Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Chúng Ta Không Yêu Nhau Sao
  3. Chương 10 - Tình yêu chốn công sở?
Trước đó
Tiếp theo

Thôi Dư Hinh đang làm việc thì nhớ lại chuyện đã xảy ra hai ngày trước.

Nụ hôn đó…

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, Thôi Dư Hinh che môi.

“Cậu vẫn còn mơ hả?”

Thôi Dư Hinh còn chưa kịp nghe rõ âm thanh kia thì đã bị người phía sau ký đầu bất ngờ.

Trong khoảnh khắc đó, dường như Thôi Dư Hinh đã biết người tới là ai, nàng căm giận ngoái đầu nhìn lại.

Quả nhiên là Trịnh Nhân Vĩ.

“Đau đó.” Thôi Dư Hinh che đầu, trừng mắt nói với Trịnh Nhân Vĩ.

Ánh mắt ám muội của Trịnh Nhân Vĩ liếc nhìn xuống phía dưới một cái không kiêng nể gì, tài liệu bị anh ta cầm trong tay làm quạt mát hiển nhiên là đạo cụ “đánh” Thôi Dư Hinh vừa rồi.

“Tôi đánh cho cậu tỉnh đó, nếu cậu bị Tiểu Lê gieo rắc thần chú gì, nhìn xem có thể tiện tay cho tôi không…”

Anh ta nhướng mày, nói với giọng lười biếng: “Nói đến việc này, Thôi Dư Hinh, rốt cuộc cậu có nghe Tiểu Lê nói cái gì trong hội nghị chung của các tổ vừa rồi không?

“Đương nhiên là có.”

Vẻ mặt Thôi Dư Hinh không vui, tùy ý lấy sổ ghi chép cầm tay đã sử dụng trong hội nghị vừa rồi ra, rồi nói với Trịnh Nhân Vĩ: “Tự cậu xem đi.”

Trịnh Nhân Vĩ vểnh môi, liếc mắt đầy hoài nghi, tùy ý lật hai trang trong sổ ghi chép của Thôi Dư Hinh, nhìn một chút, ôm ngực, dường như lúc này anh ta mới cảm thấy hài lòng.

“Mệt cho cậu còn nghe được, tôi thấy khi đó Tiểu Lê vừa vào phòng họp, hai mắt của cậu lập tức trừng lớn nhìn chằm chằm, nếu tôi để cậu nhìn lâu hơn một chút nữa, tôi nghĩ cậu sẽ rơi nước miếng luôn.”

Nhân cơ hội Trịnh Nhân Vĩ lại bắt đầu thuyết giáo: “Cậu có biết lần hội nghị này rất quan trọng không? Cậu không phải không biết, công ty của chúng ta đã hợp tác với công ty TNHH Mỹ Phẩm Vi Thiến nhiều năm rồi.”

Trịnh Nhân Vĩ bắt đầu lải nhải: “Bọn họ là khách hàng lớn của chúng ta, chuyên án lần này thậm chí đã bắt đầu giao thiết kế đồ trang điểm cho công ty chúng ta xử lý, nghe nói buổi sáng hôm nay giám đốc Nghê Nhã Vi của công ty bọn họ cũng tới.”

Thôi Dư Hinh bất mãn mở miệng cắt ngang: “Tôi biết rồi.”

Nàng định xen vào một câu, ai ngờ còn chưa nói hết, Trịnh Nhân Vĩ đã đưa khuôn mặt yêu nghiệt lại gần, bởi vì quá gần nên có vẻ dữ tợn.

Anh ta trầm giọng nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, nếu có sai sót, đến lúc đó tôi xem cậu phải làm sao đây? Bản thân cậu xui thì thôi, nghe nói hợp đồng này là do Tiểu Lê nỗ lực đã lâu mới có được, cậu nhẫn tâm nhìn Tiểu Lê xử lý tính huống rắc rối giúp mình sao?”

Làm sao mà nàng không biết dược? Thôi Dư Hinh muốn đẩy khuôn mặt quá gần của Trịnh Nhân Vĩ ra xa.

Nhưng Trịnh Nhân Vĩ vẫn chưa nói xong.

“Nói đến Tiểu Lê, gần đây tôi cũng không theo dõi tiến độ của cậu, Tiểu Lê hẹn hò với cậu có ổn không? Đầu tiên là giúp cậu dọn phòng ở, sau này chỉ sợ còn phải giúp cậu xử lý tình huống rắc rối.”

“Thật sự quá vất vả, không biết Tiểu Lê có hối hận không, hối hận vì đã quyết định xem cậu là bạn gái…”

Anh ta lớn tiếng ồn ào vì sợ không ai trong phòng nghe thấy.

“Trịnh Nhân Vĩ!”

Thôi Dư Hinh bịt miệng anh ta lại, khí thế vội vàng kéo Trịnh Nhân Vĩ cao to vào phòng trà.

Ầm.

“Rốt cuộc cậu đang làm gì?”

Nàng đóng cửa phòng trà lại, trong cuộc đời phải phòng trường hợp hiếm thấy chưa xảy ra, Thôi Dư Hinh còn khóa lại, nàng oán hận trừng mắt nhìn Trịnh Nhân Vĩ mắng.

Trịnh Nhân Vĩ mặt không đỏ hơi không loạn: “Thật là, tôi đang giúp cậu mà?”

Trịnh Nhân Vĩ liếc mắt bình tĩnh sửa lại áo chữ T vừa bị Thôi Dư Hinh kéo nhăn.

Thôi Dư Hinh lại không rõ: “… Giúp tôi?”

“Đương nhiên là giúp cậu rồi.” Trịnh Nhân Vĩ nhướng mày, bình tĩnh nói: “Tôi nói, cậu và Tiểu Lê thật sự là đang hẹn hò nhỉ, cậu chìm đắm vậy? Nói trước, tôi mặc kệ là cô ấy dùng tâm thái gì để hẹn hò với cậu, nhưng cho cậu danh phận nên là thứ cơ bản nhất.”

“Cậu xem hai ngày nay cô ấy đều không giáp mặt tìm cậu, không biết là đang trốn cái gì… Nếu cô ấy không nói cho mọi người, thì thân là người nhà cậu kiêm người giám hộ, tôi đành phải nói cho mọi người giúp cậu thôi?”

Trịnh Nhân Vĩ nhếch mi: “… Đồng ý không?”

Thôi Dư Hinh nhìn mắt của anh ta, lắc đầu: “Tôi và trưởng phòng như vậy… là tình yêu công sở, tôi không muốn khiến trưởng phòng bối rối, hơn nữa, cô ấy là nữ, tôi cũng là nữ, nếu quan hệ của chúng tôi truyền ra ngoài, tôi sợ sẽ không tốt cho cô ấy lắm…”

Trịnh Nhân Vĩ nghe cảm thấy không hài lòng: “Thật là, trước khi cậu nói với tôi mình là người song tính cũng không ngượng ngùng xoắn xít như vậy mà? Sao cậu mới ở bên Tiểu Lê thì đã thừa nhận chuyện phụ nữ yêu nhau thành điều cấm kỵ rồi.

Nói xọng, anh ta liếc mắt bất mãn một cái, nâng mặt Thôi Dư Hinh lên.

“Hơn nữa, nếu Tiểu Lê muốn ở bên cậu ổn định thì tại sao cô ấy lại mặc kệ không nói rõ quan hệ của hai người, mặc tôi tiếp tục làm đạn khói cho cậu?”

“Tiểu Lê cũng không biết tôi là gay, không giống với cậu… Không phải sao, Thôi Dư Hinh?”

Anh ta nói, liếc ánh mắt ám muội cười một cái, khóe môi mỏng bạc tình cong lên, để sát vào mặt Thôi Dư Hinh.

Thôi Dư Hinh chết lặng.

Trịnh Nhân Vĩ lớn lên rất đẹp, quá đẹp, là sinh vật yêu nghiệt, là sản phẩm bất công bẩm sinh, đúng không? Cho dù anh ta dí sát mặt vào gần Thôi Dư Hinh một cách không thể giải thích được, thì trong thời gian ngắn Thôi Dư Hinh cũng không thể lập tức nghĩ đến hai chữ chán ghét.

– Không thể chán ghét, nhưng lý trí đâu?

Nhưng rốt cuộc tên này đang làm gì?

“Cậu tránh ra đi!”

Thôi Dư Hinh tàn nhẫn đẩy Trịnh Nhân Vĩ ra, mặc dù Trịnh Nhân Vĩ bị nàng tàn nhẫn đẩy đến nỗi đụng vào một bên bồn rửa mặt, nhưng hiển nhiên anh ta không để bụng.

Anh ta chỉ lắc đầu, mở miệng nói lời thấm thía.

“Ngày đó khi cô ấy dọn phòng giúp cậu thì lại hôn cậu một lần, cậu còn nói với tôi, nụ hôn kia không chỉ chạm vào như chiều hôm đó, là một nụ hôn sâu, cô ấy ra tay quá nhanh, khiến người ta rất hoài nghi rốt cuộc cô ấy có nghiêm túc hay không…”

Thôi Dư Hinh nhíu mày: “… Cái gì?”

Trịnh Nhân Vĩ trợn trắng mắt, đẩy đầu nàng.

“Thật là, nếu tôi không phải là gay thì tốt rồi.”

“Hả?” Thôi Dư Hinh không rõ.

Trịnh Nhân Vĩ thở dài: “Nếu tôi không phải là gay, tôi sẽ theo đuổi cậu, sẽ không để cậu rơi xuống tay nhân vật nguy hiểm như Tiểu Lê.”

Trịnh Nhân Vĩ sửa lại dáng vẻ thích nói giỡn bình thường, giờ phút này anh ta lại có vẻ đứng đắn hơn.

Thôi Dư Hinh im lặng, cho đến giờ phút này, nàng mới hiểu được ít nhiều tâm tình của Trịnh Nhân Vĩ.

Dường như anh ta thật sự lo lắng cho nàng.

Thôi Dư Hinh lẩm bẩm, muốn nói chuyện, trong lúc nhất thời lại không biết nói từ đâu: “Cậu…”

Trịnh Nhân Vĩ nhún vai, không muốn chờ Thôi Dư Hinh nói xong, anh ta đã đến gần cánh cửa.

Trước khi mở cửa, anh ta bình tĩnh liếc nhìn Thôi Dư Hinh một cái.

“Được rồi.” Trịnh Nhân Vĩ thở dài, rất bất đắc dĩ.

Thật ra vốn dĩ anh ta không muốn nói chuyện này.

Anh ta hòa hoãn lại, rồi mới mở miệng: “Vừa rồi trước khi tôi đến tìm cậu, tôi đã gặp Tiểu Lê trên hành lang.”

“Cô ấy muốn tôi hỏi cậu đêm nay cô ấy có thể đón cậu tan làm, cùng nhau ăn cơm không.”

Anh ta rất không cam tâm nói ra, bộ dáng kia dường như đã giải thích cho dáng vẻ kỳ lạ vừa nãy của anh ta.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây