Thụy Triều Tích ôm đầu gối ngồi ở nơi hẻo lánh trong căn phòng đá, cúi đầu nhìn xuống giày của mình. Ngay tại một khắc đồng hồ trước (1 khắc = 15 phút), Bạch Nhược Hiên cùng Thanh Tu đã bị mang ra ngoài. Nàng cùng Linh Lung, Mộc Phong thì bị giữ lại trong phòng. Tối nay là đêm trăng tròn, nàng biết Chu Thất muốn làm cái gì, cũng quyết ngăn cản ý đồ xấu xa của hắn.
Mấy ngày nay các nàng đều rất an phận ở trong căn phòng đá, Chu Thất không để các nàng thiếu ăn, cho các nàng ăn uống đều là đồ thượng đẳng. Thứ duy nhất làm các nàng không hài lòng chính là hắn tước đoạt đi tự do của các nàng.
Ngọc Linh Lung tới gần Thụy Triều Tích, thấp giọng nói: “Tẩu tẩu, chúng ta nên hành động.”
Thụy Triều Tích khẽ gật đầu, mặt hướng vào trong, nghiêng người nằm trên mặt đất. Ngọc Linh Lung hướng Ngọc Mộc Phong liếc mắt ra hiệu, cũng đồng dạng nằm nghiêng sau lưng Thụy Triều Tích cách đó không xa.
“Người đâu mau tới! Có người chết rồi!” Ngọc Mộc Phong lớn tiếng khóc rống lên, thành công thu hút võ sĩ giữ cửa. Hắn nước mắt ào ạt trôi xuống, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Không được, tỷ tỷ nàng. . . Nàng. . . tình hình tệ lắm”
Võ sĩ thấy hai người nằm trên mặt đất, trong lòng nghi ngờ, hỏi: “Các nàng làm sao?”
Ngọc Mộc Phong lau nước mắt, nức nở nói: “Các nàng đột nhiên cứ như vậy, ta thật sợ hãi, các ngươi mau gọi đại phu tới.”
Võ sĩ cau mày, trong lòng mười phần khó xử. Bọn hắn biết Động chủ giữ lại hai cô nương này để thu làm thiếp thất, cũng không dám tự tiện quyết định. Ngay tại thời điểm bọn hắn tình thế khó xử, bên hông liền tê rần, trước mắt lập tức đen kịt một màu.
Ngọc Mộc Phong phủi tay, cười nói: “Ha ha ha, ngu ngốc!”
Thụy Triều Tích cùng Ngọc Linh Lung đồng thời đứng dậy, cấp tốc lao ra ngoài cửa, lần lượt đánh giết các võ sĩ. Ánh mắt các nàng mang theo kiên định, gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật, rất nhanh liền ra khỏi căn phòng đá.
Trên trời trăng tròn, dát lên mặt đất rộng lớn một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Các nàng thuận lợi như vậy mà đắc thủ, đúng là tình cờ, cũng phải cám ơn Chu Thất.
Chu Thất đem tất cả trọng tâm đều đặt ở nghi thức tối nay nên việc trấn giữ thạch thất không có nghiêm mật như bình thường nữa.
Thụy Triều Tích ngửa đầu nhìn một chút trăng sáng trên trời, lấy ra một mũi tên bên hông, nhẹ nhàng kéo một phát, một tia ánh sáng đỏ phóng lên tận trời, giữa không trung nổ ra, hiện ra hình ảnh một cây dù.
Ngọc Linh Lung khó hiểu nói: “Tẩu tẩu, ngươi đây là. . . ?”
Thụy Triều Tích nói: “Hi vọng mọi người ở gần đây thấy, nếu bọn họ có thể chạy tới, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn.”
Ngọc Linh Lung vui vẻ nói: “Hoá ra tẩu tẩu cầu viện binh.”
Thụy Triều Tích nói: “Có lẽ Chu Thất đã biết chúng ta trốn thoát rồi, đi mau.”
Ngọc Mộc Phong đột nhiên chỉ một ngón tay, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ, ta nhìn thấy Nhị tỷ.”
Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn lên, hai bóng người dọc theo thềm đá thật dài phi nhanh tới, dưới ánh trăng, hình ảnh cô gái mặc trang phục màu vàng hết sức quen thuộc, chính là Ngọc Yên Nhiên. Thấy Ngọc Yên Nhiên bình an vô sự, nàng rất vui vẻ, thế nhưng nàng đột nhiên nghiêm mặt, nơi này nguy hiểm như thế, Yên Nhiên vì cái gì còn muốn trở về?
Thụy Triều Tích cũng nhìn thấy Ngọc Yên Nhiên, đồng thời cũng nhìn thấy cô gái áo tím phía sau nàng. Giờ phút như vậy, nàng thế mà rất may mắn có thể nhìn thấy kỳ nữ bách độc bất xâm trong truyền thuyết.
Đường Tử Y không có mang binh khí, tay không tấc sắt đứng trước người Thụy Triều Tích. Khóe mắt nàng mang theo ý cười, dần dần lan tràn đến khóe miệng, sau đó mở miệng nói: “Mũi tên báo hiệu là ngươi bắn?”
Thụy Triều Tích nói: “Vâng.”
Đường Tử Y nói: “Ta biết Chu Thất muốn làm cái gì lúc đêm trăng tròn, có lẽ cùng chung mục đích các ngươi đến đây. Ngươi bắn tên báo hiệu, có phải đang chờ cứu binh?”
Thụy Triều Tích nói: “Không hẳn, bọn hắn có lẽ không nhìn thấy.”
Đường Tử Y nói: “Như thế, không bằng hành động cùng ta?”
Thụy Triều Tích trầm mặc nửa ngày, cuối cùng là khẽ gật đầu
Trên tế đàn, trong chậu than lửa đang cháy phừng phực.
Chu Thất thần sắc hưng phấn mà trừng mắt nhìn Bạch Nhược Hiên bị dây thừng buộc chặt ở trên cọc gỗ, kích động nói: “Rất nhanh, rất nhanh thôi ngươi liền sẽ không còn xem thường ta!”
Bạch Nhược Hiên vẫn như cũ giả vờ như không có khí lực, nói: “Ngươi không phải người, là ma quỷ.”
Chu Thất mỉm cười nói: “Ngươi sai rồi, ta không phải ma quỷ. Bất quá, ma quỷ cũng là người của Chu gia ta. Hắc, các ngươi có nghe qua sát nhân cuồng ma chưa? Bây giờ bị người trong giang hồ gọi là ‘ma quỷ’, hắn là ca ca của ta.”
Bạch Nhược Hiên xém chút hô lên kinh ngạc. Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được rồi thì chẳng tốn chút công phu. Nàng hé nửa con mắt, cười lạnh nói: “Ca ca ngươi? Ai da, thật sự khoác lác. Nghĩ không ra a, thằng lùn nào trên đời cũng đều thích khoác lác.”
Chu Thất nói: “Ngươi xem như ta nói khoác cũng được.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Nếu quả thật sát nhân cuồng ma là ca ca ngươi, thì tất nhiên cũng là một tên lùn.”
Chu Thất nói: “Hắn không thấp, chúng ta có bảy anh em, chỉ có ta thấp. Bất quá, ta lập tức sẽ cao lên. Chờ một chút ta hấp thu nội lực của các ngươi, uống bát canh của mười ba đứa trẻ sơ sinh thì liền có thể khôi phục thân cao bảy thước. Đến lúc đó, ta muốn những kẻ làm nhục ta phải chết trong hang rắn, ha ha ha ha.”
Thanh Tu bên cạnh một mực an tĩnh lắng nghe, hắn nhìn lên bầu trời, chờ đợi thời cơ. Sở dĩ hắn lựa chọn tối nay hành động, một phần là muốn tránh bọn võ sĩ trông coi căn phòng đá, trực tiếp chính diện giao chiến Chu Thất. Thứ hai hắn cũng không biết những người khác bị nhốt ở đâu, nhưng đêm nay Chu Thất sẽ hành động, dĩ nhiên sẽ đem bọn hắn tập hợp lại cùng một chỗ. Thế nhưng, hắn vẫn còn có chút lo lắng Thụy Triều Tích các nàng không tìm thấy các hài nhi bị nhốt. Bất chợt, hắn nhìn thấy một tia ánh sáng đỏ bay lên trên trời, nổ tung, biến thành một cây dù, không khỏi nở một nụ cười.
Mũi tên của Thụy Triều Tích có hai tác dụng, một là được ăn cả ngã về không, hi vọng có thể kêu gọi tập hợp Thiên Cương gần đó của Vương phủ. Hai là tác dụng báo tin, bọn hắn đã ước định cẩn thận, đào thoát thành công sẽ lấy tên làm tín hiệu.
Bạch Nhược Hiên thỉnh thoảng sẽ nhìn lên trời, nàng cũng nhìn thấy hình ảnh cây dù màu đỏ xuất hiện trên bầu trời. Nàng nhìn thấy, Chu Thất cũng nhìn thấy, hắn không biết nó là do Thụy Triều Tích bắn tên báo hiệu, cũng biết không phải là người của Cửu Lý Động bắn ra, cho nên hắn lập tức phái người thúc giục mau chóng nấu canh, đề phòng có biến.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp quay người, sau lưng liền bị vật cứng làm cho đứng im.
Hắn không có quay người, cười nói: “Ta khuyên ngươi, tốt nhất vẫn là cách ta xa một chút.”
Bạch Nhược Hiên hướng trường côn trong tay về phía trước, âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu không thì sao?”
Chu Thất nói: “Vậy cũng đừng trách ta không nể mặt ngươi rồi.”
Lời còn chưa dứt, thân thể của hắn thế mà đột nhiên bành trướng, đai lưng rách toạt, trong khoảnh khắc, cái hông của hắn đột nhiên thò ra một đầu rắn lớn, hai con nhện, ba con rết, thực là khiến Bạch Nhược Hiên bị dọa lùi một bước dài.
Chu Thất xoay người, cười nói: “Ta đã sớm nhắc nhở ngươi, ngươi lại không tin.”
Bạch Nhược Hiên đã nếm qua một lần thua thiệt, biết rõ nhện độc lợi hại, lúc này tay nàng nắm lấy chuôi kiếm, trong nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Binh khí của Thanh Tu đã bị Chu Thất lấy đi, hắn nhặt cây gậy gỗ mà Bạch Nhược Hiên đã để bên cạnh hắn lên, phóng đi, vừa vặn quăng trúng đầu còn rắn lớn bên hông Chu Thất. Không đợi Chu Thất hành động, trong tay hắn bắn ra các kim châm như mưa to, đánh nhện lớn, bắn con rết.
Chu Thất hét lớn một tiếng, phẫn nộ nói: “Các ngươi lại dám gạt ta!”
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: “Ngươi mặc dù tâm địa ác độc, tư tưởng lại rất đơn thuần, ta cũng không biết ngươi như thế nào có thể lên làm Động chủ.”
Chu Thất nói: “Các ngươi không biết tốt xấu, ta sẽ hút hết công lực các ngươi!”
“Ngươi dám!”