Xét thấy vị Ngân tiểu thư kia đặc biệt yêu thích, ta vốn định mặc chút lụa giai nhân tài tử thuần khiết nhưng lại nghĩ sau này cần dùng đến, cho hành động lần tiếp theo.
Vì vậy ta cưỡi tiểu táo mã quay về khách điếm cạnh chân núi ở. Nhìn vào trong gương cẩn thận xem lại vài lần, cảm giác mình mặc nam trang phù hợp với hình tượng hợp ý Ngân tiểu thư mà trong thơ miêu tả. Sau đó, ta mở túi ra, lấy ra vài quyển sách thật dày.
Muốn có được hảo cảm của Ngân San Lan, trước tiên phải làm nàng hài lòng. Ta nghe nói nàng thích thơ ca, cho nên chuẩn bị chút thơ đang lưu hành, đều do những tú tài không nổi danh viết, nghĩ chắc cũng không lưu truyền đến đây, dùng vài bài không có vấn đề. Dĩ nhiên ta không thể không nghĩ đến nàng thích thơ tình và đoán chắc mấy bài này trong sách ít nhiều cũng có vài ba bài.
Ngân San Lan còn thích xuống núi đi dạo phố, bình thường nửa tháng sẽ mang theo một đám người hầu lên trấn mua đồ, du ngoạn vài ngày. Tính ngày giờ, nếu như thuận lợi, đợi chừng bốn ngày nữa, nàng sẽ mang theo hạ nhân xuống núi.
Việc ta cần làm chính là ở trong đây vài ngày chuẩn bị đầy đủ. Đầu tiên phải thuộc lòng địa hình, nhớ thật nhiều thơ tình.
Ừm chính là như vậy. Ta kích động mở tập thơ ra, ngoài ý muốn mang đến mấy quyển thơ hầu như cảm thán người có tài nhưng không gặp thời, còn không thì nội dung toàn bi thương, tổn thương, cũng không có loại thơ ướt át gì, duy chỉ có quyển ta mua trong Huyền Điểu cư có thể dùng được.
So sánh quyển đó còn nhiều kiểu câu như thế, đọc lên cảm thấy không có ý gì tốt…? Không đúng, trước đó ta cũng xem rồi sao lại chẳng phát hiện ra.
Ah… đúng rồi, trước khi ta mở ra xem, mất hồn, nửa chữ cũng chưa xem.
Lúc đó ta đang nghĩ đến quận chúa.
Không được nghĩ bậy! ta lắc đầu, đem lực chú ý vào trong sách. Lưu ý đến bài thơ tình của tú tài kia, ừm… tên là Chân Tuấn. Được, liền lấy thơ hắn đi.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, tình hình tiến triển vô cùng thuận lợi, không ngoài dự tính của ta. Buổi sáng hôm đó, cửa gỗ xa hoa trên núi mở ra, một đám hạ nhân khiêng cỗ kiệu cùng mấy rương ngân lượng chậm rãi xuống núi. Đồng hành còn có công tử Lãnh Tiêu của Lãnh Kiếm sơn trang.
Như tiểu vương gia đã nói, cái tên Lãnh kiếm sơn trang có ý kết thân cùng Ngân dược sơn trang, đáng tiếc ái nữ Ngân trang chủ nhà người ta nhìn không thuận mắt, chẳng đáng để ý đến. Lãnh Tiêu không cam lòng buông tha, dùng mọi cách để thiên kim Ngân gia vui vẻ.
Ah, nhìn gã như tên sai vặt ân cần đi theophục vụ cạnh sườn kiệu, theo như tin tức diễn tả cái gì tà mị điên cuồng quyến luyến đúng là một trời một vực, nếu như bị nữ tử mến mộ hắn nhìn thấy, không biết có phải rất đau lòng hay không.
Ta bám theo họ một đoạn vào trong trấn. Trấn nhỏ này cư dân không nhiều lắm, thương mậu cũng có chút phồn vinh, bình thường còn có nhiều người nước ngoài tóc vàng mắt xanh xuất hiện, họ bán da thú cùng đặc sản gì đó.
Còn Ngân tiểu thư có thể nói là tiêu tiền như nước, nàng giống như trời hạn gặp được mưa, tiểu thương trong trấn cười toe toét, gọi thẳng là phụ mẫu cơm áo. Ta nhân cơ hội vào mấy người bán tượng gỗ điêu khắc, không ngờ lại kiếm được hơn 100 lượng, đêm lộ phí cất dấu, còn có đống tiền lớn có thể nhàn rỗi sống phóng túng…
Không được, hiện tại còn chưa phải lúc hưởng thụ cuộc sống!
Ta vào khách điếm đối diện với cái xa hoa Ngân San Lan ở, nghĩ đến nửa đêm, nghĩ đến kế hoạch liền tiến hành, chính là thứ giang hồ mà giang hồ đồn đại anh hùng cứu mỹ nhân.
Cũng may tiểu vương gia thực sự âm thầm phái vài người theo đến, hơn nữa võ công cũng không tệ, ta có thể tìm bọn họ phối hợp một chút, làm cướp, sau đó xuất thủ cứu người, hành động bắt một lần. Ừm, nên làm như vậy.
Ta truyền tin với người chỉ điểm, để hắn cho sáu ám vệ đến phối hợp cùng ta. Sau khi thương nghị một phen, đêm hôm đó, ta trốn ngoài cửa sổ lầu hai phòng Ngân San Lan, còn bọn họ xông vào trong phòng, dùng cái túi đem cô nương ta chụp vào.
Không ngoài dự đoán, hạ nhân dược trang nhạy bén cảm thấy không ổn liền vọt vào, liền ra tay. Những người đó thân thủ cũng không đơn giản, cùng với ám vệ bất phân cao thấp, nhưng lúc này Lãnh đại thiếu gia vốn nên bất tỉnh lại nghe thấy động tĩnh chạy đến. Hắn không trúng mê dược sao?
Chúng ta đã đánh giá thấp sự cảnh giác của nam nhân này.
Mà Lãnh Tiêu dù gì cũng là truyền nhân của Lãnh kiếm sơn trang, tuy nhân phẩm không được tốt lắm, nhưng võ công vẫn còn tốt. Có sự gia nhập của hắn, ám vệ khiêng Ngân tiểu thư cũng sắp không chịu nổi nữa.
Kế hoạch làm anh hùng của ta không thể thực hiện được, mà có được hảo cảm của Ngân gia lại là Lãnh Tiêu rồi.
Vì vậy trốn ngoài này ta vội bịt mặt lại, sau đó đạp ngói xoay người vọt vào hỗ trợ, hô lớn tiếng thô kệch: “Lãnh Tiêu ngươi xảy ra chuyện gì sao? mướn chúng ta đến bắt tiểu thư này, bây giờ lại qua cầu rút ván, muốn bịt miệng chúng ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, an tâm làm rể hiền đúng không?”
Hạ nhân nghe xong mặt chợt biến sắc liền nhìn về phía Lãnh đại công tử.
“Ngươi đừng có mà nói nhảm.” Lãnh Tiểu kịp phản ứng vô cùng tức giận, từ trước đến nay là người tự phụ cao ngạo sao nhịn được bị người khác vu oan nói xấu, lúc này đổi thế tiến công nâng kiếm xông đến chỗ ta. Ám vệ một bên nhân cơ hội ném sương mù dạt đi.
“Khụ khụ, khụ khụ!” một tràng tiếng ho vang lên, chúng ta đã sớm dùng khăn ướt che mặt ung dung nhảy khỏi cửa sổ mà đi. Ám vệ đem Ngân tiểu thư giao cho ta, sau đó nhanh chóng đi ngăn đám hạ nhân đang đuổi tới.
Ta không dám dây dưa, khiêng bao lớn dùng khinh công nhanh chóng chạy, vừa nghĩ cách làm sao đem Ngân San Lan ném cho tên lưu manh hỗn đản nào đó, sau đó tự biên tự diễn, giả dạng làm thiếu hiệp gặp chuyện bất bình xuất thủ tương trợ tranh thủ tình cảm, sau đó mở lối như vô tình gặp được, lộ ra phong độ nhã nhặn nhanh nhẹn, rồi vô ý ngâm vài bài thơ gì đó, chính là như vậy ha ha ha ~
Thực sự là quá thuận lợi.
Ai trách người trong sơn trang này người quá thiếu kinh nghiệm giang hồ, còn Ngân San Lan được bảo hộ quá tốt, không biết lòng người bên ngoài hiểm ác đáng sợ, cho là mình có cha bảo hộ, xung quanh phạm vị Ngân sơn mấy trăm dặm không dám động đến nàng, đương nhiên sẽ không ngờ có ngày bị cướp bắt đi. Dáng vẻ này quận…
Vội vàng không kịp chuẩn bị liền nghĩ đến quận chúa.
Ta nghĩ ra liền đeo nàng chạy nhanh vào rừng, lòng bàn tay nàng lạnh như băng, con ngươi không ngợn sóng. Trong lòng không hiểu lại khó chịu.
Trong lúc ta còn phân tâm, bên hông đột nhiên bị đánh một cái. Ta không kịp phản ứng suýt bị đánh đến thổ huyết, nhanh đến chỗ ẩn núp dừng lại, quyền thứ hai từ trong bao vung ra.
Chuyện gì xảy ra vậy? không phải bị điểm huyệt rồi sao? ta giữ tay Ngân tiểu thư lại, nhưng người trong bao bố kịch liệt giằng co, có giữ lại cũng không được.
Trời, tiểu thư này cũng lớn quá mà! ta chịu không nổi buông bao xuống, không ngờ vừa đặt xuống nó liền xoạt một tiếng rách toạc a, khiến ta sợ đến ngã ngồi trên mặt đất.
Không đúng, ta không phải bị dọa sợ mà là bị trúng độc! vừa rồi lúc ta bắt lấy tay người đó, bị kim nhỏ đâm một cái. Hiện tay chân tay ta mềm nhũn không làm gì được, chỉ có thể nằm trên đất lo lắng.
“Ngươi chính là tên không sợ chết, đem ta vác trên vai bắt đi a!” Ngân tiểu thư mặc trung y màu hồng trên người còn dính vài mảnh bao, cắn răng nghiến lợi nhìn ta, lập tức nổi giận xông lên ngồi lên bụng ta, túm cổ áo ta: “Đăng đồ tử, ta muốn thiến ngươi!”
Thật đáng sợ! Ngân San Lan này thoạt nhìn là một tiểu khả ái, nhưng sức lại lớn kinh người a, ta bất ngờ, liều mang sử dụng nội lực dẫy dụa muốn thoát ra, vội vàng nói: “Cô nương hiểu lầm, ta chỉ đúng lúc đi ngang qua làm người hảo tâm thôi! người xấu kia vừa rồi đã chạy.”
“Gạt ai hả?” cô nương ngồi trên người ta hung ác nói: “Nói, tại sao muốn bắt bản tiểu thư, các ngươi có mục đích gì mà không cho người biết? ngươi đây có phải đồng bọn không?”
Xong, chân tay ta hiện vô lực thật muốn khóc, cái gì ngây thơ đơn thuần như nhược dễ gạt, tiểu vương gia ta không tin ngươi nữa. Người nằm vùng cái gì đúng là bẫy mà, cư nhiên không viết rõ ràng Ngân tiểu thư là quái lực nữ nhân biết dùng độc!
Còn nữa mấy tên ám vệ đâu rồi, bọn họ đã đi đâu, sao không có một ai đến cứu ta?!
“Ngươi có âm mưu gì, hả?” lúc này Ngân San Lan lại siết cổ áo ta dùng sức lắc, không quan tâm mắt ta dính đầy sao vây quanh, “Thành thật mà khai báo, nếu không…. ta sẽ thiến ngươi liền bây giờ!” nói khuôn mặt nhỏ nhắn nghênh lên, tức giận nói: “Chưa ai từng dám đối với ta như vậy, tên đăng đồ tử nhà người dám dùng bao tải trùm lên người bản tiểu thư… hừ! đừng tưởng dung mạo ngươi đẹp thì không có gì!”
Ngân San Lan nói xong, thình lình đưa tay sờ mặt ta một cái.
Ta ngẩn người, nàng chưa đã ngứa lại sờ soạng một hồi: “Tên tiểu bạch kiểm này đúng là nộn a…” sau đó liền phản ứng, giọng nói hung ác: “Này, ta hỏi ngươi, vì sao lại bắt cóc ta!”
Nháy mắt ta nhớ đến tiểu thư này trời sinh tính thích nam sắc không bị cản trở, liền cái khó ló cái khôn nói: “Bởi vì… bởi vì vừa gặp tiểu thư đã nhất kiến khuynh tâm!”
Giữ mạng quan trọng hơn, ta cũng không quản cái gì đáng phỉ nhổ nữa, chỉ cần bất cứ giá nào: “Ta đi du ngoạn quanh đây, không ngờ gặp được thần tiên nữ tử như tiểu thư. Ngày ấy từ trên lầu nhìn thoáng qua liền kinh vi thiên nhân, từ đó về sau ngày đêm mong nhớ không thể quên, thực sự tương tư chịu không nổi nỗi khổ ấy, nên mới làm việc lỗ mãng!”
Ực ah ~ thật là thẹn quá!
Ngân San Lan không ngờ ta lại nói như vậy, sửng sốt hồi lâu, bàn tay nhỏ bé dùng lực nhéo hông ta một cái thật mạnh: “Ngươi, ngươi thật to gan!”
“Sắc đảm bao thiên thì thế nào!” ta nhịn đau hô: “Ngược lại, ngược lại chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Hôm nay rơi vào tay tiểu thư, ta cũng đã nhận được tài rồi.”
“Vậy trước đó người còn nói là Lãnh Tiêu mướn đến?”
“Ai kêu nam nhân kia quấn lấy ngươi a, ta cố ý. Với tình địch thì nên như vậy.”
“Ngươi còn dám nói!” mặt Ngân San Lan đỏ lên, lực đạo trên tay cũng nhẹ đi. Tâm trang cũng thả lỏng xuống. Xem ra cách này dùng được, Ngân San Lan thích nghe kiểu nói chuyện xấu hổ này.
“Bộ dạng văn nhã, thì ra trong lòng hư hỏng như vậy, hừ!” sau một lát, Ngân đại tiểu thư rốt cuộc cũng tóm ta dậy. Nàng lấy ra một cái còi thổi một hơi dài, sau đó cúi đầu nhìn ta, ngạo khí đá ta một cái nói: “Ê ngươi, cùng bản tiểu thư quay về.”
“Ai nha? ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” ta nghĩ hoặc bên trong thì lại hưng phấn không nhịn được. Không thể nào nàng quay về, không lẽ muốn dẫn ta về dược trang? đây là sai sót ngẫu nhiên của ta mà lại có thể có cơ hội tiến nhập dược trang?
Tiểu thư nào đó lại nhướng mày nở nụ cười, lộ ra tiểu hổ nha: “Đắc tội với ta, ngươi còn muốn đi? đương nhiên là đến nhà làm cả đời làm hạ nhân tạ tội!”
Lúc này thị nữ chạy đến khoác thêm áo ngoài cho nàng: “Tiểu thư, đám người xấu kia trốn.”
“Những kẻ đó bỏ trốn a, giữ lại tên này là được.” Ngân San Lan u ám liếc ta: “Không cần tốn nhiều tâm tư, nếu như ngươi đến nhà ta không siêng năng làm việc, bản tiểu thư chôn ngươi làm phân bón cho hoa.”