Rừng trúc biến hóa quả nhiên danh xứng với thực tế, đường trúc biến hóa quỷ dị, thay đổi phương hướng bất tri bất giác, vốn dĩ là đường đi thẳng tắp, thoắt cái liền biến ra nhiều đoạn gấp khúc, tạo ra nhiều lối rẽ biến ảo.
Nếu không có Đường Tử Y dẫn đường, vợ chồng nhà Bạch thị tự mình khó có thể đi ra khỏi trận địa này.
Rừng trúc biến hóa chẳng qua là loại trận pháp trói chân mà thôi, loại này không có uy hiếp gì đến tính mạng. Với người tinh thông cơ quan, trận pháp như Đường Tử Y, loại trận địa này chỉ như đồ trang trí.
Ban đêm đi dò thám Bá Đao Môn để tìm Chu Thất hiển nhiên là chuyện phải lén lút. Không ngờ vừa ra khỏi rừng trúc các nàng liền bị người chặn lại.
Chặn các nàng không ai khác, chính là người đã từng có khúc mắc với vợ chồng nhà Bạch thị, Tuyệt Mệnh Tam Đao Phí Hằng.
Lúc này Phí Hằng nhìn Bạch Nhược Hiên, cười tựa không cười nói: “Ta còn tưởng là kẻ nào không biết trời cao đất rộng, ban đêm dám xông vào cửa Bá Đao Môn, thì ra là các nguơi.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Đã lâu không gặp, từ lần ở Lạc Thủy sơn trang rồi, Phí đại hiệp có khỏe không?”
Phí Hằng nói: “Không phiền ngươi lo lắng.” Nói xong tiến lên một bước, nói tiếp: “Ngươi đã chủ động dâng lên tận cửa, chúng ta cũng nên thanh toán nợ mới lẫn nợ cũ cùng một lượt đi.”
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: “Được thôi. Không biết ý của Phí đại hiệp là tính như thế nào đây?”
Phí Hằng thở dài nói: “Ai da, kỳ thật ta cũng không biết phải tính thế nào với ngươi. Để ta nghĩ xem giữa ta và ngươi rốt cuộc có những ân oán gì…”
Hắn nghiêng đầu tự hỏi, sau một lúc lâu, như bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, nói: “A, ta nhớ ra rồi. Lần đầu tiên, là ngươi đánh trọng thương người của Bá Đao Môn, tiếp theo lừa gạt làm ta bị thương chân, sau đó lấy một khối Huyền Vũ Lệnh giả đến lừa gạt chúng ta, sau đó nữa là cố ý hãm hại Bá Đao Môn tại Lạc Thủy sơn trang. Như vậy xem ra, Bạch thiếu hiệp thật ra rất có duyên với Bá Đao Môn. Nhưng mà…”
Mắt hắn đột nhiên lộ tia hung ác, cười lạnh nói: “Nếu hôm nay đã đến đây rồi, vậy không cần rời đi nữa.”
Phí Hằng lúc này còn làm bộ làm tịch, Thụy Triều Tích cảm thấy chán ghét vô cùng, nhưng mà nàng vẫn rất kiên nhẫn đợi hắn nói xong mới nói: “Ừm đúng lúc chúng ta cũng không muốn rời đi.”
Phí Hằng nói: “Ồ, vậy ngươi là muốn đơn đấu hay là quần ẩu*? “
*Muốn đơn đấu hay là quần ẩu: ý là ‘đơn đấu thì một mình ngươi đánh với bọn ta còn quần ẩu thì bọn ta đánh một mình ngươi’
Bạch Nhược Hiên đáp: “Tại hạ ngu dốt, không rõ ý tứ của Phí đại hiệp.”
Phí Hằng đang bận ngầm đánh giá Đường Tử Y, hắn chưa gặp qua người này bao giờ nên cư nhiên không biết là ai, nhìn nàng nhàn nhã như vậy, giống như xem hắn là không khí. Trong lòng hắn có vài phần tức giận, mỉm cười nói: “Không biết vị cô nương này là từ đâu tới đây?”
Đường Tử Y nói: “Từ chỗ nào đến thì chính là từ chỗ đó đến.”
Phí Hằng nhe răng cười nói: “Dù cô nương không muốn nói, tại hạ cũng sẽ có cách biết được. “Nói xong đại đao trong tay khua một cái, lớn tiếng nói: “Bắt các nàng lại cho ta, ta muốn bắt sống.”
Đao, là binh khí sở trường của người Bá Đao Môn.
Lúc này mấy chục lưỡi đao sắc bén tỏa ánh sáng lạnh lẽo chém đến, mấy người Thụy Triều Tích lại không chút động đậy.
Người động chỉ có vài vị Thiên Cương bí mật ẩn nấp tại một nơi gần đó. Từ sau vụ Cửu Lý Động, Thiên Cương luôn lưu lại vài người để âm thầm bảo hộ Quận chúa. Mà nàng cũng không thích ra vẻ anh hùng, có nhiều người bảo vệ càng tốt, ít nhất lúc địch đông ta ít như thế này dùng vừa hay.
Đường Tử Y thấy không cần ra tay, vui vẻ an nhàn đứng một bên xem chiến hồi lâu mới nói: “Thừa dịp viện binh chưa tới, chúng ta đi làm chuyện cần làm thôi.”
Thụy Triều Tích gật đầu, nắm tay Bạch Nhược Hiên kéo đi.
Đường Tử Y cũng không tính toán mà suy đoán thân phận của Thụy Triều Tích, nàng biết rõ có một số việc nếu biết càng nhiều thì sẽ càng thêm phiền phức mà thôi, nàng không thích phiền toái, cho nên không có sở thích tò mò việc của người khác. Hiện tại, chỉ cần biết vợ chồng nhà Bạch Thụy không phải loại bại hoại giang hồ là được.
Nàng vẫn cứ nhàn nhã tự tại như vậy, dù là đang trong vòng đánh nhau, dù không dùng khinh công cũng không ai có thể đến gần nàng. Nàng chậm rãi đi ra khỏi đám người, trên mặt vẫn là một biểu tình, khóe mắt ba phần ý cười, khóe miệng hơi cong lên. Đột nhiên, ba quầng ánh sáng lạnh buốt từ phía sau chém tới, Thụy Triều Tích cùng Bạch Nhược Hiên đồng thời kinh hô ra tiếng.
Đường Tử Y đơn giản giơ tay lên, đầu ngón tay phóng ra ba mũi ám khí, cũng không có động tác gì quá lớn nhưng lưỡi đao gần đánh trúng các nàng phút chốc lệch khỏi quỹ đạo, chém ngược lại về phía người Bá Đao Môn.
Ngoài cửa Bá Đao Môn, trên đường gió thổi thanh lãnh, ngọn đèn lấp lánh từng điểm.
Ngọc Linh Lung vừa định bước vào cửa lớn liền bị Ngọc Yên Nhiên kéo lại, thấy vậy nàng xoay người, hỏi: “Yên Nhiên, ngươi kéo ta làm gì?”
Ngọc Yên Nhiên nói: “Bạch đại ca và các nàng tuyệt đối sẽ không đi vào bằng cửa lớn đâu.”
Thanh Tu hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Ngọc Yên Nhiên nói: “Ngươi ngẫm lại xem, các nàng nửa đêm tới đây, sẽ quang minh chính đại đi cửa lớn à? Nếu các nàng lựa chọn đêm khuya hành động, chắc chắn là phải lén lút một chút rồi.”
Thanh Tu đã hiểu gật đầu, lại cắn răng nói: “Sư đệ rất không có tâm, chuyện thú vị như vậy mà không kêu ta đi cùng.”
Ngọc Mộc Phong đang đứng phía sau Ngọc Yên Nhiên lên tiếng: “Đúng vậy, Bạch đại ca mang theo lão bà lén lút đi trong đêm như vậy, không có chút nghĩa khí nào hết.”
Ngọc Linh Lung nói: “Thì sao chứ ? Không phải chúng ta cũng đi theo đến đây rồi sao?”
Vừa rồi nàng định tạm nghỉ một chút, đang ngồi tháo giày, Ngọc Yên Nhiên gần bên vẫn cứ ngẩn người đứng tựa vào cây cột sát cửa sổ, bỗng thấy có bóng người xẹt qua ngoài cửa sổ, vội vàng mở cửa xem xét, chỉ kịp thấy một góc áo tím rồi người kia biến mất ở chỗ rẽ.
Ngọc Yên Nhiên vô cùng khẳng định bóng người đó chính là Đường Tử Y, vì thế muốn đuổi theo, xem nàng ấy muốn làm cái gì. Không nghĩ đến cửa phòng phía sau cũng mở ra, Ngọc Mộc Phong hưng phấn nhảy đến, kích động hỏi: “Nhị tỷ, có phải có chuyện gì thú vị hay không, có đi đâu không?”
Nghe được có chuyện vui, Ngọc Linh Lung vội vàng mặc lại giày, bước vội ra cửa, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thanh Tu cũng ló ra khỏi cửa, cười nói: “Vừa rồi ta thấy sư đệ dẫn các nàng ra cửa, cũng không biết đi đâu làm gì, hay là chúng ta cùng đuổi theo đi xem thế nào?”
Ngọc Linh Lung đương nhiên nguyện ý, vì thế liền có cảnh bốn người đứng bồi hồi trước cửa Bá Đao Môn vừa rồi.
Ngọc Yên Nhiên chịu ơn Đường Tử Y, vẫn luôn muốn tìm cơ hội báo đáp, nàng luôn không muốn thiếu nợ nhân tình của người khác. Hiện giờ có cơ hội báo đáp sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nàng nhìn con đường quạnh quẽ, cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau nói: “Nếu các nàng không đi cửa lớn, chúng ta cũng không thể đi, miễn cho các nàng thêm phiền toái. Thế này đi, chúng ta tìm cửa khác, Bá Đao Môn lớn như vậy tất nhiên không thiếu cửa vào.”
Ngọc Mộc Phong hưng phấn nói: “Ta giỏi nhất là tìm đường nè, chờ ta chút.”
Hắn vươn tay vuốt ve Tiểu Bạch Điêu* trên vai, nói tiếp : “Chim ngoan, chúng ta đi tìm lối vào.”
*Chim điêu nhỏ màu trắng. Chim điêu có vài chi cùng với chi của diều hâu và kền kền, ngoại hình cũng giống như 2 con trên.
Tiểu Bạch Điêu là thú cưng được Ngọc Mộc Phong nuôi dưỡng, khi không có nhiều người thì đứng ghé trên vai hắn, khi đông người thì chui vào túi áo hắn, nó rất nghe lời cũng rất thông minh. Ngọc Mộc Phong phái nó đi, chỉ trong chốc lát đã dừng lại tại một chỗ, kêu lên hai tiếng, tốc độ nhanh như chớp. Sở thích của Ngọc Mộc Phong chính là nuôi các loại động vật, đương nhiên những động vật hắn nuôi đều rất hữu ích, tựa như Tiểu Bạch Điêu thông minh nhanh nhẹn này, theo hắn từ Tây Bắc đến Tương Tây, thường xuyên giúp hắn tìm được đường ra, dù là ở rừng rậm hoang vắng hay là trong thành huyên náo đều như nhau.
Bọn họ đi theo Tiểu Bạch Điêu lủi Đông xông Tây, rất nhanh đã tiến vào một tòa nhà, tòa nhà này thoạt nhìn rách nát, như để hoang đã lâu. Mấy người khó hiểu nhìn nhau suy nghĩ, Tiểu Bạch Điêu đột nhiên kêu lớn một tiếng, bay về sau một cái tủ cũ, phút chốc thì bay ngược ra, miệng cắp một con rắn, vui vẻ rạo rực.
Ngọc Mộc Phong tức dậm chân, mắng: “Vật nhỏ, chỉ có biết ăn thôi! Ha ha ha ha.”
Thanh Tu không nhịn được cười ra tiếng, nói: “Ai da, thì ra là một con Tiểu Bạch Điêu tham ăn.”
Ngọc Linh Lung cũng nhịn không được nở nụ cười, ba người tụm lại ngươi nói ta cười thật náo nhiệt. Ngọc Yên Nhiên không có tham gia, trong lòng có một nghi vấn, chậm rãi đi đến ngăn tủ vừa rồi cách nàng tầm một thước (một thước khoảng bằng 33cm).
Phòng thì cũ nát nhưng tủ lại có vẻ còn khá mới, khẳng định có vấn đề.
Nàng đứng trước cái tủ, nhìn chằm chằm xem xét, đưa tay kéo, nhưng kéo thế nào cũng không ra, vừa từ bỏ, ngăn tủ tự nhiên chuyển động.
Ngăn tủ vừa mở ra, Ngọc Linh Lung, Thanh Tu, Ngọc Mộc Phong lập tức vây lại đây. Mọi người cùng nhìn vào một cái động đen xuất hiện sau ngăn tủ, rồi quay sang nhìn nhau, ở trong mắt đối phương nhìn ra được hưng phấn và nghi hoặc.
Trong mấy chị em họ Ngọc, Ngọc Linh lung là lớn tuổi nhất, mà Thanh Tu so với Linh Lung thì lớn hơn mấy tháng, cho nên hắn là người lớn nhất ở đây, theo lý hắn nên là người đi mở đường, cười hì hì mở miệng: “Ta đi xuống dưới xem trước, nếu không có nguy hiểm, ta sẽ trở lên gọi các ngươi.”
Ngọc Linh Lung nói: “Được thôi. Đi nhanh về nhanh nha.”
Thanh Tu nhảy xuống cửa động tối đen như mực, thời gian chừng nửa nén nhang thì tươi cười trở ra, nói: “Phía dưới là một nhà tù dưới đất, các ngươi muốn xuống xem một chút hay không?”
Ngọc Linh Lung đáp: “Đã đến đây đương nhiên phải xuống xem rồi.”
Trong nhà tù trống không, mấy người họ đi dạo qua một vòng, chuyện cổ quái ngạc nhiên nào cũng không có xảy ra.
Đi đến chỗ tối cuối cùng, Thanh Tu nói: “Ta đã xem qua chỗ này, cái gì cũng không có, quay về thôi.”
Ngọc Yên Nhiên bất động, nhìn bức tường kia, dùng tay đẩy đẩy, không chút động đậy, nàng bay lên đá một cước thì liền đá ra một cái lỗ thủng.
Cùng lúc đó, từ lỗ thủng truyền đến từng đợt tiếng kêu gào thê lương thảm thiết.
Bọn họ từ lỗ thủng đi qua, thứ nhìn đến đúng là địa ngục trần gian.