Lạc Dật Băng và Bạch Thanh gần như mất hết người thân chỉ sau một đêm, ai là người đáng trách đây? Tội ác mà tự mình gây ra không thể sống, hay thiện ác cuối cùng sẽ được đền đáp? Xét đến cùng, lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng.
Ngay khi thuyền vừa vào bờ, Bạch Thanh đã vội vàng đưa Thụy Triều Tích, Bạch Nhược Hiên và Lạc Dật Băng nhanh chóng đến Vô U Cốc, về phần Giang Nam thì đương nhiên giao lại cho Nam Hỏa Môn.
Tất cả mọi chuyện đã kết thúc, cũng không còn bất cứ chuyện gì khiến bản thân phải bận tâm nữa. Bạch Nhược Hiên ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi, Thụy Triều Tích lặng lẽ ngồi bên cạnh, trong xe yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng bánh xe lăn trên đất.
Thụy Triều Tích đưa tay vuốt ve Bạch Nhược Hiên, không hề đánh thức người đang nhắm mắt này. Bạch Nhược Hiên không sợ gì, vững chãi như núi. Thụy Triều Tích lại thở vào tai nàng, thầm nghĩ: ‘Lần này nhất định phải cho nàng ấy mở rộng tầm mắt.’
Ngón tay Bạch Nhược Hiên khẽ giật giật, nhưng không mở mắt, nói: “Quận chúa, ta không thể chịu đựng được cảm giác câu dẫn này đâu.”
“Hừ, không biết xấu hổ.” Thụy Triều Tích hừ nhẹ một tiếng, hung hăng đẩy nàng một cái, quay đầu không để ý đến nàng.
Bạch Nhược Hiên mở mắt ra, sờ mũi, sắc mặt đột nhiên thay đổi rõ rệt. Thụy Triều Tích đợi một lúc lâu không thấy Bạch Nhược Hiên tới dỗ dành mình, vội vàng quay đầu lại, chợt thấy vẻ mặt nàng khác hẳn, lo lắng nói: “Có phải lại tái phát đúng không?”
Bạch Nhược Hiên cắn môi, cau mày không nói. Thụy Triều Tích vẫn cho rằng thuốc lại phát tác, lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng, vội vàng ôm lấy nàng ấy, tự trách nói: “Là ta không tốt, ta không nên đùa giỡn như vậy.”
Đột nhiên, Bạch Nhược Hiên cười nhạt. Thụy Triều Tích chợt nhận ra và trừng mắt nhìn nàng ấy. Lần này đổi lại là Bạch Nhược Hiên ôm lấy nàng, cố gắng giữ lấy người đang cố gắng tìm cách trốn thoát, cười nói: “Nàng đừng tức giận, ta chỉ đùa thôi.”
“Hừ, đúng là vô lại.” Thụy Triều Tích muốn giãy ra, nhưng trên người của người kia đang bị thương nên không thể dùng sức, đành phải thảo hiệp.
Bạch Nhược Hiên dễ dàng lừa được nàng hoàn toàn là bởi vì cứ cách hai ba ngày thuốc lại phát tác, Thụy Triều Tích thì quá nhạy cảm. Khi thấy biểu hiện của Bạch Nhược Hiên khác lạ, nàng vô cùng sợ hãi. Lần nào Bạch Nhược Hiên cũng chủ động trước, từ miệng Bạch Thanh nàng biết được bên trong Ngũ Thạch Tán có một ít xuân dược, lần này cũng rất phối hợp. Đây là một trong những lý do khiến nàng mua một chiếc xe ngựa xa hoa. Bạch Nhược Hiên là người rất tiết chế, mỗi lần đều biết điểm dừng, Thụy Triều Tích cảm thấy tương đối may mắn vì điều này, càng may mắn hơn khi Bạch Nhược Hiên không ở trên xe ngựa mà muốn nàng.
Bạch Nhược Hiên chạm vào vầng trán trơn bóng Thụy Triều Tích và nhẹ nhàng nói: “Quận chúa, sau khi trở lại Ung Đô, sang năm ta sẽ tham gia kỳ thi Hương.”
“Tại sao?” Thụy Triều Tích cau mày nhìn nàng một cái, nói: “Chốn quan trường không đơn giản hơn giang hồ. An ổn làm quận mã không phải là tốt sao?”
Bạch Nhược Hiên vuốt ve mái tóc dài của nàng, nói: “Giải quyết tâm nguyện của phụ thân … Thứ hai… ta cũng muốn có một thân phận xứng với nàng. Nếu như ta đạt trạng nguyên, nàng cũng sẽ là trạng nguyên phu nhân.”
Thụy Triều Tích nói: “Ta cảm thấy không đúng. Mặc dù đỗ trạng nguyên là một chuyện đáng mừng, nhưng thân phận của ngươi…”
Bạch Nhược Hiên cười nói: “Ta cũng không phải là người tham quyền tham thế. Yên tâm đi, sau khi thi xong, ta sẽ lấy lý do thân thể yếu ớt xin từ quan, dù sao Hoàng Thượng cũng đã chê ta đơn bạc, không xứng với nàng.”
Nghĩ đến cảnh phủ thừa tướng hạ lệnh xuất binh, Thụy Triều Tích cười nói: “Những chuyện trước kia, ngươi vẫn còn nhớ rõ. Ta cũng chỉ muốn theo ngươi, đến lúc đó ta tự mình đi tìm Hoàng Thượng, nói ngài ấy không cho ngươi chức vị để toàn tâm toàn ý ở bên cạnh chăm sóc cho ta.”
Bạch Nhược Hiên liếc mắt cười, cúi đầu ngậm lấy môi dưới của nàng, mơ hồ nói: “Được rồi, quận mã lẽ ra phải hết lòng phục vụ quận chúa.”
Thụy Triều Tích cũng mỉm cười, vòng tay qua cổ nàng ấy, nhẹ nhàng đáp lại. Khói hương bên trong xe lượn lờ bay lên, hai người tâm tình thâm trầm, không ngừng dây dưa, quên thời gian, quên mất bản thân mình đang ở trong xe ngựa.
Đột nhiên, thân xe rung lên, cắt ngang bầu không khí mê hoặc. Thụy Triều Tích nhanh chóng thoát ra, mở cửa xe để kiểm tra. Vẻ mặt của phu xe có chút khó xử, nói: “Bánh xe bị kẹt trong hố.”
Bạch Thanh, Lạc Dật Băng cưỡi phía trước, đã quay trở lại. Bạch Thanh nhảy xuống ngựa, cau mày nói: “Đi đem hai tảng đá qua đây.”
Bạch Nhược Hiên ra khỏi xe ngựa, nói: “Để ta, chuyện này cũng không làm khó được ta.” Nói xong, nàng liền vận nội công, một tay đã kéo được xe ngựa ra khỏi hố.
Chờ tới khi phu xe nhễ nhại mồ hôi ôm tảng đá quay về, vài người đã tụ tập thành nhóm ăn lương khô. Người đánh xe lau mồ hôi, cũng dựa vào gốc cây ăn lương khô.
Bạch Thanh liếc nhìn sắc trời, nói: “Cũng phải mất hai canh giờ nữa mới có thể tới được Vô U Cốc. Đến khi trời tối, chúng ta tìm một nơi nghỉ tạm.”
Thụy Triều Tích nói: “Nếu như chỉ còn hai canh giờ nữa, chúng ta đi suốt đêm tới Vô U Cốc sau đó nghỉ ngơi cũng không muộn.”
Bạch Nhược Hiên cười nói: “Buổi tối đi xe không an toàn, tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm thì tốt hơn.” Thụy Triều Tích muốn nói lại thôi, Bạch Nhược Hiên siết chặt tay nàng ra hiệu cho nàng yên tâm.
Bạch Thanh cười nói: “Thời gian mà Hiên nhi dùng Ngũ Thạch Tán không lâu, cũng dễ dàng loại bỏ hẳn. Nếu ngươi không tin có thể trực tiếp hỏi nàng, có phải gần đây đã cảm thấy dễ chịu hơn những lần khác hay không?”
Thụy Triều Tích trừng mắt nhìn Bạch Nhược Hiên, thầm nghĩ: ‘Được lắm, hóa ra chỉ là cái cớ để chiếm tiện nghi của ta.’ Bạch Nhược Hiên cười khan, nắm chặt lòng bàn tay đang muốn thoát ra của nàng ấy lại.
Vô U Cốc vẫn là Vô U Cốc nguyên bản, không có một chút thay đổi nào. Cây sồi xanh, hai nha đầu nhìn thấy Bạch Thanh thì vô cùng vui vẻ, liền chạy đến hỏi han. Khi Bạch Nhược Hiên nhìn thấy Bạch Nhược Vũ, vội vàng hỏi thăm tình hình của phụ mẫu. Bạch Nhược Vũ cười nói: “Hai người họ đã quay về Ung Đô rồi.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Ngũ Thạch Tán trên người phụ thân đã loại bỏ hết chưa?”
Bạch Nhược Vũ nói: “Không Thanh nói, chứng nghiện Ngũ Thạch Tán chỉ có thể từ từ loại bỏ, mỗi ngày đều phải dùng một lượng nhỏ Ngũ Thạch Tán, tháng ba năm sau liền có thể loại bỏ hoàn toàn. Phụ thân đã đưa ra quyết định sẽ loại bỏ hoàn toàn Ngũ Thạch Tán nên đã đem theo thuốc giải Ngũ Thạch Tán quay về Ung Đô.”
Bạch Nhược Hiên thở dài một hơi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Ngay đêm đó, Bạch Nhược Hiên sau khi uống thuốc giải Ngũ Thạch Tán, tinh thần vô cùng sảng khoái, đề nghị về thăm chốn cũ.
Vô U Cốc chính là nơi hai người họ quyết định nắm lấy tay nhau, có ý nghĩa to lớn. Khi thăm lại chốn cũ, những chuyện trước kia giống như xảy ra trước mắt, Bạch Nhược Hiên nhớ rõ bóng dáng mảnh mai trong sương, liền đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, vẫn là bóng dáng quen thuộc.
Đi qua một dãy hành lang, có thể nhìn thấy một gian nhà lục giác với một đôi đàn cổ, Bạch Nhược Hiên kéo Thụy Triều Tích vào trong gian nhà hình lục giác đó, mỉm cười: “Nàng còn chưa từng nghe ta đánh đàn, ta đàn cho nàng nghe.”
Vừa mới gảy một tiếng, âm thanh thâm trầm mà xa xưa. Bạch Nhược Hiên ngẫu nhiên gảy một bài, mỉm cười với Thụy Triều Tích, thản nhiên đàn một khúc “Phượng Cầu Hoàng”.
‘Chim phượng, chim phượng về cố hương. Ngao du bốn bể tìm chim hoàng. Hôm nay bước đến chốn thênh thang. Có cô gái đẹp ở đài trang. Nhà gần người xa não tâm tràng. Ước gì giao kết đôi uyên ương. Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.’
Khúc chính “Phượng Cầu Hoàng” được hậu nhân kế thừa dựa trên câu chuyện tình yêu của Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân thời nhà Hán, chứa đựng rất nhiều ý nghĩa về tình yêu nam nữ. Bạch Nhược Hiên đang gảy vô cùng nhuần nhuyễn cũng thể hiện được được ngụ ý ở trong đó. Thụy Triều Tích đã từng nghe qua, nhìn thấy Bạch Nhược Hiên nhìn mình không chớp mắt, liền mỉm cười rạng rỡ.
Sau khi bài hát kết thúc, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay.
Thụy Triều Tích đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Thanh cùng Bạch Nhược Vũ sóng vai đứng ở phía sau lưng, nàng lập tức nhớ khi nãy Bạch Nhược Hiên cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, không khỏi đỏ bừng hai má vì xấu hổ, giậm chân nhanh chóng bước khỏi đình.
Bạch Nhược Hiên trừng mắt nhìn hai vị tỷ tỷ, rồi ngay lập tức đuổi theo.
Thụy Triều Tích ấn chặt cửa không cho Bạch Nhược Hiên vào nhà. Bạch Nhược Hiên ở bên ngoài vừa gõ cửa vừa lên tiếng dỗ dành, Thụy Triều Tích không chịu mở cửa, một lúc sau, bên ngoài đột nhiên trở nên yên tĩnh, áp tai lắng nghe, không có động tĩnh gì. Mở một kẽ hở và kiểm tra xem có người nào ngoài cửa không?
Đột nhiên, thân thể nhẹ bẫng, bị người ôm lấy từ đằng sau. Bạch Nhược Hiên cười nói: “Quận chúa không chịu mở cửa, ta cũng chỉ còn cách trèo cửa sổ.”
Thụy Triều Tích vốn không tức giận, chỉ cảm thấy nàng ấy chơi một khúc nhạc trước mặt người khác khiến mình phải xấu hổ. Lúc này Bạch Nhược Hiên ôm nàng thật chặt, bỏ lại mọi cảm giác khó xử, dựa vào trong vòng tay của nàng hít một hơi thật sâu, chóp mũi đều là mùi hương quen thuộc.
Bạch Nhược Hiên nhìn chiếc cổ trắng ngần của nàng, nơi đó có thể thấy rõ những mạch máu li ti. Nàng nháy mắt với Thụy Triều Tích, cúi đầu hôn lên tóc nàng ấy, sau đó ôm nàng đi vào trong.
Trời đã về khuya, bên ngoài bầu trời đen thẫm, vầng trăng khuyết treo trên không, gió lạnh thổi qua, cành cây đong đưa trong sân. Ánh nến bên trong căn nhà rực rỡ, chiếu ánh sáng ấm áp khắp căn phòng.
Bạch Nhược Hiên đặt Thụy Triều Tích lên giường, cũng không tắt nến, xoay người kéo rèm xuống, ngăn cách tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chỉ còn lại hai người ân ái ở đây. Bạch Nhược Hiên nắm lấy tay nàng, cười đầy ẩn ý hỏi: “Nàng có biết ta đang nghĩ gì không?”
Thụy Triều Tích xấu hổ cúi đầu, không trả lời. Vào thời khắc như vậy, đến kẻ ngốc còn biết chuyện gì sẽ xảy ra, huống chi nàng không ngốc.
Thấy nàng không trả lời, Bạch Nhược Hiên ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Quận chúa, ta muốn nàng.” Hơi thở ấm áp phả vào tai, Thụy Triều Tích rụt cổ lại. Bạch Nhược Hiên đuổi theo, hàm răng trắng khẽ cắn vào vành tai trắng nõn của nàng.
Tai của Thụy Triều Tích cực kỳ nhạy cảm, lại bị bao quanh bởi hơi nóng và ẩm ướt, nàng không khỏi cắn môi dưới. Nụ hôn của Bạch Nhược Hiên rơi xuống má nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.” Nói xong liền cởi bỏ thắt lưng của nàng, kéo vạt áo lên. Nụ hôn tự nhiên rơi xuống đầu vai của nàng.
Bạch Nhược Hiên đi vòng ra sau lưng nàng, ôm lấy bờ vai gầy, từ từ cởi thắt lưng cùng y phục ra. những nụ hôn mịn và dày đặc đáp xuống tấm lưng trắng mềm của nàng.
Thụy Triều Tích không thể nhìn thấy Bạch Nhược Hiên, nhưng nàng có thể nhìn thấy rõ ràng bóng hai người quấn lấy nhau, nàng khom lưng đón những nụ hôn giống như mưa rơi xuống, cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng phía sau lưng, hai tay nắm chặt đệm giường.
“Nhược Hiên …” Giọng của Thụy Triều Tích run lên, bởi vì hai tay Bạch Nhược Hiên đã ôm lấy khuôn ngực mềm mại của nàng. Nụ hôn của Bạch Nhược Hiên rất nhẹ, động tác của tay cũng rất dịu dàng, chậm rãi vuốt ve, trên đầu ngón tay mang theo một luồng điện, trực tiếp đánh vào dục vọng sâu trong lòng.
Bạch Nhược Hiên nghiêng đầu hôn Thụy Triều Tích, tay đã cởi quần của nàng ấy. Hơi thở không ổn định của Thụy Triều Tích vang lên, cơ thể run rẩy không thể kháng cự lại được cám dỗ của đối phương. Nàng thở hồng hộc đưa tay vào vuốt ve bờ mông mịn màng. Thụy Triều Tích siết chặt hạ bộ, vươn tay muốn cởi quần áo của người kia.
Bạch Nhược Hiên dừng lại, nhìn nàng ấy đang đỏ mặt mà cởi quần áo mình, cười vô cùng khoái chí. Thụy Triều Tích thì không dám nhìn nàng, cúi đầu cởi quần con của nàng. Bạch Nhược Hiên hôn lên cổ, ép nàng ấy ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Đừng ngại, chúng ta sẽ rất vui vẻ.”