Đầy viện hồng sắc, không phải màu sắc của hoa, là tơ lụa.
Sở Chiếu ngồi trong lương đình, nhìn thân ảnh bận rộn của hạ nhân, thần sắc âm trầm.
” Điện hạ, vì sao ngài lại thỏa hiệp?” Tỳ nữ cẩn thận bóp vai cho nàng, lại hỏi: “Với thế lực của điện hạ hiện tại, hà tất ủy khuất bản thân?”
Sở Chiếu lắc đầu: “Bản cung ủy khuất? Không, bản cung tuyệt không ủy khuất.”
Tỳ nữ tuy là không giải thích được, nhưng trưởng công chúa điện hạ đã có quyết định, vậy làm hạ nhân, dĩ nhiên chỉ có nghe theo mà thôi.
” A, về phía đại phu, đã hỏi ngày tháng chưa?”
” Đúng vậy điện hạ, chính là trong vòng mấy ngày này.” Tỳ nữ trả lời, Sở Chiếu hài lòng gật đầu, chợp mắt chốc lát.
Trưởng công chúa thành thân cùng trưởng tử của Nhâm đại tướng quân, Nhâm Trọng Viễn, có câu là trời tạo một đôi, chỉ là đại hôn cùng ngày sau khi hồi phủ, trưởng công chúa liền bắt đầu bệnh nặng, phò mã của trưởng công chúa Nhâm Trọng Viễn được điều đến ở phủ phò mã, một lần chinh là hai tháng.
Lúc lần nữa trở lại phủ trưởng công chúa, là bởi vì Sở Chiếu được chẩn ra mạch, Nhâm Trọng Viễn lần đầu làm phụ thân, dĩ nhiên hưng phấn không ngớt, liên tục hứa hẹn, nói lời ngon ngọt lấy lòng điện hạ, chỉ thấy thánh thượng hoàng hậu vì biểu hiện của hắn mà vui mừng, lại không nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của Sở Chiếu.
Mới vừa tiễn thánh thượng hoàng hậu hồi cung, đang muốn quay về phủ công chúa, cửa phủ lại từ lâu đóng chặt: “Phò mã, điện hạ mệt mỏi, vẫn xin người trở về trước đi.”
Nhâm Trọng Viễn trợn to đôi mắt, nhưng công chúa cùng phò mã ở hai phủ, là quy củ từ xưa đến nay, bây giờ trưởng công chúa không treo hồng đăng, phò mã theo lý xác thực không có tư cách ngủ lại!
Tám tháng sau, Sở Chiếu sinh hạ nhi tử, Nhâm Trọng Viễn lần thứ hai theo thánh giá vào phủ công chúa, phò mã lúc này đã học thông minh, thành thật đứng ở một bên, không tận lực thể hiện bản thân, ngoan ngoãn đứng bên cạnh như một tiểu nha đầu, thỉnh thoảng nhịn không được chạm vào khuôn mặt của hài tử.
Thần sắc ôn hòa, ngữ khí động nhân.
Chờ người đi rồi, Sở Chiếu mới miễn cưỡng hỏi Nhâm Trọng Viễn: “Người vừa rồi là ai?”
” A?” Nhâm Trọng Viễn tân hôn tới nay lần đầu được trưởng công chúa hỏi chuyện, nhất thời thụ sủng nhược kinh: “Đó là biểu muội của ta, tôn tiểu thư của Lâm gia, Lâm Thanh Du.”
Sau đó nhịn không được hỏi: “Thanh Du có chỗ nào mạo phạm đến điện hạ? Nếu là có…”
” Thế nào? Phò mã có ý với Lâm tiểu thư?” Trưởng công chúa trong nháy mắt lạnh nhạt nhìn Nhâm Trọng Viễn.
” Không, điều này sao có thể? Thanh Du tuổi nhỏ, hơn nữa thần đã có điện hạ, sao còn dám vọng tưởng?” Nhâm Trọng Viễn bị hù dọa, vội vàng xua tay, trong lòng còn ngọt ngào, cho rằng điện hạ bây giờ thân thể hư nhược, là lúc ỷ lại vào trượng phu như hắn, cho nên mới ăn dấm.
“Ừ, ta biết rồi.” Trưởng công chúa gật đầu, sau đó nhắm mắt: “Bản cung mệt mỏi, phò mã trở về đi.”
Biến hóa quá nhanh, trong nháy mắt đánh nát huyễn tưởng. Nhâm Trọng Viễn cả kinh, đang muốn nói chuyện, nữ quan đã đứng ở trước mặt hắn, mặt không biểu tình khiến người ta thấp thỏm: “Phò mã, mời.”
Nhâm gia là gia tộc quân tướng của Sở Triều, dĩ nhiên có nội tình và uy nghiêm, trưởng tử cưới công chúa vốn là ủy khuất, bây giờ còn bị nhục nhã, dĩ nhiên không nhịn được đi cáo trạng với hoàng thượng. Thiên tử thịnh nộ, gọi trưởng công chúa tiến cung, hôm đó, cũng là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất phủ công chúa treo hồng đăng.
Nhâm Trọng Viễn tuy là được như ý một lần, nhưng ngày thứ hai cũng rõ ràng ý thức được sự biến đổi lớn trong phủ công chúa, trước kia hạ nhân trong phủ đối với hắn mặc dù không nhiệt tình, nhưng cũng không đến mức mang theo địch ý và băng lãnh, hoàng hậu nương nương cũng không hiền lành hòa ái như trước, vương công thần tử, đối với hắn thậm chí toàn bộ Nhâm gia, mơ hồ đều mang vẻ đùa cợt…Đúng vậy, bị thê tử cự tuyệt ngoài cửa, Nhâm gia lớn như vậy, cư nhiên lại cáo trạng với thánh thượng, phò mã này mới miễn cưỡng ngủ lại phủ công chúa một lần. Huống hồ, trưởng công chúa xưa nay lập nhiều công đức, danh vọng cực cao, miễn cưỡng bỏ qua Nhâm gia quân, toàn bộ Nhâm gia trong lòng bách tính, nghiễm nhiên cũng chỉ là một đại gia tộc, dùng phương thức ti tiện vũ nhục trưởng công chúa, đây đã thành một chuyện rất đáng chê cười.
Tuy chỉ có một đêm, tựa hồ là ý trời đã định, trưởng công chúa lần thứ hai mang thai, Nhâm Trọng Viễn trong khoảng thời gian này bởi vì tình huống của gia tộc có chuyển biến, thu liễm ngoan ngoãn hơn rất nhiều, sau khi theo thánh giá thăm công chúa xong, liền chủ động xin cáo lui, trở lại phủ phò mã của hắn.
” Điện hạ, Lâm tiểu thư xin gặp.”
“Sao? Để nàng vào đi.” Sở Chiếu cầm sách, lại đạm nhạt lên tiếng: “Lần sau trực tiếp dẫn người vào.”
“Tuân lệnh, điện hạ.”
Lúc này, Nhâm gia lão tướng quân lâm trọng bệnh qua đời, thánh thượng lại cố ý nâng đỡ người trong thân tộc Lâm gia, thế lực Nhâm gia từ đầu đến cuối chịu hai lần đả kích, từ một gia tộc đứng đầu, binh quyền trong tay đã bị phân tán hơn một nửa. Trưởng công chúa sau khi sinh hạ nhi nữ, không qua sự đồng ý của tộc thất Nhâm gia, không theo tộc phổ mà tự đặt tên là Duyệt Du, cũng vì trưởng tử đổi tên thanh Phức Úc. Hành vi này thật sự là kiêu ngạo, nhưng như vậy thì thế nào? Nhâm gia giận mà không dám nói gì, bởi vì Nhâm gia của hiện tại, đã không có tư cách uy hiếp đến thánh thượng.
Có một ngày, trưởng công chúa đang vẽ tranh ở thư phòng, lúc Lâm Thanh Du đến, chỉ thấy trong tranh rất nhiều loại hoa đang nở rộ, những rõ ràng phần lớn là màu trắng, rất là quái dị lại không được tự nhiên.
Sở Chiếu cảm giác được, liền cười nói: “Bản cung trước kia nghĩ, giữa những loại hoa này, nên có một cô nương mỹ mạo, nhưng nhất thời, rốt cuộc là tìm không được người thích hợp.”
“Điều này cũng thật sự là đáng tiếc…” Lâm Thanh Du gật đầu, trong lòng cũng thật sự vì bức tranh mà cảm thấy đáng tiếc.
” Thanh Du, muội đứng bên kia đi.” Đang lúc tiếc nuối, điện hạ lại dẫn tay nàng, đi đến giữa khóm hoa, đứng xa một ít, cười khẽ: “Mới vừa rồi vẫn còn phiền muộn, lúc này, không phải đã tìm được người thích hợp nhất rồi sao?”
” A? Cái này, hợp sao?” Lâm Thanh Du sửng sốt, để đường đường trưởng công chúa vẽ tranh cho mình, chuyện này thực sự có chút không hợp lễ nghi. Trưởng công chúa lại lắc đầu: “Bản cung trước kia lúc vẽ tranh, trong lòng đã có Thanh Du, vừa nhìn như thế, liền càng thêm xác định.”
Dứt lời, không đợi Lâm Thanh Du nói tiếp, nàng đã trở lại trước bàn, nâng bút họa xuống.
” Bức tranh này là bản cung lần đầu tiên vẽ người, rất có ý nghĩa. Bất quá, Thanh Du có nguyện ý để bản cung đem bức tranh này treo ở thư phòng không?” Điện hạ nói là lần đầu, nhưng đã đem người khắc họa giống như đúc lên giấy. Trong lòng Lâm Thanh Du cảm thấy bức họa của mình treo trong phủ của người khác rất kỳ quái, nhưng nói cách khác, điện hạ chỉ là tự yêu thích tác phẩm của mình mà thôi, cần gì phải cô phụ đây?
Từ đó về sau, Lâm Thanh Du dần dần không hề bởi vì được biểu ca nhờ vả mà đến, cho dù Nhâm Trọng Viễn chưa từng nói đến, nàng cũng tới bái phỏng trưởng công chúa một chút, cùng điện hạ thảo luận sử sách, học trà nghệ…dần dần, còn có thể bắt đầu kể về những người nàng quan tâm, hoặc giả nói, là Tần Phủ Nguyên.
” Ngày hôm trước Nguyên Nhi đến phủ, tặng vài cây lụa Tô Châu, Thanh Du nhìn thấp rất đẹp, liền muốn mượn hoa hiến phật một phen.”
“Ừ, không tệ.”
” Hôm nay là sinh thần của điện hạ, đây là ta đặc biệt nhờ Nguyên Nhi mua từ Tây Vực về.”
Tần Phủ Nguyên a, Lâm Thanh Du ngày ngày nhắc đến, trưởng công chúa mặc dù chưa bao giờ gặp qua người này, nhưng đối với sở thích của nàng lại rõ như lòng bàn tay, nữ tử chưa gả đối với nam tử chưa cưới thân thiết như thế, nguyên nhân đại để bất quá chỉ có một mà thôi, nhưng người đó, tựa hồ còn là biểu đệ của Thanh Du, thân tộc cưới gã không phải chuyện thường tình xưa nay sao? Tỷ như nàng và Nhâm Trọng Viễn.
Sau lại chính thức gặp Tần Phủ Nguyên, còn là trong kỳ thi đình, dung mạo xuất chúng khiến trưởng công chúa dễ dàng nhận ra, tuy rằng Tần Phủ Nguyên xuất thân không tốt, nhưng lại không hề có vô lễ, ngược lại cử chỉ khiêm cung hữu lễ, kiến giải cũng rất có đặc sắc, cũng khó trách, Thanh Du sẽ ái mộ nàng. Hậu điện, thánh thượng triệu kiến, hỏi cảm nhận của nàng.
” Thế gia thế lớn, dễ quên chủ.” Trưởng công chúa vừa mới nói xong, thái tử đã vội vã biện hộ cho người của mình.
” Trưởng công chúa nói thế sai rồi, Trương gia nhiều đời cúc cung tận tụy vì hoàng thất Sở gia, nói như vậy cũng quá vọng đoán!”
Trưởng công chúa nhướng mày, nhìn hắn một cái, đạm nhạt mỉm cười nhìn phụ hoàng của bọn họ, người chân chính có thể làm chủ.
Thái tử đang muốn tiếp tục, thánh thượng đã nâng tay: “Được rồi, Thái Hoa, con có lời gì muốn nói, liền nói thẳng! Đừng quanh co nữa.”
” Tần gia trên dưới chỉ có một nhi tử. Trấn an dễ như trở bàn tay, vứt bỏ dễ như trở bàn tay.” Trưởng công chúa dứt lời, ngẩng đầu có thể thấy thần sắc của thánh thượng khẽ biến.
Lễ bộ Thượng thư bước ra, sợ hãi lên tiếng: “Bệ hạ, gian thương làm trạng nguyên, khó lòng phục chúng!”
“A….” Lời này vừa ra, thánh thượng lần thứ hai nhíu mày, ánh mắt dĩ nhiên chuyển đến trên người trưởng công chúa, lại nói: “Nhưng ngẫm lại, Tần Phủ Nguyên tài hoa hơn người, phong thái bất phàm, xứng đáng làm trạng nguyên!”
“Vâng!” Thái tử trầm giọng nhưng cũng không dám lên tiếng phản đối.
” Vinh An công chúa đang tuổi cập kê, Tần Phủ Nguyên cũng là thanh niên tài tuấn.” Dừng một chút, lại nhìn thái tử thần sắc trầm trọng, nói tiếp: “Lễ bộ chọn ngày lành tháng tốt, bố cáo thiên hạ, quyết định hôn sự.”
Thánh thượng dứt lời, liền rời khỏi hậu điện, lưu lại mấy đại thần hai mặt nhìn nhau, đại khái là ai cũng không nghĩ đến, một người bình thường, lại thực sự đoạt được ngôi vị trạng nguyên thái tử muốn có, hơn nữa còn trở thành phò mã! Mà trưởng công chúa lại cong môi, nghiêng đầu nhìn thái tử: “A, chủ ý là do phụ hoàng quyết định!”
Thái tử xoay mặt đi, siết chặt nắm tay, vừa rồi trưởng công chúa mặc dù không nói nhiều, nhưng rõ ràng ai nấy đều thấy được, chỉ vài câu vừa rồi, đã ảnh hưởng đến tâm tư của thánh thượng.
” Điện hạ, Lâm tiểu thư đến.” Trưởng công chúa đang dạy Duyệt Du đọc, liền thấy Lâm Thanh Du thần sắc câu nệ, dường như có tâm sự.
” Thanh Du, thế nào bỗng nhiên lại đến? Có chuyện gì sao?” Trưởng công chúa ngẩng đầu, buông Duyệt Du ra, tùy ý nàng chạy đi.
Lâm Thanh Du có chút do dự: “Hôm nay Thanh Du đến, thật ra là có một chuyện muốn nhờ.”
Trưởng công chúa khẽ nhíu mày, chợt thu liễm lại ý cười: “Thật hiếm có, Thanh Du dĩ nhiên sẽ nói có việc muốn nhờ bản cung? Nói cho ta nghe thử.”
” Vinh An công chúa…”
” Vinh An? Thế nào lại nhắc tới nàng?” Trưởng công chúa cầm chung trà trên tay, trong lòng đã sớm dự đoán được.
“Thật không dám đấu diếm, hôm nay biểu đệ của Thanh Du, cũng chính là Nguyên nhi, muốn xin gặp Vinh An công chúa.” Lâm Thanh Du xoắn góc áo, trong lòng rốt cuộc không hy vọng Tần Phủ Nguyên tiếp xúc cùng với nữ tử khác: “Sự tình cụ thể, Nguyên Nhi chỉ nói sau gặp mặt mới có thể nói rõ. Cử chỉ đường đột hoang đường như thế, vẫn xin điện hạ thứ lỗi.”
” Bản cung còn cho rằng khó khăn, việc này ngược lại rất dễ.” Trưởng công chúa đưa tay, mỉm cười nắm tay Lâm Thanh Du: “Cứ yên tâm giao cho bản cung, dù sao… Đây là lần đầu tiên Thanh Du đưa ra thỉnh cầu đối với bản cung!”
Lâm Thanh Du thở dài một tiếng, lại nhìn hai bàn tay nắm cùng một chỗ, mơ hồ cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Đầu tháng hai, Tần Phủ Nguyên cùng Vinh An đại hôn, Sở Chiếu hờ hững xem lễ. Kết thúc buổi lễ, quay về công chúa phủ: “Lâm gia tiểu thư, còn đang sinh bệnh?”
” Đúng vậy, điện hạ.”
” Ngày mai nấu một chút canh gà.” Trưởng công chúa nhìn bầu trời trong xanh, đạm nhạt hạ lệnh.
Ngày hôm sau, tỳ nữ đến trước mặt trưởng công chúa đã ăn mặc trang dung cẩn thận: “Điện hạ, canh gà chuẩn bị xong rồi, muốn đi sao?”
” Hôm nay mới ngày thứ hai, quá nhanh rồi, ngày mai đi.”
” A?” Cái gì mà quá nhanh? Tỳ nữ tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn theo bản năng tuân mệnh: “Vâng, điện hạ.”
” Ngày xuân ẩm thấp, ngươi gọi nhà bếp mỗi ngày đều nấu một chút canh.” Trưởng công chúa dừng lại, thấy tỳ nữ thần sắc cổ quái, lại nhàn nhạt nói tiếp: “Phúc Úc không phải thích uống canh sao?”
Hài tử bỗng nhiên bị điểm tên giật mình kinh ngạc: “A?”
“Sao? Phức Úc không thích?” Trưởng công chúa nhìn về phía nhi tử.
” Thích, hài nhi vô cùng thích ăn canh! Nếu là ngày nào cũng có thể uống, lại càng tốt!” Nhâm Phức Úc vội vàng gắng sức gật đầu, tựa hồ khí thế thấp một chút, sẽ có người không tin tưởng hắn.
Trưởng công chúa hài lòng gật đầu: “Lui xuống căn dặn nhà bếp đi.”
“Vâng!”
Trưởng công chúa vừa đi, Nhâm Duyệt Du liền tiến đến bên cạnh ca ca: “Huynh khi nào thì bắt đầu thích uống canh rồi?”
Nhâm Phức Úc bày ra khuôn mặt khổ qua, cứng nhắc cười với muội muội: “Mới vừa rồi.”