Người đàn ông trung niên đứng ở cửa, không phải ai khác, chính là người Bạch Nhược Hiên muốn gặp – Động chủ của Cửu Lý Động
Giờ phút này hắn không chớp mắt mà nhìn Bạch Nhược Hiên, hưng phấn nói: “Nắm đấm của ngươi rất cứng, công lực cũng mười phần tinh thuần, ta cũng rất thích.”
Hắn quay đầu nhìn Thụy Triều Tích, nói tiếp: “Kiếm pháp của ngươi cũng rất tốt, chỉ tiếc là phụ nữ, nếu không thì đối với ta cũng rất hữu dụng.”
Thụy Triều Tích nhìn hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên phốc một tiếng cười nói: “Nghe nói Động chủ Chu Thất của Cửu Lý Động là người lùn, ta còn tưởng là giang hồ đồn đại, hóa ra là thật.”
Chu Thất đúng là dáng người khá lùn, mặc dù có râu ria nhưng thoạt nhìn lại như con nít dán râu giả, chiều cao của hắn vậy mà không bằng đứa trẻ mười một tuổi như Mộc Phong. Hắn ghét nhất người khác nói hắn lùn, nhưng hiện tại Thụy Triều Tích giễu cợt hắn thì hắn lại cười. Cười nửa ngày, hắn lại nói: “Ngươi cứ việc cười đi, rất nhanh ngươi liền sẽ không có cơ hội giễu cợt ta.”
Thụy Triều Tích nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta?”
Chu Thất nói: “Dĩ nhiên không phải. Dáng vẻ ngươi xinh đẹp như vậy, ta làm sao giết ngươi đây?”
Thụy Triều Tích vẻ mặt băng giá, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi đừng nhằm vào ta.”
Chu Thất nói: “Mỹ nhân à, chờ ta luyện thành thần công, khôi phục thân cao bảy thước (khoảng 2 mét rưỡi), nàng nhất định sẽ thích ta.”
Thụy Triều Tích chán ghét nói: “Vọng tưởng!” Nàng đột nhiên sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Sao lại như vậy? Khôi phục thân cao bảy thước?”
Chu Thất cười tùy ý như điên, nói: “Không sai. Chờ ta hấp thu bảy nội lực tinh khiết của đàn ông, uống xong mười ba bát canh trẻ con, liền có thể khôi phục thân cao bảy thước.”
Thụy Triều Tích nhịn không được khô khốc muốn nôn ọe, trừng mắt nhìn Chu Thất, âm thanh lạnh lùng nói: “Thì ra trong thành nội có nhiều trẻ sơ sinh biến mất là do ngươi bắt đi, quả thực là ngươi phát điên rồi.”
Chu Thất nói: “Thì sao? Nếu không thì ta làm sao phải giết nhiều người như vậy?”
Thụy Triều Tích quay đầu qua, không còn nhìn Chu Thất, tựa hồ nhìn nhiều thì nàng liền sẽ nhịn không được mà nôn thẳng.
Bạch Nhược Hiên cười như không cười mà nhìn hắn, nói: “Vậy liền đây chúc mừng Động chủ, có thể khôi phục thân cao bảy thước, nở mày nở mặt, rốt cuộc không cần trốn ở Cửu Lý Động không dám đi ra ngoài gặp người.”
Chu Thất trừng mắt nhìn Bạch Nhược Hiên, nói: “Ngươi khá lắm, cứ việc giễu cợt ta đi, chờ ta ăn nội lực của ngươi, liền mang ngươi ném vào hang rắn, cho ngươi chết.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Thật sao? Ta rất chờ mong dáng vẻ cao lớn của ngươi. Ngươi cần phải mau mau cao lớn mới được.”
Chu Thất nói: “Nhanh thôi, ngày trăng tròn thứ mười lăm, sẽ chính là ngày chết của ngươi.”
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: “Ngượng ngùng rồi, ta sợ là đợi không được tới đêm trăng tròn.”
Nàng lời còn chưa dứt thì người đã bỗng nhiên bật lên, nắm đấm vung ra, hung hăng nện xuống. Không nghĩ, nắm đấm nện lên ngực Chu Thất thì lại nện trúng thứ gì mềm nhũn bên người hắn. Đột nhiên, bên trong đồ vật mềm mềm kia thò ra một con nhện lớn đen nhánh, cắn trên cánh tay nàng một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Bạch Nhược Hiên ánh mắt hoa lên, suýt nữa té ngã.
Chu Thất cao giọng cười to, nói: “Bên trong ta là nhện độc màu đen, quả đấm của ngươi có thần kỳ đi nữa cũng không làm gì được. Các ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn đợi đi, đêm trăng tròn ta lấy công lực của các ngươi, lại nạp hai vị tiểu mỹ nhân này làm thiếp, quả nhiên là song hỉ lâm môn. Ha ha ha, song hỉ lâm môn a!”
Thụy Triều Tích đỡ Bạch Nhược Hiên, cắn răng, trừng mắt nhìn Chu Thất rời khỏi nhà đá, lúc này mới xem xét cánh tay của Bạch Nhược Hiên bị con nhện đen cắn qua. Chỉ thấy trên cánh tay một chấm đỏ thắm, kích cỡ tương đương thủ cung sa*, thoạt nhìn đặc biệt loá mắt.
*Thủ cung sa: là dấu vết màu đỏ để chứng tỏ người con gái còn trinh tiết khi vào cung.
Bạch Nhược Hiên lập tức phong kín huyệt đạo, mở miệng nói: “Đừng sợ, giúp ta đem độc bức ra.”
Thụy Triều Tích cắn môi, lập tức vận khởi nội lực, dự định đem máu độc bức ra ngoài thân thể. Thế nhưng, đã nửa canh giờ trôi qua, chỉ mới bức ra tầm mười giọt máu đen. Nàng khẩn trương, trong lòng không khỏi hận Chu Thất, giọng căm giận nói: “Nếu có cơ hội, ta muốn tự tay giết hắn.”
Thanh Tu lúc này được Ngọc Linh Lung đỡ ngồi dậy, mở miệng nói: “Sư đệ, nghe bảo sư phụ có đưa cho ngươi đan dược, hẳn là có Giải Độc Hoàn đi, ngươi uống nó, mặc dù không thể trừ độc nhưng cũng có thể ức chế độc tính phát tác.”
Thụy Triều Tích hai mắt tỏa sáng, vui vẻ nói: “Phải rồi, trước khi đi sư phụ không phải cho ngươi mấy bình đan dược sao, nhìn xem bên trong có Giải Độc Hoàn không.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Ta không cử động được, thuốc để trong ngực ta, nàng tìm xem.”
Thụy Triều Tích đưa tay đi sờ, quả nhiên sờ đến một bao đồ vật thô ráp. Nàng vừa định lấy ra, chợt thấy không ổn, nghĩ đến Chu Thất có khả năng chưa đi xa, lúc này cau mày nói: “Nơi nào có thuốc? Ngươi có phải hay không nhớ lầm rồi?”
Bạch Nhược Hiên sóng mắt chuyển biến, ảo não nói: “Hẳn là bỏ quên tại khách điếm.”
Thụy Triều Tích nói: “Vật trọng yếu như vậy, như thế nào lại không mang theo?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Đêm qua tắm rửa thì lấy ra, rồi không nhớ mang vào.”
Mấy người Ngọc Linh Lung thấy các nàng kẻ xướng người hoạ, vừa mới bắt đầu còn không rõ ràng cho lắm, đợi nghe tới Bạch Nhược Hiên nói đêm qua khi tắm liền hiểu rõ mấy phần. Đêm qua các nàng ngủ ngoài trời vùng ngoại ô, làm sao tắm rửa được, nhất định là nói bậy bạ, giả bộ ngớ ngẩn. Nàng sóng mắt lưu chuyển, đột nhiên vang lên tiếng khóc lớn, nói hàm hồ không rõ: “Bạch đại ca, đều là ta hại ngươi, ngươi giết ta đi.”
Thụy Triều Tích thấy thế, suýt nữa cười ra tiếng, che miệng cười trộm, để cho nàng náo, không mở miệng nói chuyện nữa.
Ngọc Mộc Phong thấy tỷ tỷ lên tiếng khóc lớn, cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, hét lớn: “Tên lùn kia mới đáng chết, ta muốn đi giết hắn.”
Trong căn phòng đá truyền đến thanh âm khóc sướt mướt, tiếng chửi rủa của tiểu hài nhi, nghe quả thực quá mức đáng ghét. Chu Thất cau mày quay người, dặn dò: “Các ngươi giữ ở ngoài cửa, một ngày ba bữa không thể đem thiếu cho bọn hắn, nuôi đến trắng trắng mập mập, đến chừng nào ta nhìn vừa mắt thì thôi.”
Trong căn phòng đá sau khi Chu Thất đi thì nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, Thụy Triều Tích tìm thấy Giải Độc Hoàn, đút Bạch Nhược Hiên ăn một viên, đưa một viên cho Ngọc Linh Lung, để nàng đút Thanh Tu ăn vào.
Ngọc Cô Tán Nhân giỏi nhất là luyện chế đan dược, cũng tốn không ít tâm tư mới luyện thành công Giải Độc Hoàn, dù không thể giải trăm loại độc, nhưng công hiệu cũng có thể ức chế độc phát.
Bạch Nhược Hiên uống vào quả nhiên khôi phục chút khí lực, tựa ở trong ngực Thụy Triều Tích nhắm mắt dưỡng thần, tính xem thoát thế nào.
Thanh Tu chỉ là trúng phải thuốc mê, ăn Giải Độc Hoàn, rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu. Hắn ngồi xếp bằng, bắt đầu điều trị nội tức, vận hành một vòng tròn, chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, lên tinh thần gấp trăm lần.
Ngọc Linh Lung thấy hắn mở mắt ra, hỏi vội: “Thanh Tu, Yên Nhiên làm sao lại bị người của Đường môn cứu đi?”
Thanh Tu nói: “Ngày ấy chúng ta xông vào cổ trận, rất nhanh liền bị rất nhiều người điều khiển cổ trùng vây quanh. Những cổ trùng kia giết bao nhiêu thì đến bấy nhiêu, rất ghê rợn. Yên Nhiên ngược lại rất dũng cảm, nàng biết đạo lý muốn giết giặc trước phải bắt được vua, không để ý tính mệnh mà lao ra, công kích mấy người khống chế cổ trùng. Bất quá, nàng đi được nửa đường thì bị người khác chặn đứng. Người giữ chặt nàng tự xưng là Đường môn Tứ tiểu thư, nói mình bách độc bất xâm, để người nuôi cổ giao cho nàng đối phó. Nói cũng kỳ quái, những cổ trùng kia thật không dám tới gần nàng, nàng đi qua thì cổ trùng liền tự tránh ra. Có lẽ là người nuôi cổ biết Đường Môn Tứ tiểu thư không dễ trêu chọc, không còn dám động. Thế nhưng bọn hắn vẫn là bắt đi ta, cũng không biết bọn hắn dùng biện pháp gì, ta cảm giác cả người nhẹ bẫng, sau đó liền bị bọn hắn nhốt tại nơi này.”
Ngọc Linh Lung lẩm bẩm nói: “Đường Môn Tứ tiểu thư. . . Chẳng lẽ Đường Tử Y?”
Thụy Triều Tích tiếp lời nói: “Nghe nói bên trong Đường Môn có một vị tiểu thư từ nhỏ đến lớn được ngâm ở trong thùng thuốc độc, biết chế độc cũng biết giải độc, bách độc bất xâm, lại tinh thông cơ quan thuật số, ám khí khinh công, quả nhiên là kỳ nữ trong giang hồ. Ta nghĩ người Thanh Tu nói chính là nàng.”
Ngọc Linh Lung nói: “Thì ra tẩu tẩu cũng biết nàng.”
Thụy Triều Tích nói: “Ta là nghe Tần cô nương nói qua.”
Ngọc Linh Lung gật đầu nói: “Phải, Tần tỷ tỷ cùng nàng tuổi tác tương đương, xưa nay có giao hảo.”
Thụy Triều Tích nói: “Đã như vậy, an nguy của Yên Nhiên liền không cần phải lo lắng.” Nàng cúi đầu nhìn Bạch Nhược Hiên vẫn nhắm mắt lại , nói: “Nghĩ ra cách gì chưa?”
Bạch Nhược Hiên mở mắt ra, lắc đầu. Nàng ngồi dậy, nhìn Thanh Tu, nói: “Tiểu sư huynh, ngươi thấy thế nào?”
Thanh Tu nói: “Chu Thất bởi vì ngày thường cực kỳ lùn, đã từng bị rất nhiều người xem thường, cũng chịu không ít khó khăn, cho nên trong lòng của hắn mười phần vặn vẹo. Ta chỉ biết hắn đang luyện một môn công phu rất ác độc, cần bảy nội lực tinh thuần của nam tử phụ trợ, nhưng ta lại không biết hắn muốn uống mười ba bát canh hài nhi mới sinh này. Bây giờ biết việc hắn làm đây hết thảy chẳng qua là muốn khôi phục giấc mộng thành nam nhân cao bảy thước, quả nhiên là hoang đường.” Ánh mắt của Thanh Tu đột nhiên trở nên kiên định, nói tiếp: “Sư phụ có nói qua, học võ công là vì cứu người. Vô luận như thế nào, ta muốn ngăn cản hắn cho nên không sẽ rời khỏi đây, ta phải chờ tới đêm trăng tròn, cứu tất cả đứa bé ra, cứu những người khác đang bị cầm tù ở đây”
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: “Quả nhiên là đồng môn, ta cũng nghĩ như vậy.”
Thụy Triều Tích trầm mặc, từ bên trong ống tay áo lấy ra một mũi tên được làm rất tinh xảo, siết chặt nắm đấm, nói: “Không sai, học võ công là vì cứu người, chúng ta không nên khoanh tay đứng nhìn”.