Chương 6: Uỷ khuất (H)
Khi Đường Dập tỉnh đã là canh ba.
Nàng cảm thấy toàn thân vô lực, trong ngực hụt hơi, bụng dưới căng thẳng, lại ho hai tiếng.
Lúc này, y cô nghe tiếng, từ sau phòng đi tới, mặc đồ phu nhân bình thường, “cô nương tỉnh? đừng sợ, đây là y quán. Ngươi ngã ở cửa thành, là nha dịch đưa ngươi đến đây.”
Đường Dập biết rõ, cúi đầu, “đa tạ đại nương.”
Từ lúc gặp yêu nữ, đã có không biết bao nhiêu lần được người cứu, Đường Dập lại ho khan vài tiếng.
Y cô xem mạch cho nàng, thân thiết hỏi: “cô nương thân thể có chỗ nào không khỏe?”
Đường Dập lắc đầu không nói gì.
Y cô hít một hơi, ngồi cạnh giường Đường Dập, nắm tay nàng, “đừng sợ, có ủy khuất gì, có thể nói với ta.”
Đường Dập nhìn y cô, khẽ nhếch môi, nhưng vẫn không nói gì.
Y cô không thể làm gì khác là để nàng nghỉ ngơi trước, không nên tùy ý đi lại, có chuyện gì cứ giữ nàng lại đến mai hãy nói.
Đường Dập nằm trên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hôm sau, Ngư Hành Tử đến y quán.
“Người đêm qua đã tỉnh.” y cô chữa bệnh nói với hắn.
“Được, xem chừng hôm nay có thể câu được cá lớn.” Ngư Hành Tử gật đầu, vuốt bộ râu hoa râm của mình, mắt có tiếu ý.
Đừng Dập cũng không muốn ở lại quấy rầy y cô, nhưng y cô lại muốn giữ nàng lại hai ngày để chữa bệnh, cũng là y cô khuyên nàng uốn một chén thuốc, qua nửa canh giờ, nàng muốn nôn, lại không nôn ra được, liền ngủ rồi.
Canh ba buổi trưa, đại xà đến. Nàng vẫn mặc y phục thuần sắc như vậy, có lẽ đường xá quá xa khiến cho nàng càng thêm phong trần tiếu mị.
Nhìn người nằm trên giường, nữ tử thở dài, tay trái cầm thanh kiếm của nàng, tay phải xoa mặt Đường Dập, “thật đúng là ngốc…”
Đường Dập rất nhanh tỉnh lại, nhìn thấy nữ tử, nàng cảm giác như mình đang mơ.
Lúc này, Ngư Hành Tử vội vàng từ sau phòng đi ra, chỉ thấy linh khí trên tay hắn rung động không ngừng. Hắn nhìn nàng kia, lập tức rút trong tay áo ra là bùa đỏ, dùng hai ngón tay kẹp lại: “xà yêu! còn không mau hiện nguyên hình?”
Nữ tử nghe vậy, quay đầu nhìn hắn, còn giễu cợt nói: “ah, đạo hạnh nông cạn, lại dám đấu với ta?”
Ngư Hành Tử tức giận nói: “xà yêu! mặc kệ ngươi vì cái gì hóa hình, nhưng ngươi tổn thương người vô tội, nghiệp chướng nặng nề, ta là đạo y chính phái Ngư Hành Tử của Thần Độc thành, hôm nay liền thay trời hành đạo thu phục ngươi!”
Nữ tử mắt lạnh liếc nhìn, căn bản khinh thường nhiều lời với hắn, để trường kiếm bên cạnh Đường Dập, bàn tay trong tay áo cũng bắt đầu âm thầm hạ thủ.
Ngư Hành Tử đột nhiên xoay người, không biết lấy đâu ra một thanh kiếm gỗ đào, cắn đầu ngón tay, hô lớn một tiếng, liền đâm về phía nữ tử.
Nữ tử mở miệng: “không biết lượng sức mình.”
Khi kiếm gỗ cách nữ tử không đến một trượng, liền bị pháp lực cường đại cản lại, phát ra tiếng ồn chói tai.
Nữ tử tức giận Ngư Hành Tử: “đạo sĩ thúi, còn không đến phiên ngươi bắt ta đâu!”
Ngư Hành Tử lui về sau vài bước, cười âm độc.
Đột nhiên, từ trên trời rơi xuống tấm lưới.
Nữ tử bị vậy lại, cả người nóng rát, đau đớn khó chịu.
Nhưng rất nhanh, nữ tử còn chưa giày dụa, tấm lưới đã bị cắt đứt.
Đúng là Đường Dập, không biết nàng dậy từ khi nào, đứng sau nữ tử, cầm trường kiếm trong tay mình, cũng chính là nàng cắt lưới.
Ngư Hành Tử khiếp sợ không thôi, nhưng rất nhanh liền thôi, hắn tức giận: “nhãi ranh! bần đạo đang cứu ngươi! ngươi lại làm hỏng chuyện của ta!”
Hắn híp mắt đánh giá Đường Dập, tức giận không thôi: “ngươi cũng biết nữ tử trước mặt là thứ gì? nàng là xà yêu tu luyện ngàn năm! ngươi để tay lên ngực tự hỏi, có phải đã sớm bị nàng đầu độc tâm trí? lạc đường không biết quay lại, coi chừng liên lụy đến tính mạng của mình!”
Đường Dập ngăn lại tâm tư phức tạp trong lòng, cúi đầu nói: “là ta cam tâm tình nguyện.”
Ngư Hành Tử giận quá thành cười: “đúng là ngu dốt! uổng công bần đạo cứu ngươi, ngươi lại không biết tỉnh thức…”
Đột nhiên, Ngư Hành Tử chú ý đến vỏ kiếm trên tay trái Đường Dập, bên trên khắc chữ “Qủy Cốc Tử Nhất” sắc mặt hắn thay đổi, “ngươi là đồ để Qủy Cốc môn?”
Đường Dập trả lời: “Như vậy thì sao?”
Ngư Hành Tử điên cuồng cười ha ha: “thôi được! thôi được! Qủy Cốc thành trước giờ làm việc quỷ dị, không có gì lạ nếu giao du với một yêu tinh, đám chuột nhắt không biết liêm sỉ!”
Đường Dập nghe vậy liền tức giận, nàng hô lớn: “câm miệng! không cho ngươi vũ nhục sư môn của ta!”
Dứt lời, nàng nâng kiếm, tốc độ cực nhanh chém về phía Ngư Hành Tử, Ngư Hành Tử tránh không kịp, vai bị chém một vết lớn.
Cả người Đường Dập phát nhiệt, tựa như phát tiết từng kiếm hướng về Ngư Hành Tử, đều hung ác trí mạng.
Ngư Hành Tử trong lúc tránh né, kiếm gỗ đào vô ý rơi, trở tay không kịp, trúng vài kiếm.
Bị thương nặng, Ngư Hành Tử già cả lụ khụ nói: “kiếm chiêu độc ác như vậy, Qủy Cốc thành đúng là…”
Chưa nói xong một câu, Đường Dập liền một kiếm đâm xuyên ngực Ngư Hành Tử, mũi kiếm xuyên qua sau lưng, máu nóng nhất thời phun đầy quần áo Đường Dập, khuôn mặt cũng dính vài giọt đỏ.
Đôi mắt Ngư Hành Tử co lại, quỳ trên đất, khóe miệng chảy máu, “ngươi… dám…”
Đường Dập rút trường kiếm ra, thở dốc, trên cổ lại lan mạch lạc đỏ, kéo dài đến tai mà nàng không biết.
Đường Dập nuốt nước miếng, có vị máu. Nàng run rẩy hai tay, toàn thân vô lực, trường kiếm đột nhiên rơi xuống, người cũng ngà vào lòng nữ tử.
Trước khi mất đi ý thức, Đường Dập hít một hơi sâu trên người nữ tử, cảm nhận nhiệt khí nữ tử thở ra: “Tử Nhất…”
Đường Dập bị ngậm tỉnh.
Nữ tử đang ngậm dương vật của nàng, đang phun ra nuốt vào.
Biết được vậy liền thu hồi, Đường Dập kiềm lại sung sướng đẩy nữ tử ra.
Nữ tử không vui, dựa vào bên người nàng cười nói: “sao vậy? không cho tỷ tỷ ngậm sao?”
Đường Dập nghiêm mặt, lại ngập ngừng, âm thanh có chút yếu: “ngươi cùng…. Trầm Tề, có quan hệ gì?”
Nữ tử hiển nhiên biết nàng hỏi cái này, nhưng nàng không trả lời vấn đề này, mà giữ cằm Đường Dập hôn môi nàng một hồi: “ta cho rằng, Tử Nhất nên hỏi tên ta trước.”
Đường Dập giật mình.
Không sai, mặc dù sinh hoạt vợ chồng hai lần rồi, nhưng nàng vẫn chưa biết tên họ nữ yêu trước mắt.
“Ngươi…”
“Liễu Thù Nhan, ta tên Liễu Thù Nhan, Tử Nhất có thể gọi ta là tỷ tỷ….” yêu nữ cong môi mỉm cười, nàng giữ mặt Đường Dập, lại hôn xuống.
Đường Dập nuốt vị máu trong họng, vuốt tay Liễu Thù Nhan, cũng bắt đầu hôn đáp lại nàng.
Đang lúc tình nồng, Đường Dập lại miên man suy nghĩ, nghĩ đến Trầm Tề. Vừa rồi nàng không trả lời quan hệ với Trầm Tề, còn đang che giấu sao?
Đường Dập nghĩ đến nữ nhân trước mắt này, ai cũng có thể nhận phu. Trong lòng không khỏi tức giận.
Nàng hôn càng lúc càng hung.
Nàng bắt đầu sơ da thịt Liễu Thù Nhan, bóp hai bầu ngực của nàng, sờ hoa huyệt của nàng, khắp nơi sờ loạn không có trật tự, tựa hồ đang trả thù hành vi Liễu Thù Nhan chơi bời cùng ngời khác.
Liễu Thù Nhan khẽ gọi, cơ thể nàng rất đẹp, âm thanh thở dốc cũng dâm đãng.
Đường Dập thô bạo cởi y phục trên người Liễu Thù Nhan, âm thanh khẽ run, “Càn Nguyên khác có phải cũng đối với ngươi như vậy?”
Sau đó nàng nghiêm ngắc nhéo núm vú Liễu Thù Nhan, khiến người dưới thân rên rỉ không ngừng.
Tiếp đó Đường Dập lại quấn quýt với Liễu Thù Nhan, lưỡi va chạm nhau kịch liệt đấu võ.
Dương vật dưới thân đã sớm cương, căng đến đau, thực tế từ lúc thấy Liễu Thù Nhân, thì đã cứng lên rồi, nóng muốn phỏng. Huống chi, vừa rồi còn bị Liễu Thù Nhan ngậm một hồi.
Đường Dập nhận thấy hốc mắt mình đang phát nhiệt.
Nàng mặc kệ mọi thứ, cầm dương vật của mình cho vào hoa huyệt đã ướt, quy đầu đi vào đã cảm nhận được thịt mềm bao vây, dùng sướng ý của Đường Dập truyền đến sống lưng, xuyên đến xương tủy tứ chi. Liễu Thù Nhan bị đâm không kịp chuẩn bị, trong miệng không ngừng vang lên âm thanh rên rỉ kiều mị, hai chân nàng cuộn lên, kẹp chặt hông Đường Dập, hô hấp ấm áp phun bên tai Đường Dập.
“Tử Nhất… coi thường ta…” Liễu Thù Nhan híp mắt, ôm cổ Đường Dập vuốt vẻ khế khẩu của nàng.
Đường Dập bị sờ hoàn toàn mắt đỏ lên, náng quá nhạy cảm, không thể làm gì khác là trở tay nắm cổ Liễu Thù Nhan.
Nàng hung tợn cứ vậy, giữ chặt Liễu Thù Nhan thao. “Càn Nguyên khác… có phải đã… như vậy thao ngươi? ah…”
Dương vật không ngừng đi vào rồi lại rút ra. “Ngươi… có phải đã dùng… thân thể hạ tiện này… câu dẫn người khác?”
Đường Dập nói những lời này là vì hai năm qua trên giang hồ nghe không ít những lời dâm tục xấu xa từ người khác, không biết có phải là giận mê đầu, chỉ biết dùng mọi loại lời nói dùng trên người Liễu Thù Nhan.
“Câu dẫn Càn Nguyên…. có phải là vì…. muốn có được tinh dịch? ngươi vốn là đại xà…. có phải là… dựa vào cái này… mà ngươi thành người?”
Đường Dập không ngốc, tuy nàng lầu đầu gặp yêu vật, nàng vốn không biết trên đời còn có yêu vật, nhưng nàng cũng biết, vạn vật đều dựa vào tinh hoa thiên địa mà sống, tinh hoa thiên địa rất dễ chịu, cho dù là tinh dịch Càn Nguyên nam hay nữ.
“… ta cho ngươi…. ta cho ngươi…. ngươi đừng đi…. đừng đi tìm người khác nữa…” toàn thân Đường Dập đỏ lên, tai cũng đỏ, viền mắt đỏ lên chảy nước, động tác hung tợn, lời nói lại ủy khuất.
Cuối cùng, nàng buông cổ Liễu Thù Nhan, tựa đầu vào bên gáy Liễu Thù Nhan, tiếp đó lại dùng sức động vài cái, đem tinh dịch bắn vào trong hoa huyệt của Liễu Thù Nhan.
Liễu Thù Nhan khó khăn mới bị Đường Dập thương yêu, ngửa đầu âm thanh rên rỉ, lộ ra cái cằm mê người, rất nhanh lên đỉnh.
Nghe Đường Dập nói, Liễu Thù Nhan chỉ bình ổn hơi thở, đưa tay vuốt đầu Đường Dập, môi cong lên… cười một cái.
Ah, thật đúng là ngốc.
————
Lời của tác giả: có bạn đọc đã nhận ra tôi! thật vui quá đi, văn này vào năm 2007 đã viết rồi, bút danh là ĐỨNG PHÍA SAU NGƯƠI khi đó chưa có danh tiếng gì, vì thịt khá thơm? nhưng cũng có tiếng xấu, vì khi đó Đường Dập là nữ giả nam trang, sau đó tôi có viết bộ ngắn khác, nhưng nhận được mail cảnh báo xóa rồi, cảm thấy khi đó viết chút H văn thật khó quá, vì không có sân viết. Sau đó tôi lại bận việc, QQ cũng quên pass rồi, cho nên viết hoàn bộ này thì cất luôn, không để ý nó. Gần đây quay lại Tấn Giang xem tiểu thuyết, phát hiện thể loại ABO đang thịnh, cho nên thử sửa lại, hiện tại Đường Dập là tiểu cô nương Alpha rồi, tôi già rồi sẽ không viết thịt hu hu, chỉ có thể nhân lúc cuối tuần viết nhiều một chút, cảm ơn mọi người ủng hộ!