Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Yêu Hậu Tiểu Thái Giám
  3. Chương 98
Trước đó
Tiếp theo

Chương 98

Sau khi khóa chân Diêu Hỷ xong, cung nữ lại bày biện cơm canh cho nàng, mỉm cười dịu dàng nói: “Diêu công công dùng cơm xong thì nghỉ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta đi sớm, buổi tối là tới nơi rồi.”

Diêu Hỷ lại liếc mắt nhìn chìa khóa đeo bên hông cung nữ, rồi hơi thất vọng hỏi: “Hai vị tỷ tỷ không ở lại đây sao?” Nếu các nàng không ở đây, nàng sẽ không có cơ hội trộm chìa khóa để đào tẩu.

Chuyện bỏ trốn, Diêu Hỷ đã nghĩ suốt dọc đường đi. Nàng bị trói ra khỏi cung lúc giữa trưa, đến khi trời tối mới vào được khách điếm nghỉ ngơi, tính ra cũng đi được nửa ngày đường. Suốt đoạn đường xe ngựa không xóc nảy nhiều, cho thấy tốc độ không nhanh, chắc chắn vẫn chưa đi được quá xa. Nếu nàng có thể mở được khóa nơi cổ chân, thừa dịp đêm tối mượn một con ngựa chạy về hướng hoàng cung, muộn nhất thì sáng mai cũng có thể đến được cửa thành.

May mà nơi nàng cần quay về chính là hoàng cung, dân chúng quanh kinh thành ai ai cũng biết hoàng cung nằm ở đâu.

Đến nơi rồi thì mọi chuyện càng đơn giản. Tư uyển cục mỗi sáng đều có người ra ngoài mua rau quả, nàng biết rõ giờ mở cổng, chỉ cần đợi người của Tư uyển cục ra, rồi nhờ họ dẫn nàng vào cung là ổn.

Dù gì nàng cũng từng làm việc trong Tư uyển cục hơn một năm, sau lại được theo hầu bên cạnh Thái hậu nương nương. Không nói quá chứ, nàng chính là truyền kỳ sống của Tư uyển cục, là tấm gương của mọi người, kỳ tích trăm năm khó gặp. Những nơi khác thì không biết, nhưng Tư uyển cục thì chắc chắn ai ai cũng nhận ra nàng.

“Công công chẳng lẽ không biết nam nữ hữu biệt sao?” Cung nữ hơi cau mày, cảm thấy lời Diêu Hỷ vừa nói có phần thất lễ. Hai tiểu nha đầu như các nàng, sao có thể ngủ cùng phòng với một tên thái giám được? Huống hồ đây còn là sủng thị bên cạnh Thái hậu nương nương. “Chúng ta ở gian bên cạnh.”

Diêu Hỷ giả bộ hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Ta không có ý mạo phạm hai vị tỷ tỷ. Chỉ là nghĩ đến khách điếm người qua kẻ lại, ban đêm chẳng biết có đạo tặc nào đột nhập hay không. Ta lại bị khóa chân, nếu gặp phải kẻ xấu thì chẳng phải chỉ còn nước chờ chết sao?”

Thấy sắc mặt cung nữ có chút dao động, Diêu Hỷ lại nhẹ nhàng kéo lấy tay áo nàng, nũng nịu nói: “Xin tỷ tỷ thương tình, tỷ tỷ cũng biết mà, ta làm sao dám làm điều gì thất lễ với hai vị được…” Nói rồi nàng còn đáng thương chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng ngây thơ vô tội.

Ấn tượng của cung nữ với Diêu Hỷ vốn không tệ. Nàng luôn miệng gọi “tỷ tỷ”, lại có vẻ ngoài thanh tú sáng sủa, không giống mấy tên thái giám khác vừa trơn tru vừa xảo trá. Diêu Hỷ đứa nhỏ này đối nhân xử thế cũng rất khiêm nhường, rõ ràng được Thái hậu nương nương cùng công chúa điện hạ sủng ái, nhưng chưa bao giờ ra vẻ, luôn cư xử hòa nhã lễ độ.

“Công công nếu thực sự sợ hãi, vậy thì chúng ta ở lại đây trải đệm ngủ tạm một đêm cũng được.” Cung nữ mềm lòng nói.

Công chúa điện hạ đã căn dặn các nàng, không được để Diêu Hỷ chạy trốn, nhưng cũng không thể để nàng chịu khổ, phải đưa nàng về phong địa một cách bình an vô sự. Trên đường đi có thể gặp phải người thế nào thật khó đoán, công chúa mới để hai người các nàng hộ tống, vì cả hai đều biết chút quyền cước, đối phó với bọn du côn hay đạo tặc bình thường thì chẳng thành vấn đề.

Khách điếm tạp nham, người người hỗn tạp, Diêu Hỷ lại mặc một thân thường phục làm từ vải quý hiếm, trông không giống kẻ tầm thường. Biết đâu thật sự có kẻ liều lĩnh vì tiền mà ngấp nghé nàng thì sao. Diêu Hỷ bị khóa trong phòng này, nếu thật sự có chuyện gì xấu xảy ra thì đúng là họa lớn.

“Cảm ơn tỷ tỷ. Có điều, vẫn là để hai vị tỷ tỷ ngủ giường, ta nằm đất vậy!” Diêu Hỷ ngọt ngào nói.

“Một đêm thôi mà, chẳng sao đâu. Công công mau dùng cơm đi! Kẻo nguội mất.” Cung nữ nói xong liền đi sang phòng bên, nói với người đồng hành đã ở sẵn bên đó: “Diêu Hỷ bảo ở một mình thấy sợ, chúng ta mang đệm qua đó ngủ tạm một đêm đi.”

“Y cũng thật quá nhát gan rồi đấy!”

Hai người vừa cười vừa chuẩn bị rồi qua phòng Diêu Hỷ. Diêu Hỷ ăn vội mấy miếng cơm rồi đã nằm lên giường, khép mắt giả ngủ. Hai tiểu nha đầu rón rén khép cửa lại, trải đệm nằm ở khoảng đất trống trong phòng, cũng mặc y phục nguyên vẹn mà nằm xuống.

“Phù~”

Diêu Hỷ nhắm mắt nghe thấy tiếng ai đó thổi tắt đèn, ngay sau đó trước mắt tối om. Nàng chưa hề ngủ, chỉ đang chờ cơ hội trộm chìa khóa. Thái hậu nương nương nhất định đã phát hiện nàng không còn trong cung, nàng phải mau chóng quay về, trước khi nương nương vì hiểu lầm mà lạnh lòng.

Không biết giờ này Thái hậu nương nương đang làm gì. Là đang sốt ruột lo lắng, sai người lục soát khắp hoàng cung tìm nàng? Hay là cho rằng nàng đã bỏ trốn, nổi giận mà bảo Khang tần nương nương đưa mỹ nam trong tranh vẽ tặng cho hành cung rồi?

Với tính tình của nương nương, nghĩ tới nghĩ lui, khả năng thứ hai vẫn cao hơn nhiều.

Diêu Hỷ càng nghĩ càng bất an, nàng nhất định phải trở về thật sớm, không thể để Thái hậu nương nương có cơ hội thay lòng đổi dạ. Nàng khẽ mở mắt, sau một lúc để quen với bóng tối, mới từ từ quay đầu nhìn xuống đất. Hai vị tỷ tỷ ngủ đối mặt nhau, trông có vẻ đang ngủ rất say, một người thậm chí còn khẽ khịt mũi.

Diêu Hỷ không lập tức hành động mà kiên nhẫn chờ đợi, muốn đợi hai người kia ngủ say thật sâu rồi mới ra tay. Việc đào tẩu này tuyệt đối không thể thất bại, nếu lỡ tay, thứ chờ nàng sẽ không chỉ là sợi xích mảnh kia, mà là bị trói gô lại như tội phạm.

Chờ thêm một hồi lâu, ước chừng hai người đã ngủ rất sâu, Diêu Hỷ mới nhẹ nhàng nhấc xích lên, lặng lẽ bước xuống giường.

Trong phòng tối om không một ánh sáng, Diêu Hỷ hoàn toàn không nhìn thấy vị trí của chìa khóa. Nàng không dám thắp đèn, chỉ có thể một tay giữ lấy xích để nó không phát ra tiếng, một tay từ từ dò dẫm đến bên hông cung nữ đang giữ chìa.

Nàng nhẹ nhàng lần theo bụng dưới của cung nữ, chầm chậm sờ sang hai bên, đầu ngón tay bỗng chạm vào thứ gì đó lạnh toát. Diêu Hỷ phấn khích hít sâu một hơi, nàng tìm được chìa khóa rồi. Chỉ là vòng khóa có vẻ được móc trên thắt lưng, nàng phải cởi thắt lưng ra mới lấy được chìa…

Cảnh tượng này sao nghĩ cũng thấy rất mờ ám.

Nàng một kẻ giả thái giám, lại nhân lúc cung nữ đang ngủ mà tháo thắt lưng người ta? Nếu bị phát hiện, thể nào cũng bị xem là kẻ biến thái rồi đánh cho một trận nhừ tử. Diêu Hỷ cẩn thận hết mức, quỳ bên giường, dùng những ngón tay linh hoạt từ từ tháo thắt lưng.

Bỗng dưng! Tay nàng bị ai đó túm chặt.

“Diêu công công!” Cung nữ giữ chìa khóa đột nhiên mở mắt, nhanh như chớp giữ chặt lấy tay Diêu Hỷ đang có ý đồ không rõ. “Thật không ngờ công công lại là người như vậy! Long Nghi công chúa coi trọng công công như thế, lo công công bị Thái hậu hãm hại, mới mạo hiểm đưa công công rời cung!”

Long Nghi công chúa chưa từng tiết lộ thân phận thật của Diêu Hỷ cho người bên cạnh, chỉ nói vì lo Diêu Hỷ ở gần Thái hậu sẽ gặp chuyện chẳng lành, mới quyết tâm cứu người, lại cũng để trả mối hận xưa thay cho tiên hoàng hậu.

Mối hận giữa công chúa và Thái hậu ai ai trong cung cũng biết, các cung nữ cũng không nghi ngờ gì, thật lòng tin rằng công chúa vì muốn chọc giận Thái hậu mà bắt cóc Diêu Hỷ.

Diêu Hỷ mặt mày hoảng hốt: “Tỷ tỷ… tỷ nghe ta giải thích…” Nàng không phải là kẻ háo sắc biến thái gì đâu! Thật mà!

Cung nữ còn lại cũng tỉnh giấc, thấy tình cảnh trước mắt thì vội vàng thắp đèn.

Hai người đồng loạt nhìn Diêu Hỷ bằng ánh mắt đầy khinh miệt. Diêu Hỷ lại nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, nói: “Ta không có ý mạo phạm hai vị tỷ tỷ, chỉ là thật sự nhịn không nổi, lại ngại trong phòng có hai vị, không tiện dùng bô, nên mới định lấy chìa khóa mở xích để xuống nhà xí bên dưới…”

Lời nói dối cần có diễn xuất đi kèm mới đạt hiệu quả, Diêu Hỷ vừa nói vừa ôm bụng, vẻ mặt đau khổ như thể thật sự sắp xảy ra chuyện lớn.

Cung nữ nhíu mày: “Nếu chỉ vì muốn đi vệ sinh, ngươi gọi chúng ta dậy chẳng phải là được rồi sao? Việc gì phải lén lút?”

“Ta biết hai vị tỷ tỷ vất vả cả nửa ngày đường, ngày mai còn phải lên đường sớm nữa, không muốn vì việc nhỏ của ta mà làm phiền đến giấc ngủ của hai người.” Diêu Hỷ thành khẩn, cố gắng dệt nên lời nói dối thật hợp lý.

“Không phải ngươi đang định bỏ trốn đấy chứ?” Cung nữ nghi ngờ hỏi.

Diêu Hỷ lập tức xua tay: “Ta biết công chúa là vì lo cho ta, mới đưa ta ra ngoài, sao có thể vong ân phụ nghĩa? Thật sự là vì nội cấp. Aiya! Ta chịu không nổi nữa rồi!” Nàng còn cố tình bắt chéo chân, làm ra vẻ nhịn đến không chịu nổi.

Hai cung nữ bị nàng dọa đến cuống lên: “Vậy… vậy chúng ta về phòng bên cạnh. Công công cứ dùng bô trong phòng cũng được!”

“Ta… ta muốn ‘đại’! Phải đi nhà xí mới được!” Diêu Hỷ cố nín thở, mặt đỏ bừng như gan heo, vẻ mặt đau đớn cực độ: “Mau mở xích! Nếu không thì hỏng chuyện mất!”

Cung nữ sợ nàng thật sự xảy ra chuyện, vội vàng lấy chìa khóa mở khóa xích ra, vừa mở vừa căn dặn: “Trời tối nguy hiểm, công công đi nhanh rồi về nhé!”

Vừa được mở khóa, Diêu Hỷ lập tức như mũi tên rời cung, phóng xuống lầu không quay đầu lại.

Cung nữ thắp đèn nhìn theo, bất an nói: “Chúng ta không đi theo thử xem sao? Nhỡ hắn thật sự bỏ trốn thì sao?”

Người giữ chìa khóa vừa cột lại thắt lưng vừa nói: “Yên tâm đi, gan hắn nhỏ như vậy, nửa đêm nửa hôm dám chạy đi đâu chứ?”

Diêu Hỷ thấy không có ai đuổi theo, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng chạy xuống lầu, xuyên qua tiền sảnh của khách điếm, đang định đẩy cửa bước ra thì bất chợt có người gọi lại:

“Khách quan định đi đâu vậy?”

Diêu Hỷ quay đầu lại, thấy tiểu nhị đang ngáp dài đứng sau quầy.

“Có việc gấp phải đi ngay trong đêm, xin cáo từ.” Diêu Hỷ bình tĩnh trả lời, vừa nói vừa vươn tay mở then cửa.

Tiểu nhị trực đêm ôm lấy bàn tính từ sau quầy vòng ra, cười niềm nở tiến lại gần Diêu Hỷ: “Xem ra khách quan thật sự có việc gấp, nhưng dù có gấp thì cũng phải thanh toán trước chứ, phải không?”

Tiểu nhị ôm bàn tính, vừa gẩy vừa đọc: “Khách quan là vị công tử ở tầng hai, thuê hai phòng thiên tự thứ ba và thứ tư, cùng với hai vị phu nhân đúng không? Hai phòng thiên tự, mỗi đêm tám tiền bạc. Ăn ba bữa có trong giá rồi, nhưng hai vị phu nhân gọi điểm tâm và trà hảo hạng phải tính riêng, còn có cả nước hương dùng để tắm cũng phải tính thêm… Cộng với tiền cỏ cho ngựa nữa, tất cả là ba lượng sáu tiền.”

Tiểu nhị cười tươi rói, hai tay đưa bàn tính đã gẩy sẵn ra trước mặt Diêu Hỷ.

“Khụ khụ! Hai vị phu nhân còn chưa rời đi, bạc sẽ do các nàng ấy thanh toán. Bổn công tử có việc gấp, thực sự không thể nấn ná thêm nữa.” Diêu Hỷ nghiêm mặt, lại muốn bước ra ngoài. Nào ngờ tiểu nhị lập tức chắn trước cửa, mặt vẫn tươi cười: “Công tử không biết đó thôi, quán chúng tôi có quy củ, khách chưa thanh toán thì không thể rời đi.”

Cánh cửa ngay trước mắt. Chỉ cần vượt qua ngưỡng cửa này, nàng sẽ có thể quay về bên cạnh Thái hậu nương nương. Thế mà lại bị chặn đứng chỉ vì ba lượng sáu tiền bạc vào lúc then chốt này. Trên người nàng ngoài cuốn sổ Nguyên Thiến cô cô đưa cho thì chẳng còn gì cả. Trước đây nàng từng có thói quen may ngân phiếu vào áo, nhưng từ khi thân không còn đồng nào, thói quen ấy cũng mất theo.

“Công tử định thanh toán bây giờ, hay là…” Tiểu nhị vừa cười vừa hỏi, trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ vị công tử tuấn tú này: chẳng lẽ là loại không có tiền mà còn định quỵt nợ?

Diêu Hỷ ước tính khả năng thoát thân khi đối đầu trực tiếp với tiểu nhị, rồi chấp nhận số phận quay người lên lầu.

Vạn Tất rất khuya mới ngủ được, mà vừa chợp mắt một chút thì trời còn chưa sáng đã tỉnh lại.

Nguyên Thiến cô cô canh suốt một đêm ở bên ngoài điện, thấy Thái hậu nương nương tâm trạng tệ chưa từng có, không dám rời nửa bước. Sau khi giao lại việc trùng kiến Ninh An cung, nàng dọn sang đây ở luôn. Nghe thấy bên trong điện có động tĩnh, Nguyên Thiến cô cô khẽ hỏi qua cánh cửa: “Nương nương, trời vẫn còn tối, người có muốn ngủ thêm một lát không? Hay để nô tỳ gọi người đến hầu hạ người trang điểm?”

“Không ngủ nữa.” Vạn Tất từ trong noãn các đi ra, ngồi trước gương trang điểm, giọng trầm thấp.

Hôm nay nàng còn nhiều việc phải làm, Diêu Hỷ sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu nàng vẫn còn sống, thì sẽ đưa nàng trở lại. Nếu không…

Tim Vạn Tất lại nhói đau như bị ai siết chặt.

Vậy thì nàng nhất định phải báo thù cho Diêu Hỷ!

Khuôn mặt trong gương tiều tụy đến đáng sợ, mắt sưng đỏ đến mức không mở nổi, nước mắt khô cứng còn in trên má, tóc rối tung bết lại thành từng mảng, nhìn qua vừa lôi thôi vừa bẩn thỉu. Nàng không thể để Diêu Hỷ thấy mình trong bộ dạng ma chê quỷ hờn như vậy. Nhỡ đâu nha đầu ấy về thật, sẽ chê nàng mất.

Nàng phải xinh đẹp mà đợi Diêu Hỷ quay về.

Vạn Tất rút khăn tay lau đi vết nước mắt trên mặt. Nguyên Thiến cô cô đã dẫn vài cung nữ bước vào, đứng sau lưng nàng nói: “Nô tỳ hầu nương nương trang điểm.”

“Chuẩn bị nước tắm, ai gia muốn tắm rửa thay y phục.” Vạn Tất gượng dậy, lên tinh thần.

Tắm rửa thay y phục xong, Vạn Tất tới đại điện. Nguyên Thiến cô cô xót ruột khuyên: “Nương nương dùng bữa sáng đi, hôm qua người chỉ ăn một bữa.”

“Việc tìm kiếm Diêu Hỷ tiến triển thế nào rồi?” Vạn Tất ngồi vào ghế thái sư, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra cửa điện tối om. Nàng vốn đã chẳng còn khẩu vị gì, Diêu Hỷ vẫn chưa có tin tức, nàng nuốt không trôi thứ gì cả.

“Vẫn chưa có tung tích của Diêu Hỷ.” Nguyên Thiến cô cô đáp.

“Vậy thì tra xem hôm qua những ai đã xuất cung! Cửa cung chẳng phải đều có ghi chép hay sao? Mang hết sổ ghi lại cho ai gia!” Vạn Tất giận dữ nói. Nàng sốt ruột vô cùng, chỉ sợ Diêu Hỷ gặp chuyện. Thế nhưng hình như cả hậu cung chỉ có mỗi nàng là sốt ruột, còn tất cả người khác đều bị đẩy mới chịu nhúc nhích.

“Dạ.” Nguyên Thiến cô cô lập tức đáp lời.

“Biết rồi còn không mau đi?” Vạn Tất trừng mắt nhìn Nguyên Thiến một cái.

Nguyên Thiến cô cô không dám chậm trễ, lập tức dẫn theo hai cung nữ, xách đèn lồng đến cổng cung hỏi thị vệ trực ban ban đêm để xin sổ ghi chép người ra vào cung.

Nguyên Thiến vừa rời đi không bao lâu, thì Phù Nhi – người được sai đến hầu hạ bên chỗ Lan Tiệp dư – đã tới nơi. “Nương nương, Lan Tiệp dư nửa đêm đã đến cung của Long Nghi công chúa. Nô tỳ lén theo dõi đến tận nơi, thấy cung của nương nương còn sáng đèn nên lập tức trở lại bẩm báo.”

“Long Nghi?” Các đốt ngón tay đang nắm chặt tay vịn ghế của Vạn Tất trở nên trắng bệch, nàng chưa từng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Long Nghi công chúa.

“Ngươi quay về Càn Thanh cung đi!” Vạn Tất nói với Phù Nhi, sau đó đứng dậy đi về phía cửa điện, dặn dò cung nữ đang chực ngoài cửa: “Ai gia muốn đến chỗ Long Nghi công chúa một chuyến. Nếu có tin tức gì về Diêu Hỷ, lập tức đến báo cho ai gia.”

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
cải trang giả dạng, cung đình hầu tước, điềm văn, HE, xuyên qua thời không

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây