Thính Thủy Các là nơi mà người của Lạc Thủy sơn trang mở tiệc chiêu đãi khách, cách bài trí cũng trang nhã lạ thường.
Khi đó, cả một cơn gió mát thổi qua, Phí Hằng đứng ngồi không yên, cười khổ nói: “Cho dù dùng Tuyệt Mệnh Tam Đao, thiếu hiệp nhớ rõ tại hạ, tại hạ cũng đã cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Bạch Nhược Hiên không biết tại sao hắn lại ở Lạc Thủy sơn trang, cũng không thể hỏi cho rõ ràng, nói: “Phí đại hiệp võ nghệ xuất chúng, tên tuổi nổi danh khắp vùng Tương Tây! Tại hạ ngưỡng mộ Lạc Thủy sơn trang đã lâu, lúc này mới đến bái kiến hai vị trang chủ, Phí đại hiệp đây cũng là như vậy? ”
Phí Hằng nói: “Tại hạ dọc đường tới đây, tá túc lại mấy ngày.”
Lạc Tung cười nói: “Tin tức Bạch thiếu hiệp đánh bại kiếm khách là do Phí đại hiệp đích thân nói ra.”
Bạch Nhược Hiên trợn tròn mắt, cười nói: “Thật sự không phải như vậy đâu, lúc đó bọn họ trúng độc dược của một vị cô nương cho nên mới phải chịu thua. Phí đại hiệp nói như vậy, tại hạ cũng nhớ rằng Bá Đao Môn đã có được Huyền Vũ Lệnh, muốn hiệu lệnh quần hùng phương Bắc?”
Ngay sau khi câu này vừa nói ra, đám người có mặt ở đây mỗi người có một vẻ mặt khác nhau.
Phí Hằng tái mặt vì sợ hãi, nói: “Bạch thiếu hiệp làm sao có thể vu oan cho Bá Đao Môn như vậy được? Chúng tôi cũng chưa từng thấy qua Huyền Vũ Lệnh, lấy đâu ra chuyện như thiếu hiệp vừa nói?”
Bạch Nhược Hiên kinh ngạc nói: “Ngày ấy nhóm Ngũ Hùng của Bá Đao Môn với Phí đại hiệp vì một chút việc tư mà đuổi giết ta. Trong lúc đánh nhau, ta đã đánh rơi một thứ trên người, các ngươi nói đó là ‘Huyền Vũ Lệnh’. Lúc đó vì để bảo vệ mình, ta liền dùng ‘Huyền Vũ Lệnh’ đó để đổi mạng, chẳng lẽ người không nhớ rõ?”
Phí Hằng ấp úng không nói nên lời. Tất cả bọn họ lúc đó đều bị đánh tơi tả, sau đó thật sự cũng có được ‘Huyền Vũ Lệnh’ nhưng đến đêm hôm đó ‘Huyền Vũ Lệnh’ đột nhiên phai màu, lúc này bọn họ mới nhận ra mình đã bị lừa, vô cùng tức giận. Phái người tìm kiếm các nàng xung quanh nhưng không có kết quả, sau đó cũng bỏ cuộc. Nhưng bản thân hắn vẫn không chịu chết tâm, suốt dọc đường vẫn hỏi thăm tìm tung tích của đám Bạch Nhược Hiên.
Cách đây không lâu, hắn tình cờ gặp Lạc Dật Phàm, được mời tới Lạc Thủy sơn trang. Đêm đó hắn uống nhiều rượu, bắt đầu la hét dữ dội, đem chuyện Bá Đao Môn thua trong tay một tên tiểu tử nói ra. Hắn đâu thể ngờ được đương sự cũng tới Lạc Thủy sơn trang, lần này bị người trong cuộc nói thẳng ra, hắn cũng không có cách nào để phản bác.
Bạch Nhược Hiên chủ động nhắc tới Huyền Vũ Lệnh, đầu tiên là để giúp chính mình thoát khỏi nghi ngờ, hai là để xem phản ứng của Lạc Tung và Lạc Hoành. Nàng đoán rằng Lạc Tung vì sự tồn tại của Huyền Vũ Lệnh nên mới ân cần với mình thư thế nhưng biểu hiện của Lạc Tung lại làm cho nàng thật sự thất vọng, hắn ta dường như cũng không quan tâm tới Huyền Vũ Lệnh.
Lạc Tung sang sảng cười, vuốt râu nói: “Nam Hỏa Môn đã cứu được chưởng môn của Bắc Thủy Môn. Huyền Vũ Lệnh đương nhiên nằm trong tay chưởng môn. Ta tin rằng các ngươi đã bị kẻ khác lừa, ‘Huyền Vũ Lệnh’ trong tay đều là giả.”
Bạch Nhược Hiên vui mừng khôn xiết, tảng đá lớn trong lòng xem như cũng đã rơi xuống, thầm nghĩ: ‘Nếu nguy cơ ở Hắc Thủy Đàm xem như đã giải quyết, nửa tháng nữa Tần cô nương sẽ gấp rút đến Thông Châu, đến lúc đó Nam Hỏa Môn ra mặt, không sợ Lạc Thủy sơn trang không để Ân tiền bối đi, ta chỉ cần kéo dài thời gian là được.’
“Không giấu gì trang chủ, thật sự tấm thẻ kia có phải là Huyền Vũ Lệnh không tại hạ không rõ lắm. Nhưng Bá Đao Môn nói đúng là nó. Lúc đó, sinh mạng đang bị đe dọa, tại hạ cảm thấy rằng sinh mệnh quan trọng hơn tấm thẻ bài kia, vì vậy mới dùng nó đổi lấy mạng.” Bạch Nhược Hiên nói.
Phí Hằng vội nói: “Tấm thẻ bài kia quả thật là giả, đến đêm chúng ta lấy ra xem nói đã mờ đi.” Lời này đột nhiên nói ra xem như không đánh đã khai, bầu không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Lạc Hoành bật cười một tiếng, giơ chén rượu lên nói: “Vậy xem ra cả hai vị đều đã bị kẻ gian lừa. Hai vị đại hiệp có thể cho Lạc Thủy sơn trang của ta một chút mặt mũi, việc này về sau không nên nhắc tới, mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa, chuyện cũ xóa bỏ.”
Bạch Nhược Hiên ban đầu vốn không có địch ý với Bá Đao Môn, nếu Lạc Tung đã chừa ra một bậc thang, nàng liền biết thời biết thế mà nâng chén lên.
Sau khi vài người uống cạn, Lạc Tung nói: “Lão phu vẫn có ý như vậy, hy vọng Bạch thiếu hiệp ở lại Lạc Thủy sơn trang một thời gian, chỉ dạy cho đám con cháu của ta võ công. Không biết ý của thiếu hiệp như thế nào?”
Bạch Nhược Hiên khẽ cười nói: “Tại hạ không dám nhận, rảnh rỗi vẫn có thể học hỏi lẫn nhau.”
Nàng nhìn vẻ mặt tươi cười của Lạc Tung, trong lòng càng thêm nghi hoặc, thầm nghĩ: ‘Huyền Vũ Lệnh là võ lâm chí bảo, Lạc Thủy sơn trang cấu kết với Hầu Gia Bảo gây khó dễ với Bắc Thủy Môn, chẳng lẽ không phải là vì Huyền Vũ Lệnh sao? Nếu vậy, tại sao khi bọn họ biết Huyền Vũ Lệnh lạc mất thì một chút phản ứng cũng không có? Nếu không phải, vậy thì bọn họ đối phó với Bắc Thủy Môn là vì cái gì?’
Nàng biết việc Lạc Tung nhờ mình dạy võ cho con cháu hắn chỉ là một cái cớ, lại thầm nghĩ: ‘Hắn muốn giữ mình ở lại sơn trang rốt cuộc là vì lý do gì?’
Nơi Bạch Nhược Hiên nghỉ ngơi là một thủy tạ* rất rộng rãi, bên trong cũng chỉ có một mình nàng ở, nhưng không qua bao lâu thì Lạc Tung đã phái hai người hầu gái đến hầu hạ nàng, vậy nên ở nơi này đã có ba người.
*Thủy tạ: Những ngôi nhà gần mặt nước hoặc trên mặt nước để mọi người vui chơi, nghỉ ngơi.
Cả buổi chiều, Bạch Nhược Hiên đã suy nghĩ về mọi chuyện, cố gắng tìm ra một lý do hợp lý cho tất cả những câu hỏi trong đầu mình, nhưng vô ích. Nàng nằm xuống giường, nhìn về phía đầu rèm, trong lòng thầm nói: ‘Bất quá, đi một bước liền tính một bước. Bây giờ ta chỉ cần tìm hiểu xem Ân tiền bối có bị nhốt trong Lạc Thủy sơn trang hay không. Về phần những chuyện khác, việc không liên quan đến mình thì bỏ nó ra sau đầu.’
Vào lúc hoàng hôn, khu thủy tạ được phủ một lớp vàng óng ánh.
Bạch Nhược Hiên dựa vào cây cột bên cạnh lan can, nhìn dòng nước lấp lánh, tự hỏi Thụy Triều Tích đang làm gì, có phải đã gặp được chuyện gì thú vị rồi không.
Đột nhiên, nàng nghe thấy có người gọi mình, xoay người lại, thấy Lạc Dật Băng mang theo thực hạp đi tới.
Cho đến nay, người mà Bạch Nhược Hiên tín nhiệm nhất ở Lạc Thủy Sơn trang chính là cô bé ngây thơ này. Nàng bước nhanh tới, cười nói: “Hả? Lại mang món gì ngon tới cho ta vậy?”
Lạc Dật Băng mỉm cười, kéo Bạch Nhược Hiên ngồi xuống bàn, mở thực hạp ra, quả nhiên là rượu và thức ăn. Đặt rượu và các món ăn lên bàn, hưng phấn nói: “Bạch đại ca, đây đều là những món ta tự tay làm, huynh nếm thử xem.”
Bạch Nhược Hiên nhướng mày nói: “Không có chuyện gì đột nhiên lại nấu cho ta ăn, có phải lại có chuyện gì rồi không?”
Lạc Dật Băng cười, mặt đỏ lên, nói: “Không có. Ta muốn đến cảm tạ huynh đã giúp ta cứu nhị tỷ.”
Bạch Nhược Hiên nếm thử một miếng cá hấp, khen: “Rất ngon, không tệ.”
Trong ánh mặt trời chiều, hai má Lạc Dật Băng hơi phiếm hồng, cũng không biết là tại do nắng hay vì lý do nào khác.
Bạch Nhược Hiên ngẩng đầu thì nhìn thấy nàng ấy có chút thẹn thùng, nghĩ: ‘Không xong! Không phải là nàng… ‘ Nàng nhìn chằm chằm Lạc Dật Băng một lúc lâu, thở dài nói: “Lạc muội muội, ta võ công thấp kém, lại là một thư sinh nghèo kiết xác, không xứng với muội.”
Bị nhìn thấu tâm tư, lại bị vạch trần ngay trước mặt, đối với một đứa nhỏ vẫn còn ngây thơ đúng là có chút quá phận. Lạc Dật Băng xấu hổ liền muốn chui xuống đất, nắm chặt tay, lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi khu thủy tạ.
Phản ứng của nàng ấy như vậy, Bạch Nhược Hiên nhất thời không biết làm sao. Nàng biết mình đã định là sẽ gắn bó cả đời với Thụy Triều Tích, nên tuyệt đối không thể trêu chọc nữ nhi khác. Tất nhiên, Triều Tích cũng sẽ không thể trêu ghẹo nữ nhi khác. Nhưng đối xử với một nữ hài tử mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi có phải quá nhẫn tâm rồi không? Đôi đũa nàng đang cầm trên tay nhấc lên hạ xuống, nhìn chằm chằm phương hướng Lạc Dật Băng bỏ chạy, một lúc lâu sau, nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.
Lạc Dật Băng ngồi trên hàng rào bên hồ, sững sờ nhìn làn nước xanh ngắt. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Nhược Hiên vào ngày hôm đó, đã khắc sâu ấn tượng, dường như thực sự thích Bạch Nhược Hiên một chút. Nhưng thật sự có thể thích một người trong khoảng thời gian ngắn như vậy sao?
Gió hồ mát lạnh, thổi bay sợi tóc mềm mại của nàng ấy, sợi tóc đen bay trong gió cũng khiến hương thơm lan ra.
Sau khi Bạch Nhược Hiên đuổi theo, nàng vẫn luôn đứng ở phía sau lưng đối phương, lặng lẽ đứng nhìn bóng lưng có phần mỏng manh kia, thầm hối hận vì khi nãy mình hơi quá đáng, không nghĩ nhiều đến cảm xúc của người khác.
“Lạc cô nương.”
Lạc Dật Băng đương nhiên biết Bạch Nhược Hiên đang ở phía sau mình, nhưng bản thân không có dũng khí để quay đầu lại. Một lúc sau, nàng ấy khẽ thở dài nói: “Thời gian khi nãy cũng chỉ bằng một chén trà, huynh không muốn gọi muội muội nữa sao?”
Bạch Nhược Hiên nhìn mặt hồ, không biết nên trả lời như thế nào.
Một lúc sau, Lạc Dật Băng nói: “Huynh vẫn nên gọi ta là muội muội. Ta biết huynh đã có người mình thích cho nên mới không thích ta.”
Bạch Nhược Hiên vẫn không trả lời, Lạc Dật Băng lại nói: “Là vị tỷ tỷ mặc y phục màu mật ong kia sao?”
Nàng biết đối phương đang nói về Thụy Triều Tích, Bạch Nhược Hiên ‘ừ’ một tiếng, lấy chiếc khăn trên tay ra, âm thầm nhìn nó.
Lạc Dật Băng nói: “Quả nhiên là nàng, muội biết chính là nàng.”
Tâm tư của nữ nhi không dễ đoán, nhưng tâm tư của Lạc Dật Băng rất đơn giản, không cần đoán cũng rất rõ ràng. Nàng ấy biết mình không thể so với Thụy Triều Tích, mang theo một cảm giác tự ti mà yên lặng rời đi.
Bạch Nhược Hiên đem chiếc khăn tay cất vào trong ngực: “Ta rất thích nàng, cả đời này cũng sẽ không thích người nào khác nữa. Muội là một cô nương tốt, nhất định tìm được một người đối tốt với mình.”
Lạc Dật Băng vẫn không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Ta biết rồi. Bạch đại ca, huynh trở về trước đi, ta muốn ở một mình.”
Bạch Nhược Hiên vỗ vai nàng ấy, quay người trở về. Không ngờ vừa tới ngã rẽ liền gặp Lạc Dật Hằng, nàng liền dừng lại, mỉm cười nói: “Lạc huynh đệ, tìm ta sao?”
“Ta không tìm ngươi, ta tìm muội muội ta.” Lạc Dật Hằng khinh thường nhìn nàng, nói: “Không ngờ bá phụ vì ngươi mà có một ngoại lệ, cho phép ngươi ở lại trong sơn trang bàn luận võ nghệ.”
Bạch Nhược Hiên khó hiểu nói: “Trước kia các ngươi không luận bàn võ công sao?”
Lạc Dật Hằng nói: “Thư sinh thối nát, chuyện này ngươi cũng không hiểu. Lạc Thủy kiếm pháp không phải dùng để đối phó với người của mình, cho nên người trong Lạc Thủy sơn trang đều tự luyện kiếm. Khi đến một thời điểm nhất định, các trưởng lão trong trang sẽ ra tay khảo hạch, chỉ điểm một phần.”
“Thì ra là như vậy.” Bạch Nhược Hiên cười nói: “Lạc cô nương tâm tình không tốt, ngươi cũng, đừng chọc giận nàng ấy.”
Lạc Dật Hằng nói: “Nhất định là tay thư sinh nhà ngươi bắt nạt nàng!”
Bạch Nhược Hiên không nói nên lời, mình giống như đang bắt nạt nàng ấy sao?
Lạc Dật Hằng đột nhiên bật cười, khoác vai nàng nói: “Ta biết ngươi sẽ không thích nha đầu kia. Xem ra ta đã thắng cược rồi! Thư sinh thối nát, ngươi làm tốt lắm. Đi! Ta mời ngươi uống rượu.”
Hóa ra hắn và Lạc Dật Băng cùng nhau đánh cược, cược lần này xem thư sinh thối nát liệu có thích nàng ấy hay không. Nếu hắn biết muội muội mình thật sự thích tên tư sinh thối nát này, chắc chắn hắn sẽ tức giận nhảy dựng lên.
Bạch Nhược Hiên có chút khó hiểu hỏi: “Đánh cược? Đánh cược kiểu gì?”
“Đánh cược liệu huynh có thích ta hay không.” Giọng của Lạc Dật Băng vang lên sau lưng, nàng ấy bước nhanh tới, trên mặt không biểu cảm gì, nhìn không ra vui hay buồn.
Bạch Nhược Hiên thở dài một hơi, cười nói: “Lạc muội muội, sau này muội đừng đùa như vậy nữa, sẽ khiến ta cảm thấy áy náy.”
Lạc Dật Băng cũng ý thức nên không còn nhắc tới chuyện đó nữa, nói: “Huynh cứ ở tạm vài ngày, sau khi chúng ta sắp xếp xong sẽ đưa huynh tới sau núi.”
Lạc Dật Hằng biết nàng ấy đang nói gì, nhỏ nói: “Mấy ngày nay an ninh trên núi nghiêm ngặt hơn nhiều. Sao chúng ta không đi đường vòng lên núi?”
“Ý ca ca là con đường kia?” Lạc Dật Băng sợ hãi hỏi.
Lạc Dật Hằng gật đầu nói: “Sợ cái gì? Hai vị đại nam nhân chúng ta còn không bảo vệ được muội sao?”
Bạch Nhược Hiên hỏi: “Con đường đó thật sự rất đáng sợ?”
Lạc Dật Hằng nói nhỏ: “Đại bá nương ta chết ở con đường đó, nơi đó bình thường không ai dám đi. Nhưng ta biết đi qua con đường đó có thể tới phía sau núi, nhưng đường có chút xa.”
Lạc Dật Băng nói: “Ta nghe bọn họ nói rằng thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng quỷ kêu.”
Bạch Nhược Hiên không tin trên đời này có ma quỷ, nói: “Nếu đã có đường đi tới phía sau núi, tối nay chúng ta nhất định phải đi.”
Lạc Dật Hằng nói: “Được! Ta rất nhớ nhị tỷ. Nếu có nhị tỷ chỉ dẫn, kiếm pháp của ta nhất định sẽ tốt hơn bây giờ gấp bội.”
Mặc dù Lạc Dật Băng rất sợ hãi, nhưng nhớ tới chuyện từ trước tới nay Lạc Dật Tuyết đối với nàng rất tốt, cũng đã đem nỗi sợ hãi ném ra sau đầu. Sau một vài cuộc thảo luận, mấy người bọn họ hẹn sẽ gặp vào lúc canh ba ở thủy tạ mà Bạch Nhược Hiên đang ở.