Giờ khắc này tình thương của mẹ từ tâm tràn lan ra. Không nghĩ tới con hồ ly này lại có bộ dạng nhu nhược kéo góc áo như thế.
Trong mộng nàng đang năn nỉ ai ở lại đây?
Ta đưa tay lên vuốt phẳng lại đôi mày đang nhíu chặt, nghĩ nghĩ. Ân. . . tất nhiên khi gặp ác mộng thì dĩ nhiên người muốn gọi đầu tiên là mẫu phi hoặc vị vương gia đã qua đời. Ai, khổ bệnh tư thân, nhân chi thường tình a.”
Nhớ đến vị Tấn vương phi tính tình thanh lãnh một lòng hướng phật, sớm đã dứt bỏ gia trượng phu và hài tử đi Vân du tu đạo, cũng không biết nữ nhi của mình hôm nay bị đuổi giết, đến lúc mệt mỏi nhất người đầu tiên nhớ đến cũng là nàng ah.
Nghĩ như vậy tự nhiên thấy quận chúa cũng thật đáng thương. Ta nhất thời sinh lòng cảm động, rồi lại thêm một chút trắc ẩn.
Được rồi, đã làm thì làm cho trót, làm người tốt đến cùng vậy.
Vì vậy ta kéo đôi tay mềm mại của quận chúa vào trong tay mình, vỗ nhè nhè khẽ ha ha cười hai tiếng, đặc biệt hèn mọn bỉ ổi nói: “Ngưng nhi đừng sợ, haha mẫu thân ở ngay đâu, tuy con là đứa nhỏ tính cách ác liệt nhưng Phật tổ vẫn sẽ phù hộ con bình an ~ ~ . . ., con bây giờ cứ ngoan ngoãn ngủ đừng có tùy hứng nữa haha, nếu không mẫu thân sẽ đánh mông con đó hahaha ~~”
Lúc đang diễn đến vui vẻ thì giương mắt nhìn lại thấy quận chúa đang chăm chú nhìn ta, đôi mắt thâm thúy đã khôi phục lại thanh minh, giờ phút này đang phát sáng nhìn ta đang tự biên tự diễn.
Có lầm không! Quận chúa ngươi tỉnh từ lúc nào vậy?!
Toàn thân ta khẽ run, nhanh chóng bỏ tay quận chúa ta. Thật là muốn tìm một khe nào đó chui vào mà, mình sao lại làm chuyện ngu xuẩn đến vậy!
Ngượng ngùng còn chưa kịp chạy lên mặt thì đã bị hàn khí đóng băng rồi. Ta cảm nhận được sự hàn uy kia, giật mình cảm thấy không ổn, nghĩ nghĩ, giả bộ giống như cái gì cũng chưa xảy ra, chảy vài giọt nước mắt giả bộ buồn bã ngẩn đầu nói: “Ah quận chúa, quận chúa người rốt cuộc cũng tỉnh ! Làm người ta lo chết mà! Người ta còn tưởng rằng. . . tưởng rằng. . .”
“Ah? Thật sự lo lắng cho ta ư?” Giọng quận chúa lạnh lùng vang lên, cũng không biết do giận quá hóa cười hay không mà thấy mép môi nàng hơi nâng lên một chút.
Ta lạnh hết sống lưng: “Đương nhiên cực kỳ lo lắng ah.”
“Không phải vừa nãy ngươi cười đùa rất vui vẻ sao — mẫu thân?” Âm cuối cao lên, trong mị có gai. Hai chữ mẫu thân làm ta xấu hổ vô bờ.
“Không, không phải vậy đâu. . .” Ta khẩn trương đến nỗi cà lăm luôn rồi, mà nghĩ lại, tại sao ta lại phải sợ chứ?
Ta hiện giờ thế nhưng có thể dễ dàng lấy được mạng sống nhỏ của quận chúa ngươi, người nên sợ là quận chúa mới đúng. Sau khi trấn định ta lùi về sau một tiếng, ho nhẹ, nghiêm mặt nói: “Cái gì mẫu thân? Quận chúa người nhất định sốt cao quá nên sinh ra ảo giác rồi. Trước đó ngươi còn bị độc xà cắn, ta phải vất vả lắm mới đem ngươi cứu sống trở về, ngươi không có chút ấn tượng nào sao? Ai, cũng may độc được giả, sốt cũng đã hạ rồi.”
“Bất quá quận chúa ngươi trước tiên vẫn nên cởi quần áo ra hong khô đi, nếu không sẽ bị nhiễm phong hàn.”
Quận chúa không làm cũng không đáp, chỉ thẳng ngoắc nhìn ta, âm thanh ôn nhu: “Đại Hoa, ngươi lại đây.”
Tiếng nói có chút khàn khàn nhưng lại thật êm tai.
Vừa trấn định lại một lần nữa lại bị lung lay, thấp thỏm đi qua, không nghĩ tới vừa tới nơi thì hai tay nàng liền vặn lấy lỗ tai của ta, ngữ khí trầm xuống: “Ah, ngươi giống như rất đắc ý nhỉ, dám trêu cợt Bổn cung phải không? Đừng tưởng bây giờ ra vẻ đứng đắn thì không có việc gì nhé!!”
“AAAAA… đau, đau quá!” Ta rụt cổ lại. Cái này quả độc ác mà, đến sư phụ cũng không nỡ vặn lỗ tai của ta ah!
Ta thở phì phò trừng mắt lại, nhưng lại bị dung nhan được ánh lửa rọi sáng làm cho lóa mắt. Lúc này đây khuôn mặt đó đang nhíu mày, con ngươi mang theo tức giận, môi cong lại… tất cả đều làm cho người khác rung động. Nếu là khuôn mặt khó có thể nhìn thấy được, một khuôn mặt sinh động hỉ nộ ái ố đầy đủ của quận chúa.
“Xoay người ra chỗ khác, nhắm mắt lại!” Lúc đang thất thần thì quận chúa thả lỗ tai của ta ra, lạnh lùng nói.
Ta không tình nguyện xoay lại xoa xoa lỗ tai của mình, sau đó nghe được tiếng cởi áo xột xoạt. Có lẽ nàng cảm thấy mặc đồ ướt trên người rất khó chịu nên cởi ra hong khô.
“Cần ta giúp không?” Ta thử hỏi.
“Sao, ngươi cảm thấy khí lực của ta khôi phục nhiêu đó chưa đủ à?” Sau lưng truyền đến một tiếng như trêu đùa.
Nhớ tai hai lỗ tai còn đang đau rát nên ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Sau đó quận chúa nhanh chóng đưa cái áo ngoài cho ta, nói: “Đỡ ta dậy.”
Nàng chỉ phân phó một câu nhưng tốt xấu gì ta cũng phục thị nàng lâu như vậy nên tự nhiên có thể nghe hiểu được trong lời đó có chứa ý gì. Vì vậy nhận mệnh đỡ nàng tới gần cái bếp lò rồi ngồi xuống, sau đó đi qua chỗ khác yên lặng hong khô đồ.
“Quận chúa, chúng ta cũng coi như cùng chung hoạn nạn nhỉ.” Yên lặng được một lúc, ta cảm thấy chán nên muốn mở miệng hàn huyên một chút.
Quận chúa liếc ta không nói lời nào.
“Quận chúa, người có đạn tín hiệu hay cái gì giống vậy không?” Ta lại hỏi.
Nàng khẽ cười một tiếng: “Sao ngươi biết được những thứ này?”
“Đọc trên sách ah.” Ta cầm lấy cái áo xoay lại hong khô tiếp, tùy ý nói: “Vương tôn quý tộc khi đi dạo chơi không phải lúc nào đều mang theo đạn tín hiệu để đề phòng vạn nhất bất đắc dĩ còn lấy ra cầu cứu sao.”
Nghe những lời này, đôi mi thanh tú của nàng nhếch lên, bên khóe miệng cũng cong lên một chút, giọng nói còn mang theo chút trào phúng: “Ngươi bình thường đều xem mấy loại sách này à.”
. . . Sao nghe giống như có chút ý trả thù vậy nhỉ. Ta phiền muộn nhìn về mỹ nhân ngồi đối diện, người lọ nhẹ nhàng dời ánh mắt đi, ngồi ôm đầu gối, mũi chân vui vẻ phẩy phẩy vài cái trên mặt đất.
Ta cũng không thèm nói nữa, hơ khô quần áo rồi đưa cho nàng, sau đó cởi quần áo trên người mình ra hong khô tiếp.
Lúc này bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi, tiếng tí tách vẫn liên tục rơi trên mái nhà và có xu thế là sẽ mưa cả đêm. Ta lấy ít nước cho quận chúa uống sau đó sửa sang lại cái giường để cho nàng nằm ngủ.
Nàng cũng không bắt bẻ gì, cứ theo vậy nằm xuống. Chắc đã mệt lắm rồi.
Ta nhìn dung nhan của nàng nằm trên giường, ngưng thần lắng nghe hô hấp của nàng, suy nghĩ phức tạp.
Quận chúa thật sự an tâm ngủ sao? Chẵng lẽ không sợ ta làm chuyện bất lợi với nàng?
Đây không giống như tác phong của hồ ly này ah… Suy nghĩ rối rắm một hồi ta cũng không nhịn được ngáp một cái. Đưa tay sờ sờ thanh Minh Phong giấu ở bên chân, đầu ngón tay vuốt vuốt chuôi kiếm vài lần ra đó thu lại. Tắt bếp lò sau đó đi ngủ.
Một đêm này, ta mơ thấy sư phụ. Tà áo trắng của hắn nhẹ nhàng tung bay, chắp tay đứng dưới một thân cây, quang ảnh giao thoa phức tạp chỉ chừa cho ta một bóng lưng thẳng tắp cao to.
Chưa kịp vui mừng mở miệng thì hắn liền nghiêm mặt khiển trách: “Nghịch đồ, trước giờ vi sư đều luôn dạy ngươi có ơn tất báo, làm một sát thủ đầu đội trời chân đạp đất, tất cả ngươi đều đã quên sao?”
“Không có quên ah!!” Ta gấp giọng trả lời.
“Không có quên? Vậy sao người còn có lòng muốn ám sát quận chúa?” Hắn vẫn như trước đưa lưng về phía ta, nói: “Coi như là mục tiêu ám sát đi nữa thì người ta cũng đã cứu ngươi một mạng, người có thể không để ý đạo nghĩ mà lợi dụng lúc người khó khăn sao! Ngươi như vậy cùng với những tên đao phủ ngoài kia có gì khác nhau? Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, huống chi là còn cứu ngươi một mạng! Nhân tình này ngươi phải biết giữ, nếu không truyền ra ngoài thì quả thật làm mất mặt mũi của ta, làm cho Ngạo Thiên môn phải xấu hổ!”
“Nhưng ở nơi sơn dã này không có ai thấy, ta thừa cơ ra tay cũng không ai truyền đi.” Ta nói.
“Im ngay!” Sư phụ đanh giọng, khí tức lạnh như băng đánh úp lại, quanh mình thoáng chốc trở nên âm u.
“Quả là vô sỉ hèn hạ! Ta sao lại có một đồ đệ như vậy khụ! Khụ khụ!” Hắn thật sự nổi giận rồi, thân người run lên, ho ra một búng máu: “Ngươi, ngươi nếu thật sự làm vậy, vi sư tình nguyện sư không không người kế tục chứ không muốn danh sư của sư môn lại hủy hại trong tay ngươi, vi sư muốn dẫn ngươi tới trước mặt tổ sư gia ăn năn hối lỗi!” Vừa nói xong thì bàn tay hóa thành móng vuốt sắc bén bay thẳng tới.
“Ah!” Ta bừng tỉnh, từ trên cỏ khô ngồi dậy. Mơ hồ thở dốc vài cái sau đó mới từ từ bình tĩnh lại, phát hiện bên ngoài đã sáng, mưa cũng đã ngừng. Ta xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cúi đầu xuống thì thấy trên người mình đang đắp một cái áo.
Quận chúa giúp ta đáp lên sao? Ta ngẩn người, vô thức nhìn lên giường.
Nhưng chưa kịp quay qua thì có một thanh kiếm gác trên cổ.