Chương 12
Tráng hán ở một bên nghe tiểu nãi âm của Hoa Miên Thần, trái tim không tự chủ liền run rẩy. “tiểu cô nương, nếu ngươi không cần ma thú kia có thể đối với trọng kiếm với ta thế nào?”
Phi! lão nương chỉ đáng giá 800 đồng vàng thôi sao?! Hoa Miên Thần vừa nghe liền xù lông, nhìn tráng hán “ngao ngao” một hồi lâu.
“Xin lỗi, lão bản, tôi không đổi.” Khanh Nguyệt ôm chặt Hoa Miên Thần, lui về sau một bước nhỏ, suy nghĩ lại một chút, liền dự định xoay người đi khỏi cửa hàng này.
Đúng lúc này, Khanh Nguyệt cảm giác Hoa Miên Thần trong ngực nàng đang lay tay áo của nàng, cúi đầu nhìn liền thấy một vật màu xanh rớt trong ngực nàng.
Do Hoa Miên Thần che đi, Khanh Nguyệt lén cầm lấy món đồ ra, nhìn kỹ đây không phải là ‘ban chỉ’ trong đống châu báu vô dụng của Khanh Khôn sao? phải rồi, thiếu chút là minh quên mất, châu báu cũng có thể đổi thành tiền a.
*ban chỉ: là nhẫn đeo tay ở ngón cái (nói chung là cái nhẫn to chà bá mà mấy ông càng long hay đeo rồi xoay xoay trên phim á mấy má!)
Khanh Nguyệt cầm ban chỉ trong tay, sau đó bộ dạng khổ sở quay người lại, cau mày nói với tráng hán: “lão bản, ta thực sự rất thích thanh trọng kiếm này của ngươi, nhưng ta chỉ có 700 đồng vàng, vậy đi, ta còn có một cái nhẫn ban chỉ gia truyền, ngươi có thể bán thanh kiếm này cho ta được không?” nói xong, cầm cái nhẫn ban chỉ giơ lên.
Tráng hán cầm nhẫn ban chỉ nhìn, đúng rồi a! là đồ tốt. Bảo bối Khanh Khôn cất dấu, không thể là hàng kém được. Kỳ thực cái nhẫn ban chỉ này đem đi cầm đồ, thì có thể đổi được nhiều tiền hơn a, bất quá Khanh Nguyệt vẫn muốn đổi, hơn nữa cũng sợ sẽ bị hạ nhân Khanh gia nhìn thấy, đến khi đó bị hỏi cái nhẫn này đâu ra thì khó mà nói được.
Cũng may tráng hán không phải quá gian trá, hắn nhận lấy nhẫn ban chỉ, sau đó đem trọng kiếm đưa cho Khanh Nguyệt nói: “vậy được a, tiểu cô nương, cái nhẫn ban chỉ này của ngươi rất tốt, thanh kiếm này coi như tính cho ngươi 500 đồng vàng.”
Khanh Nguyệt cẩn thận đem Hoa Miên Thần thả trên vai, sau đó cầm túi tiền, “lão bản, trong này có 700 đồng vàng, ngươi giúp ta lấy thêm hộ giáp 100 đồng vàng…”
Khanh Nguyệt cũng mua thêm bộ hộ giáp 100 đồng vàng, còn lại thì dùng hết mua đồ ăn cho Hoa Miên Thần, kết quả lại nghe Hoa Miên Thần bất mãn ngao một tiếng, liền chỉnh lại lời nói: “vậy đổi cho ta bộ giáp 200 đồng vàng đi.”
Lần này, Hoa Miên Thần an tĩnh ghé vào đầu vai Khanh Nguyệt, cũng không lên tiếng nữa.
“Được rồi.” tráng hán có được nhiều tiền như vậy, nhất thời vui vẻ, cái này có thể đổi được mấy tháng tiền lời của hắn a.
Chờ tráng hán đem trọng kiếm cùng hộ giáp gói lại đưa cho Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt liền đeo lên vai trong lòng vững vàng như cũ ôm Hoa Miên Thần. Thân thể mảnh khảnh vác thanh trọng kiếm trên vai, tựa như chỉ là nhánh bông bình thường.
“Tiểu cô nương tuổi còn trẻ, sau này khẳng định sẽ rất ghê gớm a.”
Rời khỏi cửa hàng trang bị, Khanh Nguyệt không nghe thấy tráng hán đánh giá nàng, nàng tìm đến một cái hẻm nhỏ, nhân lúc không có ai xung quanh, liền gọi Hoa Miên Thần đem toàn bộ thu vào không gian.
“Tiểu Miên Miên, đồng vàng đã xài hết rồi, còn lại hơn 10 đồng bạc, mua gì đó chắc không đủ cho ngươi ăn, chi bằng ta mua gia vị hết luôn, chút nữa chúng ta ra sau núi săn chút ma thú, toàn bộ làm thành thức ăn cất vô không gia cho ngươi được không? phải rồi, Tiểu Miên Miên thức ăn để trong không gian của ngươi hồi lâu sẽ không hỏng chứ?”
“Ngao ngao” sẽ không, Hoa Miên Thần đã sớm phát hiện không gian Hồ lão đầu để lại cho nàng ở thế giới này là ngưng đọng. mấy cái thi thể ma thú trước kia ngửi qua cũng không hề bị hỏng.
“Được rồi, ta cũng không muốn mua thêm gì nữa, phía trước có tiệm tạp hóa, chúng ta mua gia vị xong liền đến sau núi a ~”
“Ngao ~”
Khanh Nguyệt không ngờ ở tiệm tạp hóa nàng lại nhìn thấy phấn dẫn thú.
“Lão bản, ở chỗ người cũng bán dẫn thú phấn?”
Lão bản tiệm tạp hóa thân hình gầy gò, hắn phất tay giải thích: “thợ săn ma thú ở chỗ ta tương đối nhiều, phấn dẫn thú là nhu yếu phẩm của bọn họ, cho nên ta cũng làm đồ bán trong tiệm.”
Nhìn phấn dẫn thú, ánh mắt Khanh Nguyệt sáng lên, đúng lúc nàng đang muốn thử xem uy lực của thanh trọng kiếm a.
Cuối cùng, Khanh Nguyệt một đống gia vị cùng một túi phấn dẫn thú, gia vị khá rẻ, phấn dẫn thú đắt hơn. Túi phấn dẫn thú nhỏ này cũng khiến tài sản còn lại trên người Khanh Nguyệt hết sạch.
Rời khỏi tiệm tạp hóa, bên tai còn vang vọng tiếng lão bản dặn dò: “phấn dẫn thú đừng dùng quá nhiều, tìm một chỗ trống, rải một nắm, châm lửa đốt nóng và chờ đợi là được. Tiểu cô nương ngàn vạn lần ngươi đừng thử một mình a, tốt nhất tìm người thân cùng làm…”
Người thân? hừ, ta chỉ cần Tiểu Miên Miên là đủ rồi.
Hoa Miên Thần ngoan ngoãn đứng trên một thân cây, nhìn Khanh Nguyệt dưới tàng cây dẫn đến một đám ma thú, quơ trọng kiếm thành thạo liên cùng chúng nó chiến đấu.
“Hô…” lặng lẽ thở phào một cái, Hoa Miên Thần thu hồi ánh mắt của mình, Khanh Nguyệt như vậy tuyệt đối có thể sống sót trong trại huấn luyện a?! không đúng, không chỉ là xuất sắc, Khanh Nguyệt lớn lên nhất định sẽ càng xuất sắc hơn a!
Vậy thì mình cũng phải cố gắng thật nhiều!
Tiếp tục xem quyển ma pháp trong đầu, Hoa Miên Thần lại im lặng học kỹ năng mới.
Cho đến khi trời dần tối, Khanh Nguyệt chỉ mang theo Hoa Miên Thần về Khanh gia. Hoa Miên Thần nghĩ trong không gian nàng nhiều thức ăn như vậy, trong lòng lén vui vẻ. Cả buổi chiều nàng ăn không ít thịt ma thú, hiện tại ma lực trong người nàng dư sức để thả một lần cấm thuật a?
Vào ban đêm, Hoa Miên Thần ngửa người ngủ, Khanh Nguyệt cảm nhận Hoa Miên Thần thay đổi, Tiểu Miên Miên trong ngực hình như nhiệt độ cơ thể hơi cao a? trước đây có như vậy không? đang lúc Khanh Nguyệt nghi hoặc, nàng liền thấy trên người Hoa Miên Thần nổi lên một tầng bạch quang yếu ớt, cái này nếu là ban ngày thì sẽ khó phát hiện, nhưng trong phòng ngủ tối om của nàng thì có thể thấy rõ ràng được.
Tiểu Miên Miên là…. đang tiến giai sao? Khanh Nguyệt nhớ đến nền tảng của triệu hoán, lúc triệu hoán thú tiến giai, thì toàn thân nóng lên, sau đó chịu nhiều thống khổ, nếu sống sót được thì có thể thuận lợi tiến giai. Nhưng Khanh Nguyệt nhìn cái bụng nhỏ của Hoa Miên Thần, cùng cái miệng nhỏ khẽ nhếch, trong miệng còn thường phát sinh tiếng “khò khè”, nhìn thế nào cũng không giống đang chịu thống khổ a. Còn có, chưa nghe qua triệu hoán thú lúc tiến giai lại phát quang a.
Khanh Nguyệt chỉ có thể mang một bụng nghi vấn, tiếp tục chờ đợi Hoa Miên Thần biến hóa.
Ánh sáng nhạt trên người Hoa Miên Thần vờn quanh một nén nhang, cuối cùng chậm rãi tan đi. Khanh Nguyệt kiểm tra cái bụng nhỏ của Hoa Miên Thần, nhiệt độ cơ thể cũng đã giảm xuống, không còn cao như trước.
Cái này là sao a? rốt cuộc có phải tiến giai không a? nếu là tiến giai, vậy có thành công không a? Khanh Nguyệt rất muốn gọi Hoa Miên Thần, hỏi nàng một chút cảm giác thay đổi hay không? nhưng thấy bộ dạng nhỏ nhắn của nàng ngủ ngon như vậy, trong lòng liền mềm xuống, mà thôi đi hiện tại không vội, đợi ngày mai hỏi cũng được a.
Lần thứ hai đem Hoa Miên Thần ôm vào lòng, cảm thụ được Hoa Miên Thần xoay người cọ cọ trong ngực mình, Khanh Nguyệt đỏ mặt cũng bắt đầu tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Hoa Miên Thần vừa mở đôi mắt còn buồn ngủ, đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Khanh Nguyệt.
“Ngao ngao ngao ngao!” làm gì đó a? sáng sớm đã sát như vậy rồi? muốn hù chết người sao? ah không đúng, muốn hù chết thú sao? Hoa Miên Thần vươn tiểu trảo ngắn ngủn vỗ lên mặt Khanh Nguyệt. Đệm thịt cảm nhận được làn da mịn màng của Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần nhịn không được chà chà hai cái, làn da của tiểu nha đầu này thật mịn a, xúc cảm thật tốt ~
“…” tiểu sắc quỷ này! tối qua ăn đậu hủ của mình một lần rồi, bây giờ còn ăn đậu hũ của mình lần nữa! bất quá, mình cũng chỉ muốn kiểm tra Tiểu Miên Miên có gì khác biệt hay không thôi, nên mới ghé sát vào người nó, kết quả càng nhìn càng thấy Tiểu Miên Miên đáng yêu, cứ như vậy nhịn không được nhìn nàng chằm chằm không buông.
Nhẹ cầm móng vuốt Hoa Miên Thần tách ra, Khanh Nguyệt chỉnh lại dung nhan nghiêm túc, tận lực hỏi Hoa Miên Thần: “Tiểu Miên Miên, ngươi cẩn thận cảm nhận xem, có phát hiện mình thay đổi gì không?”
Chỉ nhìn bề ngoài, Tiểu Miên Miên nhà nàng vẫn chỉ là một đoàn mao nhung nho nhỏ, dường như không có biến hóa, cho nên Khanh Nguyệt chỉ hy vọng thực lực của Hoa Miên Thần có thể tăng lên.
Biến hóa? Hoa Miên Thần biết Khanh Nguyệt tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ hỏi mình như vậy. Nàng ‘xoạt’ một cái lật người, sau đó đứng thẳng người. Nàng cảm nhận ma lực trong người, kinh ngạc phát hiện, vốn ma lực tản mát trong nàng lúc này toàn bộ ngưng tụ thành một đoàn nho nhỏ, nhìn giống một hạt châu nhỏ có màu xanh nhạt bình thường. Nhưng mà cái này lại ngưng tụ được ma lực, cảm giác tăng lên. Hoa Miên Thần thử dùng chút ma lực trong đó, kết quả chà xát ra được một hỏa cầu lớn.
Một đống lửa đột nhiên xuất hiện, dọa Khanh Nguyệt giật mình, nàng vội ôm chăn bông, đang nghĩ cách dập nó, thì nó lại biến mất không còn.
“Ngao ngao ngao.” thật lợi hại, ta đã trở nên lợi hại hơn so với trước kia a, trước kia muốn chà xát hỏa cầu lớn như vậy, nhất định phải tiêu hao nhiều ma lực a.
“Tiểu bướng bỉnh!” khi Khanh Nguyệt lấy lại tinh thần, liền biết hỏa cầu vừa rồi là xảy ra chuyện gì, nàng điểm cái mũi nhỏ của Hoa Miên Thần một cái, ôn nhu nói: “sau này không được ở trên giường làm như vậy a, quá nguy hiểm, biết không?”
“Ngao….”
“Vậy, Tiểu Miên Miên có thấy mình lợi hại hơn không?”
“Ngao ngao.” Hoa Miên Thần hưng phấn gào hai tiếng, biết là tiến giai rồi a, cũng vì ăn quá nhiều đồ ăn, nên là nguyên nhân để chứa đủ ma lực sao? bất kể có phải hay không, nếu mình có thể tiến giai, vậy thì sau này cũng có thể tiến hóa thành hình người a.
Có được khẳng định của Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt cũng có chút an tâm, Tiểu Miên Miên tiến giai rồi, vậy thì sau này khi mình vào trại huấn luyện, an toàn cũng đảm bảo nhiều thêm a, cho dù thế nào, mình nhất định phải cố gắng nhiều hơn để bảo vệ tốt Tiểu Miên Miên a.
Thời gian chỉ còn lại một ngày, trên phố người càng đông hơn, Khanh Nguyệt đem ma hạch săn ma thú hôm qua đi bán, đổi được hơn 100 đồng bạc, sau đó nàng lại đến tiệm tạp hóa mua phấn dẫn thú, lão bản thấy nàng quay lại, cũng không nói gì. Lúc này Khanh Nguyệt lại mua nhiều phấn dẫn thú và gia vị hơn, sau đó cứ thế đi ngược chiều với đoàn người.
Ngày cuối cùng là thời gian nghỉ ngơi, Khanh Nguyệt vẫn như cũ đến sau núi săn ma thú, vì Hoa Miên Thần làm nhiều thức ăn hơn, Từ khi biết chuyện Hoa Miên Thần tiến giai, Khanh Nguyệt cảm thấy xem ra Tiểu Miên Miên do ăn nhiều nên mới tiến giai, dù sao thì nó cũng chưa từng hấp thụ một viên ma hạch nào.
Tiểu gia hỏa cục cưng nhà mình đúng là khác với triệu hoán thú khác a, đến cả tiến giai cũng khiến mình ít lo hơn nhiều.