“Các ngươi rất sợ lão hủ?” Lão giả chống hai tay lên giường ngồi dậy, thấy hai người đứng xa xa mà không có ý định tiến lên trước, mở miệng hỏi.
“Lão nhân gia cũng không phải là sài lang hổ báo, sao bọn ta lại sợ chứ?” Bạch Nhược Hiên và Thụy Triều Tích liếc nhau một cái, cùng nhau ngồi xổm xuống trước giường, nói: “Chúng ta có ân cứu mạng lão nhân gia, nhất định lão nhân gia sẽ không lấy oán báo ân.”
Kì thực, các nàng vẫn mang tâm lý đề phòng. Họ không biết gì về thân phận của lão giả trước mặt, trong lòng có phòng bị là chuyện đương nhiên. Thụy Triều Tích hoài nghi nhìn lão giả, thầm nghĩ: ‘Người này bị thương không nhẹ, nhưng lúc nói chuyện vẫn trung khí mười phần, hẳn là tu vi nội công không thấp.’
Bạch Nhược Hiên nói chuyện tràn đầy tự tin, khiến lão giả cười lên sảng khoái, nhưng lại động đến vết thương trên người, đưa đến một trận ho khan. Đến khi hoà hoãn lại, ông ta nặn ra một nụ cười, nói: “Người trẻ tuổi không cần đa nghi, quả thật lão hủ không phải sài lang hổ báo gì cả.” Dừng một chút, vuốt chòm râu nói: “Các ngươi có biết lão hủ là ai không?”
Vừa dứt lời, hai người đồng thời lắc đầu im lặng. Thụy Triều Tích vốn thích múa đao động thương, lại thấy đôi tay ông ta đầy kín vết chai, đoán rằng lão giả là người trong võ lâm thường xuyên động đến binh khí. Lại liên tưởng đến tình hình bất ổn của Quận mã phủ đêm qua, phỏng đoán người này bị đuổi giết nên mới chạy đến đây. Nàng tràn đầy tò mò đối với lão giả trước mặt, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.
Bạch Nhược Hiên mang theo tín niệm lương y như từ mẫu nên mới chịu đựng đau đớn, ra tay cứu giúp. Đêm qua một lòng muốn cứu người, căn bản cũng không có thời gian hỏi thăm thân phận của ông ta, tất nhiên cũng không biết. Nàng rất tò mò, nhưng cũng biết lão giả sắp mở miệng nói với các nàng nên im lặng lắng nghe.
Lão giả đưa tay sờ trong ngực, cảm giác đồ vật vẫn còn ở đó, không nhịn được thở dài một hơi, nói: “Các ngươi là ân nhân cứu mạng của lão hủ, lão hủ vốn không nên giấu giếm thân phận, chẳng qua là nếu hành tung của lão hủ bại lộ sẽ liên lụy các ngươi, vậy nên lúc này lão hủ xin cáo từ.” Nói xong định xoay người xuống giường.
“Tiền bối tuyệt đối không thể!” Bạch Nhược Hiên đè hai vai lão giả xuống, nói: “Nếu lão nhân gia không muốn nói, vãn bối cũng sẽ không miễn cưỡng. Máu trên người ngài vừa ngừng chảy không lâu, không thể cử động. Lão nhân gia xin yên tâm, trong phủ là nơi an toàn, ngài có thể yên tâm ở đây dưỡng thương.”
Lão giả nói: “Các ngươi thật sự không sợ lão hủ liên luỵ các ngươi? Nói thật với các ngươi, nếu có người biết các ngươi cứu lão hủ sẽ dẫn tới hoạ sát thân! Lão hủ khuyên các ngươi chớ nên dẫn lửa thiêu thân*, ân cứu mạng của các ngươi, ngày khác có cơ hội sẽ báo đáp, cáo từ!”
(*Tự dẫn lửa đến đốt chết chính mình.)
“Sống có gì đáng mừng, chết có gì đáng sợ! Chúng ta nào phải kẻ sợ chết? Kẻ nào có lá gan xông đến Quận mã phủ thì cũng cách cái chết không xa.” Thụy Triều Tích thần sắc nhàn nhạt, nhưng giọng nói rất lạnh. Nàng vốn không muốn nhiều lời, nhưng lão giả nói như vậy lại giống như các nàng đều là kẻ sợ chết, điều này khiến lòng nàng rất không thoải mái.
Lão giả có chút ngạc nhiên, trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Nơi này là Quận mã phủ? Như vậy các ngươi chính là Quận chúa và Quận mã?”
Thụy Triều Tích nói: “Không sai.”
Lão giả cười nói: “Không ngờ nơi lão hủ tuỳ tiện trốn vào lại chính là phủ đệ của Quận chúa Quận mã đương triều.” Lại ngước mắt quan sát các nàng, nói: “Nếu nơi này là Quận mã phủ, lão hủ sẽ ở lại dưỡng thương, làm phiền!”
Thụy Triều Tích thầm nghĩ: ‘Ngươi cũng không biết khách khí một chút, Quận mã phủ là nơi người ngoài muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hay sao?’ Nàng đứng dậy, nhìn lão giả, nói: “Ở lại dưỡng thương không phải là không thể, chỉ là trước nay Quận mã phủ không chứa chấp người không rõ lai lịch.”
Lão giả vuốt chòm râu, mỉm cười nhìn Thụy Triều Tích, lát sau sờ tay vào trong ngực lấy ra một khối vải trắng, sau đó mở ra từng lớp một, lộ ra một lệnh bài màu đen, ngẩng đầu nhìn các nàng, hỏi: “Các ngươi có biết vật này không?”
Thụy Triều Tích cảm thấy lệnh bài rất nhìn quen mắt, nghiêm túc quan sát một lúc rồi chợt đứng dậy chạy ra ngoài, không bao lâu sau đã cầm một quyển sách quay trở lại, mở ra trang thứ ba mươi bảy, trên đó vẽ một đồ án giống hệt như lệnh bài trong tay lão giả.
Bạch Nhược Hiên sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ nói: “Thì ra tiền bối là người nắm giữ Huyền Vũ lệnh, nếu vãn bối đoán không sai, tiền bối chính là Chân chưởng môn Chân Quan của Bắc Thuỷ Môn. Nếu đúng là thế, trong lòng vãn bối có chút nghi vấn, tại sao tiền bối lại ở Ung Đô? Lại tại sao bị người đuổi giết đến mức trọng thương như vậy?”
Lão giả lắc đầu, nói: “Người trẻ tuổi sinh trưởng ở đế đô, không nên hỏi chuyện giang hồ mới phải, nếu đã biết Bắc Thuỷ Môn, cũng xem như chúng ta có duyên. Lão hủ đúng là người của Bắc Thủy Môn, nhưng không phải chưởng môn sư huynh Chân Quan, lão hủ là Ân Nham, sư đệ của huynh ấy.” Ngước mắt nhìn hai người Thuỵ Bạch, lại thở dài một hơi, nói: “Việc đã đến nước này, Ân mỗ cũng không muốn giấu giếm nữa. Bắc Thủy Môn chính là một trong tứ đại môn phái của võ lâm, trường cư ở phương bắc, luôn duy trì võ lâm chính đạo ở phương bắc trong một thời gian dài. Nhưng có vài kẻ có dã tâm muốn phá vỡ cục diện cùng tồn tại của tứ đại môn phái, bọn chúng đối nghịch với tứ đại môn phái ở khắp nơi, vì vậy mà một trận giang hồ phân tranh đã nổi lên.”
Nói đến đây, gân xanh trên trán Ân Nham nổi lên, hiển nhiên là rất căm tức với hành vi vô liêm sỉ này, lại nói: “Những kẻ tham lam này biết ai nắm giữ lệnh bài trong tay thì sẽ có được đại quyền sinh sát của cả môn phái, mới bất chấp tất cả mà chiếm đoạt Huyền Vũ lệnh. Sư huynh sớm đoán được bọn chúng sẽ tìm tới cửa, lệnh cho ta mang theo lệnh bài đi tìm chưởng môn của tam đại môn phái, thương nghị biện pháp dập tắt cuộc phân tranh giang hồ lần này. Nhưng cuối cùng vẫn lộ ra phong thanh để bọn chúng tìm được ta, ta không đồng ý giao ra Huyền Vũ lệnh, liền đánh nhau. Song quyền nan địch tứ thủ*, tối qua ta trúng mai phục nhưng may mắn trốn thoát, cũng nhờ cơ duyên xảo hợp có thể chạy tới Quận mã phủ.”
(*Hai quả đấm khó lòng đánh lại bốn tay, ý là ít không thể chọi nhiều.)
Thụy Triều Tích từ trước đến nay luôn cảm thấy hứng thú đối với chuyện trong giang hồ, qua việc nàng thu thập đồ văn về lệnh bài của tứ đại môn phái là có thể nhìn thấy được. Tứ đại môn phái được phân chia là Bắc Thủy Môn ở phía bắc, Nam Hoả Môn ở phía nam, Tây Kim Môn ở phía tây, Đông Mộc Môn ở phía đông. Bọn họ hùng bá một phương, bảo hộ một phương, chống đỡ sự cân bằng cho cả võ lâm.
Bốn môn phái lớn lần lượt nắm giữ Huyền Vũ lệnh, Chu Tước lệnh, Bạch Hổ lệnh cùng Thanh Long lệnh. Hôm nay Bắc Thủy Môn đại loạn, tình thế ở ba môn phái kia cũng không thể lạc quan.
“Nếu Bắc Thủy Môn đã đại loạn, như vậy ba môn phái còn lại không thể sóng êm gió lặng.” Thụy Triều Tích đóng lại cuốn sách trong tay, chậm rãi nói: “Tứ đại môn phái chia nhau nắm giữ tứ đại lệnh bài, có được lệnh bài thì không chỉ nắm giữ quyền sinh sát của toàn bộ môn phái, mà còn có thể hiệu lệnh anh hùng hào kiệt của cả một phương, nếu bọn chúng không chỉ muốn đoạt được Huyền Vũ lệnh mà còn muốn thống trị cả võ lâm thì làm sao đây?”
Ân Nham hơi trầm ngâm, cau mày nói: “Vị tiểu Quận chúa này nói không sai, nếu bọn họ muốn hiệu lệnh cả võ lâm thì sẽ cướp đoạt cả bốn lệnh bài, như vậy ba môn phái còn lại cũng không được yên ổn. Con mẹ nó, mấy tên tiểu tặc vô sỉ này! Nếu không phải trên người còn có nhiệm vụ quan trọng, ta nhất định phải ra ngoài cùng bọn chúng đại chiến ba nghìn hiệp!”
Bạch Nhược Hiên nói: “Chỉ cần bọn chúng không lấy được lệnh bài, sẽ không rung chuyển được thế cân bằng của võ lâm.”
Ân Nham nói: “Tiểu Quận mã nói có lý, nhất định không thể để cho bọn chúng lấy được Huyền Vũ lệnh. Dù bọn chúng lấy được ba lệnh bài kia mà không có Huyền Vũ lệnh thì cũng không thể hiệu lệnh được quần hùng phương bác.” Nói xong cúi đầu suy nghĩ, một lát sau trang trọng đặt Huyền Vũ lệnh vào tay Bạch Nhược Hiên, kiên định nói: “Bọn chúng đã biết Huyền Vũ lệnh ở trên người ta, nếu ta vẫn tiếp tục giữ nó sẽ hết sức nguy hiểm. Lão hủ đem Huyền Vũ lệnh phó thác cho ngươi, ngươi giúp ta đi tìm chưởng môn tam đại môn phái, để bọn họ đến Hắc Thuỷ Đàm cứu người Bắc Thủy Môn chúng ta!”
Thụy Triều Tích nói: “Ân tiền bối, ngươi giao Huyền Vũ lệnh cho bọn ta, không sợ bọn ta là kẻ xấu sao? Bọn ta đã quen với cuộc sống quý tộc, không thích hợp với việc đánh đánh giết giết. Huống chi Quận mã còn đang bị thương, trong thời gian ngắn cũng không thể ra khỏi phủ, ta thấy tiền bối vẫn là nên tìm người khác.”
Mặc dù nàng rất khao khát cuộc sống trên giang hồ, nhưng vẫn biết chuyện Huyền Vũ lệnh liên hệ trọng đại. Nếu đáp ứng Ân Nham, như vậy các nàng sẽ bị cuốn vào tinh phong huyết vũ trong giang hồ, nói không chừng còn chôn thây nơi đó, đây chẳng phải là chuyện đùa.
Ân Nham thở dài nói: “Nếu có thể tìm được đồng đạo giang hồ đáng tin cậy, lão hủ cần gì phải trốn đông trốn tây? Tối qua may mắn được các ngươi cứu giúp mới giữ được một cái mạng già, có lẽ lần sau không được may mắn như vậy nữa, chỉ sợ vừa bước chân ra khỏi Quận mã phủ đã bị người lấy mạng. Lão hủ tin tưởng các ngươi không phải là kẻ xấu, cũng tin chắc không giao Huyền Vũ lệnh vào tay kẻ xấu.” Nói xong đột nhiên lật người quỳ xuống đất, nói: “Cả đời lão hủ rất ít khi cầu xin người khác, nhưng chuyện lần này chẳng những liên quan đến tính mạng của hàng trăm người ở Bắc Thủy Môn, mà còn ảnh hưởng đến an nguy tồn vong của cả võ lâm, lão hủ quỳ ở đây cầu xin hai vị ân nhân!”
Bạch Nhược Hiên vội vàng đỡ Ân Nham, vừa chạm vào cánh tay đã lập tức bị một đạo kình lực đánh văng ra, thầm nghĩ: ‘Người này mặc dù bị thương nhưng nội lực vẫn hết sức dồi dào, xem ra đúng là tiền bối trong võ lâm, hẳn là không nói dối.’
Nàng không ngăn cản được Ân Nham quỳ xuống, đành phải quỳ xuống theo ông ta, nói: “Lão tiền bối, tuyệt đối không thể làm thế này. Ngài là trưởng bối, sao có thể quỳ xuống trước mặt vãn bối? Mau đứng lên, vãn bối đáp ứng ngài là được.”