“Còn tưởng trang chủ muốn tái giá hoặc nạp thiếp chứ, thì ra là người của Thần Nguyệt Giáo đến.” Lúc ta chạy vào vườn quận chủ nói cho nàng nghe chút tin tức mình nghe được, nàng đang nhàn nhã ngồi trong hoa gian thưởng thức trà. Khi nước sôi đã hơi nguội, đổ vào trong ấm, hương khí tràn ngập ra, khói trà lượn lờ bốc lên.
Nghe thấy lời nói nửa đùa nửa thật của ta, nàng từ trong sương mù liếc qua một cái, đạm thanh nói: “Ngân trang chủ không phải loại nam nhân mê muội mỹ sắc. Cả đời này hắn chỉ yêu một mình Lưu Thị, dù cho lúc trẻ vợ không còn, cũng sẽ không tái giá nạp thiếp.”
“A, thì ra trang chủ si tình như vậy à.” Ta ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại một cái, thương Ngân San Lan đến như vậy, vả lại mười mấy năm cũng không tái thú, có thể thấy được tâm ý của hắn. Ây, hồi trước nghe mấy người già trong trang nói Ngân trang chủ cùng phu nhân kiếm điệp tình thâm khiến người khác hâm mộ, ta nói chỉ là khoác lác thôi, bây giờ xem ra khi ấy họ thật sự là thần tiên quyến lữ, chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh, vị Ngân phu nhân này khi con gái của mình vừa biết nói đã, li thế rồi.
Ta nhất thời thổn thức, cảm thấy hai người họ cực kì giống đôi uyên ương khổ mệnh bị người đời chia cắt mà trước kia ta từng đọc trong sách.
Quận chúa nhàn nhạt liếc ta một cái, để một chén sứ trắng đến trước mặt ta, cầm ấm đổ nước trà màu mầm vào, chợt nhẹ nói: “Ta mong rằng người sẽ nắm tay ta cả đời trong tương lai, cũng giống như Ngân trang chủ một lòng si tình.”
“Ồ…” Quận chúa không gần nam sắc nguyên lai cũng có tâm tư thiếu nữ như vậy à? Ta ngây ngốc đáp một tiếng, thì thấy người trước mặt đặt ấm pha trà xuống, con ngươi sâu thẳm không hề chớp đang nhìn lấy ta.
Nàng nghiêm túc nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ muốn ta nói chút gì đó dễ nghe để phụ họa thêm?
Thế là ta thức thời mỉm cười chân thành nói: “Quận chúa là quốc chi siêu phàm, tài mạo song tuyệt, là nữ thần thanh niên tuấn kiệt hết lòng cảm mến. Tương lai gả cho người phu quân kia cũng sẽ cực kì trân trọng, toàn tâm toàn ý đối đãi người.”
“Thật ư?”
“Tất nhiên rồi, phúc phận tu luyện mấy đời mới được quận chúa xem trọng đó, khẳng định là xúc động đến rơi lệ, toàn tâm toàn ý rồi.” Ta chắc chắn nói: “Vả lại có quận chúa đứng bên cạnh, những người khác nào có thể lọt vào mắt được nữa.”
Quận chúa không nói gì, lại chăm chăm nhìn ta hồi lâu, trong con ngươi dường như ánh lên chút xao động nhỏ. Ta bị nhìn đến có chút ngượng nghịu, liền cúi đầu uống trà, lúc này vừa kịp có một cơn gió từ bên ngoài thổi vào, hương hoa ngọt ngào xông vào mũi.
Ta nhịn không được khẽ ngửi vài cái, đang muốn hỏi xem là hoa gì mà lại say lòng người đến thế, giương mắt lại thấy người trước mặt nhàn nhạt mỉm cười. Trong thoáng chốc, ánh mắt trời vỡ vụn dường như cũng hóa thành các vì sao, mà bạch y mỹ nhân ngồi ngay ngắn trong đó chỉ cười, lập tức bách mị hoành sanh, những đóa hoa yêu kiều nở rộ xung quanh cũng phụ họa theo.
Thực sự là gặp ma rồi, tại sao ngày càng phát hiện quận chúa câu hồn đoạt phách, khiến người khác dời mắt đi không được thế này. Mất một lúc sau ta mới định thần lại, vì biểu hiện thất thố giống một tên nam nhân háo sắc của mình mà thấy xấu hổ, sau đó không tự nhiên quay mặt đi nơi khác.
Nhưng người đối diện lại không vui, vươn tay đến xoay mặt ta lại, nghiêm túc nói: “Bổn cung cười với ngươi, ngươi cư nhiên dám xoay mặt không nhìn? Thật là to gan.”
Trợn mắt nhìn chằm chằm mới là to gan đó! Ta vô lực cãi lại, chỉ có thể đau khổ nhìn nàng, giả vờ ủy khuất.
“Ha…” Quận chúa thấy ta đáng thương như thế, cuối cùng cũng bật cười nhéo mũi ta, bỏ qua cho ta một lần. Nàng lui về ngồi ngay ngắn lại, cầm chén sứ trắng lên nhấp một miếng, nghiêm mặt nói: “Mấy hàng người ngươi nhìn thấy kia, đúng là đệ tử của Thần Nguyệt Giáo, mà ngồi trong cỗ kiệu đỏ tươi đó chính là giáo chủ Hiêu Cơ.”
“Thần Nguyệt Giáo này rốt cuộc có lai lịch thế nào?” Ta hỏi.
“Đồ đệ của Thần Nguyệt Giáo đều là người Lam Nguyên, là một ngoại tộc định cư ở một ngọn núi trong phạm vi quản hạt của Đại Việt, thông thường chỉ sinh sống ở vùng bên giới, giống người Miêu ở phía Nam. Nhưng gần đây họ càng lúc càng sinh hoạt nhiều ở vùng Trung Nguyên, đã khiến triều đình chú ý đến.”
Ta trở nên thích thú: “Nghe nói Thần Nguyệt Giáo là tà giáo giết người phóng hỏa không chuyện xấu nào là không làm. Ngân Dược sơn trang lại dễ dàng cho chúng vào như vậy, chẳng lẽ giữa Ngân trang chủ và tà giáo đó có một mối quan hệ không thể cho người khác biết?”
“Chúng là đến mua Hỏa đơn.” Quận chúa rót trà tiếp cho ta.
“Hỏa đơn?” Ta kinh nghi nói: “Bảo bối Hỏa đơn của trang chủ, không phải ai cũng không bán sao? Vả lại Thần Nguyệt Giáo đặc biệt đến đây mua Hỏa đơn làm gì, để chữa bệnh ư?”
Quận chúa lắc đầu, chầm chậm giải thích: “Hơn ba mươi năm trước, bên Lam Nguyên từng bùng nổ dịch bệnh, chết rất nhiều người, sau đó nhờ có một vị du y ngang qua dùng Hỏa đơn cứu lấy bọn họ, mới thoát khỏi tai ương diệt tộc, Hỏa đơn liền trở thành thánh vật trong lòng bọn họ.”
“Thần Nguyệt Giáo cũng kể từ đó trở đi mới lập được môn quy, lúc tế bái tông tổ phải dùng Hỏa đơn chế biến thành nước thánh phân phát giáo chúng, khẩn cầu ban phúc. Từ trước bọn họ đều đi đến các quốc gia khác để mua, sau đó giáo chủ trước cùng Ngân trang chủ kết giao, từng có ân tình, trang chủ mới bằng lòng bán thuốc cho bọn họ. Nhưng nói là bán, thực ra là trao đổi, Thần Nguyệt Giáo đem Lam Nguyên Tố của địa phương bọn họ đến đổi.”
“Nên Thần Nguyệt Giáo cứ mỗi năm năm, vào lúc thu hoạch Hỏa đơn đều sẽ đến Ngân Sơn dược trang. Năm nay vị tân giáo chủ Hiêu Cơ này là lần đầu tiên đến.”
“Thì ra là vậy… dùng dược liệu trân quý như vậy để làm tế tự, bọn họ cũng thật là xa xỉ.” Ta nghe xong cảm thấy rất thú vị, mấy người Lam Nguyên đó mặc dù có chút hung tàn, nhưng đối với tín ngưỡng của bản thân lại chấp nhất đến đáng yêu.
“Nghe nói vị Hiêu chủ đó rất đẹp, thích mặc hồng y, mỗi lần xuất hành đều tấu nhạc rắc hoa. Vì người khác hào hiệp bất kham, đặc lập độc hành, gần đây rất được lòng thanh niên trong giang hồ, đều nói nàng là một đóa mạn đà la tà mị mê người.” Nói đến đây, quận chúa bỗng nhiên ngước mắt nhìn ta, trong đôi mắt hẹp dài dường như còn hàm chứa ý tứ gì khác, “Đại Hoa, ngươi có thể sẽ thích kiểu mỹ nữ này?”
Ta bị chọc cười rồi: “Ha ha, ta cũng không phải đồ thấy sắc vong nghĩa, sao có thể thích nữ ma đầu tà giáo được.”
“Vậy sao.” Quận chúa nhíu mày, trong ngữ khí không phân được tâm tình.
Ta chớp mắt, thay đổi chủ đề: “Nhưng mà nàng ta y phục màu đỏ cỗ kiệu màu đỏ, thổi kèn rắc hoa, mỗi lần ra ngoài đều giống mấy người muốn lập gia đình, cũng phách lối quá rồi. Hành động như vậy, chẳng trách lại bị chú ý.”
Quận chúa nghe xong không có tiếp lời, chỉ cúi đầu chậm rãi nhấp một ngụm trà, qua một lúc mới nói: “Sau khi Thần Nguyệt Giáo mua được Hỏa đơn, phỏng chừng sẽ lưu lại trong dược trang thêm hai ngày.”
Thấy ta không hiểu, nàng lại tiếp tục nói: “Vì trong dược trang có một khu vườn, dược thảo trồng trong đó chính là chuyên môn của người Lam Nguyên, mà đại bộ phận đều là bí dược mua từ vị giáo chủ Nguyệt giáo đời trước. Lần này Hiêu Cơ đến đây, dựa vào giao ước, chắc chắn sẽ đích thân đi kiểm tra một lần, chỉ bảo phương pháp, bảo đảm cây thuốc sẽ sống được.”
“Cho nên trong lúc này, bổn cung muốn ngươi đi làm một chuyện.” Quận chúa đè thấp giọng.
Ta không hiểu vì sao lại có chút hưng phấn, nhướng người lên trước, hỏi: “Chuyện gì?”
“Thay xà đổi cột.” Nàng nhìn ta bằng ánh mắt xảo quyệt, mở cái hộp bên người ra, đẩy đến trước mặt ta: “Chỉ nhìn bên ngoài, cái này cũng đủ từ giả thành thật.”
Thì ra từ sớm đã có kế hoạch rồi. Ta nhìn lá vụn màu nâu đỏ xếp ngay ngắn bên trong, rất nhanh hiểu được ý của nàng.
Mấy ngày nay hàn chứng của quận chúa thường xuyên tái phát, khẳng định là chịu đến thập phần khó khăn rồi, cho nên mới chuẩn bị mấy cái thuốc giả này, muốn ta đi đánh tráo lấy mấy cành Hỏa đơn trong tay Thần Nguyệt Giáo giáo chủ về để thuyên giảm ốm đau, đồng thời cũng không bứt dây động rừng…
“Ám vệ đi theo quận chúa cũng võ công cao cường, vì sao không để bọn họ đi?” Đặc biệt là vị ngồi trên xà nhà hôm bữa. Ta nghịch cái chén trong tay, nói: “Mặc dù võ công ta không tồi, nhưng cũng không biết trình độ võ công của Thần Nguyệt giáo chủ, vạn nhất ta thất thủ chẳng phải sẽ đảo loạn kế hoạch của người sao?”
“Ha, tin vào bản thân một chút nào.” Người trước mặt nhướng mày mỉm cười, tựa như trong lòng đã dự trước. “Theo quy củ của bọn họ, Hỏa đơn sẽ để trong một cái rương màu đỏ, do giáo chủ Hiêu Cơ đích thân coi quản, mà buổi sáng khi nàng ta không ở trong phòng, cũng sẽ có chúng đệ tử luân phiên trông chừng. Ngươi tối mai nghĩ biện pháp nấp vào trong phòng Hiêu Cơ, đợi tín hiệu rồi mới động thủ.”
Ta nói: “Có ám vệ phối hợp hành động với ta?”
“Ừm, an bài cụ thể thế nào thì đợi tối nay ngươi đến ta sẽ nói rõ với ngươi sau.” Nàng đóng hộp, ngón tay trắng dài khẽ gõ vài cái lên nắp hộp khắc hoa. “Sau khi thành công, bổn cung ban cho ngươi một phần thưởng.”
Tốt như vậy sao? Trong lòng ta kích động một cái. Quận chúa, sau khi thành công người có thể cuộn ngân lượng theo đuổi ám vệ đi một mình cùng ta đến một nơi trời không biết đất không hay không?
Nhưng ta không có can đảm nói ra. Tạ ơn li khai, liền như thường lệ đến ruộng làm việc, sau đó buổi tối lại ngoan ngoãn qua nằm ở trên giường nghe nàng an bài nhiệm vụ. Ngày hôm sau, ta tay chân ngứa ngáy cuối cùng cũng thay y phục dạ hành lúc trời tối, nhanh nhẹn né tránh tầm nhìn của đám người Lam Nguyên trong đêm, thuận lợi lẻn vào viện Hiêu Cơ ở. Đã rất lâu không có trộm đạo rồi, chỉ cảm thấy nóng lòng muốn thử. Lần này trộm được Hỏa đơn, có thể khiến quận chúa trả lại minh phong cho ta rồi!
Ta ngồi trên một cái cây to cành lá xum xuê, trước cửa có hai đồ đệ canh gác, trong viện còn có hai người đeo dao đi qua lại tuần tra. Ta canh đúng thời cơ tung người dậy, đạp nhánh cây mượn lực, nhẹ nhàng bay qua đỉnh phòng kia nằm sấp. Khẽ mở ra vài mái ngói, nhìn qua kẽ hở, liền thấy một cái giường trước mặt, ánh mắt lướt qua bình phong, bàn trà cách đó không xa đang ngồi một nam một nữ.
“A Long, ngươi xem tác phẩm mới của bản tọa đi.” Hồng y nữ tử đạm thanh nói, nhưng khẩu âm nuốt chữ có chút kì.
Ban đêm cũng mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, chắc là Hiêu Cơ rồi, dung mạo cũng thật xinh đẹp, tóc dài uốn như sóng, giữa mày có một loại phong tình nước khác. Mà nàng vừa nãy… là đang thêu hoa sao?
Ta nỗ lực nhìn mảnh lụa nam nhân cung kính nhận lấy, kết quả bị hình vẽ vừa lộn xộn vừa dữ tợn dọa cho một cái.
“Châm cứu của giáo chủ càng ngày càng tốt rồi, dạo đây tác phẩm thêu thùa cũng thập phần sinh động.” Nam nhân trung niên gọi là a Long giơ ngón tay cái lên tán dương. Đoán không sai thì hắn là đại quản sự đi theo Hiêu Cơ, trong giáo cũng là một nhân vật có địa vị.
Mà Hiêu Cơ nghe xong lời ca ngợi thập phần giả dối của hắn xong một điểm cũng không hoài nghi, vui vẻ cười, bộ dáng ngạo khí ngược lại rất giống một nữ thích khách nhiều lần ám sát quận chúa thất bại.
“Bổn cung ở Trung Nguyên cũng đã khổ tâm nghiên cứu phương pháp thêu rất lâu, mới có chút tiến bộ.” Nàng nói: “Văn hóa Trung Nguyên bác đại tình thân, rất đáng giá để chúng ta học tập.”
Ta đang ngờ vực, thì nghe đại quản sự cung kính nói: “Nói sai rồi, là bác đại tình thâm thưa giáo chủ.”
“Ừ.” Hiêu Cơ gật đầu, không biết dùng tiếng Lam Nguyên xì xào một chuỗi gì, nhìn dáng vẻ tựa như có chút thất vọng. Sau đó thấy nàng vươn tay vào trong tay áo của mình, lấy ra một quyển sách nhỏ… nghiêm túc ghi lại!
Nghiêm túc ghi lại trong quyển sách nhỏ mang theo bên mình! Vị giáo chủ này nguyên lai nghiêm túc học tiếng Trung Quốc như vậy sao!
Mà vị đại quản sự nhìn thấy giáo chủ của mình viết nghiêm túc đến vậy, trên mặt hiện ra chút không chịu nổi, do dự một chút, mới nói: “Giáo chủ, kỳ thực mấy người Hán bây giờ cũng đang nói chúng ta là tà giáo.”
Hiêu Cơ ngừng bút: “Tà giáo gì? Chúng ta rõ ràng là làm ăn chân chính.”
Làm ăn chân chính? Ta sửng sốt.
Đại quản sự nói: “Nhưng mà, triều đình người Hán vẫn phái người đến bắt chúng ta.”
“Hừ!” Hiêu Cơ hừ lạnh một tiếng, rất coi thường nói: “Chúng ta trên đường rút dao tương trợ tiêu diệt không biết bao nhiêu sơn tặc vô sỉ, mấy người Hán thương yêu chúng ta còn không kịp, ngược lại còn muốn bắt chúng ta, đúng là bạc tình bạc nghĩa.” Nói đến đây nàng ngừng lại, nhíu mày suy tư trong chốc lát, bỗng nhiên vỗ bàn một cái trầm giọng nói: “Nhất định là chúng ta buôn bán quá tốt rồi, bọn họ cũng muốn đến chia miếng ăn.”
Đại quản sự một bên muốn nói nhưng thôi, bộ dáng rất muốn sửa chữa cái gì đó nhưng lại liều mạng nhịn lấy, giống như đang bị đau răng.
Mà ta nằm trên nóc nhà thiếu chút nữa không nhịn được cười.
Vị giáo chủ này đối với lời đồn đãi phóng khoáng ngông nghênh tâm địa độc ác thật không giống chút nào!