việt: “Tối qua con với Tào Việt… chơi hơi quá đà một chút.”
“Chậc chậc—” Trên mặt Đường Hoài Lễ thoáng hiện vẻ chán ghét. “Ngươi lại dính dáng tới Tào Việt à?” Ban đầu hắn còn tưởng Tào Việt chỉ thích nam nhân, không ngờ giờ lại thay đổi khẩu vị. Còn đứa con nuôi Trịnh Đại Vận của hắn thì nổi tiếng là không kén ăn, chỉ cần có nhan sắc là được. Có điều Tào Việt cũng đâu có đẹp trai gì… xem ra là tình thật rồi.
Thật ra đâu phải “dính dáng”, rõ ràng là suýt bị người ta đè rồi. Trịnh Đại Vận lập tức đổi chủ đề: “Không nói chuyện của nhi tử nữa. Cha nuôi lần này tới có gì căn dặn?”
“Khi ngươi tịch thu tài sản của Chu gia, chú ý xem trong tay Chu Hướng Xương có chứng cứ gì liên quan đến chuyện qua lại giữa hắn và Mạnh Đức Lai hay không. Nếu có thì giao cho ta, nếu không—thì nghĩ cách tạo ra một chút.” Đường Hoài Lễ tối qua đã nói chuyện với Lan quý nhân rất lâu, Lan quý nhân nói Diêu Hỷ bên cạnh Thái hậu nương nương chính là đệ đệ nàng, Diêu Hiển. Người có thể lén đưa người vào cung ngoài hắn ra chỉ có thể là Mạnh Đức Lai.
Hắn không phải chưa từng gặp Diêu Hiển, chỉ là không ngờ lại thay đổi nhiều đến vậy, không chỉ tướng mạo khác biệt, mà cảm giác toàn thân cũng hoàn toàn không giống như xưa.
Có lẽ một đao đó đối với một nam nhân là tổn thương lớn đến mức ấy. Giờ đây Diêu Hiển đã làm thái giám, Diêu đại nhân cũng đã tuổi cao, xem ra Diêu gia đã tuyệt hậu rồi.
Hắn càng thêm chắc chắn chính Mạnh Đức Lai là kẻ hãm hại Diêu gia, cái chết của con ruột Mạnh Đức Lai là Mạnh Quảng Thâm có chút liên quan tới Diêu đại nhân. Có điều chuyện giá họa cho Diêu gia, Mạnh Đức Lai làm rất sạch sẽ, không để lại chứng cứ gì. Chuyện lật lại bản án cho Diêu gia tạm thời vẫn chưa có manh mối, nhưng hắn có thể lấy gậy ông đập lưng ông. Dù tạm thời không thể minh oan cho Diêu gia, thì cũng phải tìm cách trừ bỏ Mạnh Đức Lai.
Diêu Hỷ trở về phòng trực, lúc siết chặt dải vải quấn ngực có cảm giác an toàn đã lâu không thấy. Cuối cùng nàng không còn phải gù lưng, rụt ngực trước mặt Thái hậu nương nương nữa rồi. Thu dọn xong hành lý chẳng có bao nhiêu, Diêu Hỷ ôm đồ chuyển vào noãn các bên cạnh tẩm điện.
Giữa noãn các và tẩm điện chỉ được ngăn cách bằng vách gỗ kéo, không đóng kín, không khóa được. Thái hậu nương nương muốn vào lúc nào thì vào, cảm giác an toàn do quấn ngực mang lại lập tức biến mất, Diêu Hỷ cảm thấy mình từ nay về sau đừng mong được ngủ yên nữa. Thái hậu nương nương thích nhất là thừa lúc nàng đang ngủ để làm vài chuyện kỳ quái, biết đâu nửa đêm lại len lén mò vào thì sao?
Vạn Tất bước vào noãn các định xem Diêu Hỷ đã sắp xếp xong chưa, vừa vào đã thấy bức thư pháp nàng ban tặng Diêu Hỷ bị đặt tuỳ tiện trên bàn. “Chẳng phải bảo ngươi đem đi lồng khung sao?” Ban chữ tuy chỉ là một trò đùa, nhưng nàng vẫn hy vọng thứ mình tặng Diêu Hỷ, nàng ta có thể coi trọng một chút.
“Xin Thái hậu nương nương thứ tội. Nô tài thật sự không có bạc để lồng khung bảo vật của nương nương…” Diêu Hỷ đáng thương liếc nhìn Thái hậu nương nương, ý đồ xin bạc rõ ràng khỏi nói. Nàng thật sự quá nghèo, trên người một đồng cắc cũng không có, tiền lương trong cung thì giữa tháng mới phát, giờ mới đầu tháng. May mà nàng hầu hạ bên cạnh nương nương, cơm áo dùng hàng đều theo nương nương.
Vạn Tất quên mất chuyện này, số bạc tám vạn lượng trên người Diêu Hỷ sớm đã bị nàng thu lại rồi. Nàng nghĩ tới câu Diêu Hỷ nói muốn ở bên nàng, nhớ lại cảnh thân mật vừa rồi trên loan sàng trong tẩm điện… Nhưng nàng vẫn chưa yên tâm, vẫn sợ Diêu Hỷ có bạc trong tay rồi lại muốn trốn ra khỏi cung.
“Trên người ngươi quả thực nên có chút bạc sinh hoạt, theo ai gia đến đây!” Vạn Tất dịu dàng nói với Diêu Hỷ, nhưng khi xoay người thì khoé miệng đã hiện ra một nụ cười xấu xa.
Diêu Hỷ lập tức cười tươi đi theo sau. Tạm thời nàng chưa có ý định gom bạc để rời khỏi cung, chỉ là có chút bạc phòng thân thì lòng sẽ yên ổn hơn. Trong cung làm việc, ai biết lúc nào lại cần dùng bạc để lo liệu?
Vạn Tất dẫn Diêu Hỷ đi thẳng tới chính điện.
Diêu Hỷ nhìn bàn thư án bày sẵn bút mực giấy nghiên, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành. Ngàn vạn lần đừng là thư họa! Ngàn vạn lần đừng là thư họa! Rõ ràng nói là cho ngân tử tiêu vặt, nương nương người nói rồi thì phải giữ lời đó nha!
Vạn Tất không cầm bút mà là bưng lấy hũ tiền đồng ở góc trên bên phải của thư án. Bình thường hạ nhân làm được việc gì nàng đều có thói quen tiện tay thưởng chút bạc vụn, cho nên trong chính điện đặt sẵn một hũ chuyên đựng bạc lẻ. Nàng ôm hũ tiền đến trước mặt Diêu Hỷ, dùng ngón tay khuấy khuấy đống bạc vụn bên trong.
Diêu Hỷ biết cái hũ này, trong đó tờ lớn nhất cũng chỉ năm lượng bạc. Nhưng tích tiểu thành đa mà, nương nương tùy tiện vốc một nắm đưa nàng cũng chẳng ít.
Nghèo khổ dạy nàng biết hài lòng với hiện tại.
“Đây là công công đáng được nhận.” Vạn Tất dùng ngón trỏ và ngón giữa gắp lấy một thỏi bạc vụn hai lượng đưa cho Diêu Hỷ nói: “Ai gia nói được làm được, công công mỗi lần hầu giường sẽ được thưởng hai lượng bạc. Lĩnh thưởng tạ ơn đi!”
“Nô tài tạ ơn nương nương ban thưởng!” Diêu Hỷ uể oải nhận lấy thỏi bạc vụn, khóe mắt cụp xuống tỏ rõ vẻ không vui. Nàng thật sự rất muốn hỏi Thái hậu nương nương một câu: nương nương người phá sản rồi sao, vì sao càng lúc càng keo kiệt vậy?
Đường đường là đương triều Thái hậu mà cũng nghèo đến thế. Đại Hưng thật sự sắp vong rồi đó!
Vạn Tất thấy dáng vẻ ỉu xìu của Diêu Hỷ thì cười càng vui vẻ hơn: “Chê ít à? Công công có thể nghĩ cách mà kiếm thêm một chút đấy!” Nói xong còn nháy mắt trêu chọc nàng một cái.
“Nô tài không phải vì bạc mới hầu hạ nương nương đâu… là vì thích nương nương.” Diêu Hỷ phụng phịu bĩu môi. Với lại, nếu thật sự muốn kiếm bạc thì nàng cũng không bán thân xác, dù sao Tết Đoan Ngọ cũng gần kề, nàng có thể đi tặng lễ cho các vị nương nương trong các cung để kiếm chút bạc thưởng!
Đồ ngốc. Vạn Tất cười thầm.
Ngoài điện có cung nữ đến trước cửa bẩm báo: “Nương nương, Lan quý nhân mang lễ Tết Đoan Ngọ đến dâng người.”
“Mời nàng ta vào.”