Chương 17
Lăng Gia tay nắm thành đấm, ôm đau khổ suốt cả ngày trời. Phải tính sổ như thế nào đây?
Lộ Lộ không phải nhân viên của cô, cô không có cách nào dùng công việc để gây khó dễ cho Lộ Lộ. Nghĩ muốn xoi mói lỗi sai trên tranh tường nhưng lại không hiểu biết chuyên sâu về nghệ thuật tranh tường, phải làm sao? Tính sổ bằng cách nào?
Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bỗng thấy xa kia một con đường.
Ngay lúc mà Lăng Gia đang đau đầu suy nghĩ thì ông trời làm ơn phúc, một tia ý tưởng xẹt ngang qua đầu cô. Lăng Gia lập tức nghĩ ra kế, tinh thần sảng khoái trở về phòng làm việc.
Tranh vẽ trong phòng làm việc của Lăng Gia đã hoàn tất. Lộ Lộ mới ăn xong cơm trưa, đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị sang phòng họp tiếp tục công việc.
Thấy Lăng Gia trở về, Lộ Lộ đem chìa khóa trả lại cho Lăng Gia. Rồi chỉ chỉ tranh tường: “Phía bên cô đã hoàn thành, cô thấy thế nào?”
Lăng Gia bước tới đối diện với bức tranh, trong lòng không nhịn được mà khen ngợi. Mai vàng uốn lượn xen lẫn vào nhau nhau, có bông nở rộ có bông vừa mới nhú, có bông tĩnh lặng có bông đung đưa, có dáng điện thơ ngây thẹn thùng, có điệu bộ nhiệt tình phóng khoáng. Toát lên vẻ tươi đẹp vô cùng.
Lăng Gia rất hài lòng, cúi đầu nhìn Lộ Lộ đã thu dọn xong dụng cụ, hỏi: “Tiếp theo cô vẽ ở đâu?”
“Vẽ ở phòng họp, sáng nay Tần Hạo và Mai Hinh đã vẽ ở bên đó rồi.”
“Được, đi đi… Có điều là…” Lăng Gia trầm ngâm hai ba giây, nói: “Sau này nếu tôi tìm cô thì hễ gọi là cô phải đến.”
“Tại sao?”
“Không sao cả. Chỉ là báo trước cho cô một tiếng, từ nay về sau tôi nói gì cô phải nghe nấy mà thôi.”
“Tại sao?” Vừa rồi Lộ Lộ vì bất mãn Lăng Gia nhiều chuyện mà cố ý đem Lăng Gia đoán thành phụ nữ trung niên. Lộ Lộ nhìn thấy nụ cười giả dối của Lăng Gia thì biết là Lăng Gia đang nghĩ kế trả thù mình, nhưng cô không hiểu Lăng Gia lấy gì ra để khiến cho mình nói gì nghe nấy.
“Tại vì tôi biết chuyện riêng tư giữa cô và Tang Du” Lăng Gia rất thông minh, cô hiểu Lộ Lộ không quan tâm đến bản thân mình, nhưng Lộ Lộ lại rất quan tâm đến Tang Du. Lôi Tang Du ra làm con tin thì Lộ Lộ sẽ vô cùng ngoan ngoãn mà nghe lời.
“Lúc nãy cô vừa nói sẽ không gây phiền phức cho Tang Du!” Lộ Lộ phát cuồng, cô thật chỉ muốn cầm lấy bảng màu mà nện hết sức xuống đầu Lăng Gia.
“Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ. Nếu cô muốn Tang Du bình yên vô sự thì phải nghe lời tôi. Tôi cũng không gây khó khăn gì cô, chỉ là trong ba tháng này tôi nói gì thì cô phải nghe nấy, sau ba tháng cô muốn làm gì thì làm.” Lặng Gia từ từ mà phun lời ra khỏi miệng, nhìn Lộ Lộ tức điên mà cô cực kì hạnh phúc.
Lộ Lộ nheo mắt: “Có ai đã từng nói với cô, rằng cô rất bỉ ổi?”
Lăng Gia nhăn mày: “Trời sinh phụ nữ đã bỉ ổi!”
Lộ Lộ không biết nói gì hơn, nhìn Lăng Gia đang giơ ra khuôn mặt tiểu nhân đắc ý. Lộ Lộ nghĩ hôm nay não mình hỏng rồi, vậy nên mới cảm kích mà giãi bày với Lăng Gia, cô đã phạm vào sai lầm không thể sửa chữa. Nhưng để Tang Du không bị liên lụy, cô chỉ có thể lấy thân mình ra làm bia đỡ đạn.
Muốn quên đi người mình yêu, không phải là chuyện dễ dàng gì. Muốn không quan tâm người đó nữa, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng nốt.
Rốt cuộc thì Tang Du là người duy nhất mà Lộ Lộ yêu từ trước đến giờ, thậm chí đến bây giờ đã chia tay, vẫn như cũ còn yêu. Chuyện cũ vẫn hiện rõ như mới chỉ ngày hôm qua đây, nếu như ngọt bùi đắng cay vẫn còn trên đầu lưỡi thì Lộ Lộ không thể nào bỏ mặc không quan tâm đến Tang Du.
Đúng vậy, Lộ Lộ vẫn rất quan tâm, cũng oán trách Tang Du nhanh như vậy đã có người đầu ấp tay kề, oán trách Tang Du đi tìm một người bạn gái khác rồi quên mất cô ở nay này vẫn khổ sở đớn đau. Nhưng tất cả mọi thứ oán trách đó đều tan không còn một mảnh mỗi khi nỗi nhớ nhung ùa về. Mà khi thấy Tang Du gặp phiền toái, xuất phát từ tình yêu dành cho Tang Du, tự nhiên Lộ Lộ sẽ che chở cho người mình yêu. Vì Tang Du mà bảo vệ, vì Tang Du mà đấu tranh thậm chí vì Tang Du mà chịu thiệt thòi.
Mọi hành động đều xuất phát từ thói quen, mà tất cả thói quen đều chỉ vì một chữ yêu.
Cuối cùng Lăng Gia cũng có thể báo thù, điều này làm cho cô rất vui vẻ hạnh phúc. Thật ra Lăng Gia không định gây bất lợi gì cho Tang Du, cô nói như vậy chỉ là để dụ Lộ Lộ vào bẫy. Lăng Gia nhận ra người phụ nữ có vẻ ngoài của nam giới kia có quan hệ thân mật với Tang Du, thậm chí Lăng Gia còn vì Lộ Lộ mà cảm thấy đau lòng. Cả hai người rõ ràng còn yêu, sao cứ phải làm nhau khổ?
Người trẻ tuổi đều quá cố chấp và bướng bỉnh. Họ không hiểu rằng trong tình yêu có lúc cần phải bỏ qua cái tôi của bản thân mình và cấm kị nhất là nói ra lời chia tay khi cái đầu còn đang nóng giận. Vì một khi ta đã bỏ qua nhau rồi thì mãi mãi cũng không thể trở lại như xưa.
Đời này Lăng Gia đã qua hai lần yêu. Mối tình đầu là tình yêu thật sự của cô, Lăng Gia thừa nhận rằng trong sự tan vỡ của mối tình đầu, có một nửa trách nhiệm của cô trong đó. Năm đó cô là người hiếu thắng, luôn cảm thấy bản thân có thể làm được bất cứ điều gì, mà việc không thích chuyện chăn gối cũng không giải thích rõ ràng với bạn trai. Lại thêm vào công việc ngày càng nhiều khiến cho sự quan tâm dành cho bạn trai ngày càng ít, hai người không mấy khi trao đổi cùng nhau những vấn đề liên quan đến cuộc sống. Kết quả là bạn trai không rõ ràng việc cô đang nghĩ gì sinh ra nghi ngờ lung tung, điều này làm cho kẻ thứ ba có cơ hội chen vào và đặt một dấu chấm hết cho tình cảm nhiều năm của hai người. Lăng Gia lúc bấy giờ mới cuống cuồng vãn hồi mọi chuyện, tuy nhiên đã quá muộn. Mối tình đầu của cô đã sớm cùng kẻ thứ ba đó kết hôn, thậm chí họ đã có với nhau một đứa con. Nhìn cảnh tượng một nhà ba người vui vẻ ấm áp, cô làm sao còn có thể níu kéo?
Đến cuộc tình thứ hai với Hướng vân Thiên , Lăng Gia tuy rằng không yêu nhưng cũng không ghét bỏ. Từ mối tình đầu cô rút được bài học, chuyện trên giường có thể nhịn thì vẫn cứ nhịn, thật sự nhịn không được nữa mới giơ chân đá Hướng Vân Thiên xuống giường. Nhưng Lăng Gia hiểu được, dù cô có sửa chữa khuyết điểm của mình tốt hơn bao nhiêu nữa thì cũng không thể tìm lại được cảm giác như với mối tình đầu.
Nếu không có cảm giác thì cũng đừng cố làm gì, trong chuyện tình cảm Lăng Gia chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi, cho nên chưa bao giờ tính đến chuyện nghiêm túc với Hướng Vân Thiên. Hướng Vân Thiên đối với cô mà nói, chỉ là một người bạn có thể tin tưởng.
Lúc Lăng Gia đưa Lộ Lộ trở lại phòng làm việc, nhìn thấy Lộ Lộ khóc lúc đó Lăng Gia đã nghĩ tới bản thân năm xưa. So với hiện tại, trực giác nói cho cô biết Tang Du cùng với Tần Di cũng giống như mình với Hướng Vân Thiên mà thôi, không quá lạnh nhạt nhưng cũng chẳng phải yêu đương gì. Có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Thấu hiểu hoàn cảnh đó, vốn Lăng Gia có ý định đi khuyên nhủ Lộ Lộ rằng nếu vẫn còn yêu thì hãy tiến lên đoạt lại, đừng vì chuyện thể diện mà đánh mất người mình yêu. Nhưng là Lộ Lộ mồm miệng chọc người, đem Lăng Gia đoán thành ba buốn mươi tuổi, điều này làm cho Lăng Gia chẳng buồn khuyên can Lộ Lộ nữa.
Có phụ nữ nào lại không quan tâm đến tuổi tác của mình? Huống gì Lăng Gia đã hai mươi chín tuổi rồi, chớp mắt thôi sẽ tiến vào hàng ngũ ba mươi, cô hận nhất chính là những kẻ động chạm đến tuổi tác của cô. Lộ Lộ chạm vào điểm yếu của Lăng Gia, đương nhiên Lăng Gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lộ Lộ.
Lăng Gia nói với Lộ Lộ: “Trước khi qua phòng họp thì đem bàn ghế trở về vị trí ban đầu.”
Nói xong Lăng Gia xoay người đi ra ngoài, làn váy tung bay toát ra sự quyết rũ chết người.
Lộ Lộ cắn răng dọn dẹp bàn ghế lại như cũ, công việc nặng nhọc như vậy khiến cô mệt đến toát cả mồ hôi.
Điểm yếu của Lộ Lộ đã bị Lăng Gia nắm được, không thể tạo ra một chút phản kháng. Lộ Lộ dự định rằng từ nay về sau, biển Thái Bình Dương rộng bao nhiêu thì phải cách xa Lăng Gia bấy nhiêu. Có thể trốn liền trốn, không chọc nổi cũng phải trốn nổi chứ?
Lộ Lộ mang vẻ buồn bực đi vào phòng họp, Tần Hạo và Mai Hinh cho rằng cô bởi vì Tang Du có ngườ iyêu mới mà đau buồn nên cũng không dám nói gì thêm. Đôi vợ chồng cảm thấy bất công thay cho Lộ Lộ, cái tiểu thư Tần Di nam không ra nam nữ không ra nữ kia trừ việc có nhiều tiền hơn thì điểm nào so được với Lộ Lộ? Đầu óc của Tang Du quả thật là ngày càng thoái hóa, không thế thì sao lại chọn một người như vậy làm bạn gái, gu thẩm mĩ làm cho người khác chịu không nổi.
Nhưng Tần Hạo và Mai Hinh đã quên rằng cả Lộ Lộ và Tang Du đều là phụ nữ, đều cần được dỗ dành. Nhưng cũng chính vì cả hai đều là phụ nữ nên chẳng ai chịu xuống nước mà xin lỗi dỗ dành người kia trước.
Lòng của phụ nữ, nói sâu thì thật sâu, nói cạn cũng thật cạn.
Muốn giữ chân được một người phụ nữ, chỉ dùng tình yêu thôi thì không đủ. Mà còn phải xem chăm sóc có đủ cẩn thận hay không và có đủ rộng lượng khoan dung hay không, đó mới chính là điểm mấu chốt.
Ai dám nói rằng tình yêu không thay đổi theo năm tháng?
Có những tình yêu như bình rượu lâu năm, càng lâu càng thơm; Có những tình yêu như lửa cháy, càng cháy càng nhỏ.
Tình yêu cũng có hạn sử dụng, ngắn thì chỉ trong một chớp mắt mà dài thì cũng không quá vài năm. Ngọt ngào mãi rồi theo thời gian trôi qua cũng sẽ phai nhạt, chỉ có cách biến tình yêu trở thành tình thân, lúc này mới đảm bảo được bền lâu mãi mãi. Thật giống như câu nói dành lấy thiên hạ thì dễ nhưng giữ được giang sơn mới là khó.
Lộ Lộ dưới áp lực của kế sinh nhai trở nên không đủ tỉ mỉ chăm sóc, người được chiều thành quen như Tang Du lại không đủ thấu hiểu. Hai con người ngây ngô từ bầu trời đại học bước vào xã hội phức tạp, hai con người vô ưu vô lo bước vào cuộc sống bon chen khắc nghiệt. Hoàn cảnh cuộc sống thay đổi dẫn đến tính cách mỗi người thay đổi nhưng tình yêu thì vẫn chỉ đứng một chỗ, không thể khác đi như những cái khác. Một người nhìn cuộc sống hiện tại mà tiếc nuối người kia năm đó ngàn y trăm thuận với mình ra sao, một người lại nhớ đến kỷ niệm năm xưa mà tiếc nuối người kia năm đó cẩn thận tỉ mỉ với mình thế nào. Hai người đều đắm chìm trong những ưu tư riêng không thể giãi bày thẳng thắn với nhau. Dẫn đến cuộc sống sau khi va chạm với hiện thực xã hội, ngày càng xảy ra nhiều mâu thuẫn. Vốn là những chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới cũng trở thành những vấn đề nghiêm trọng không thể cứu chữa, tình yêu của hai người trở nên nông nỗi như bây giờ, cũng xem như là điều tất nhiên.
Ai nói hai người phụ nữ thì có thể thấu hiểu cho nhau?
Bước vào tình yêu rồi phạm sai lầm, chịu qua đau khổ mất mát thì cho dù là nam hay nữ rốt cuộc cũng giống nhau mà thôi.
Ba người sau khi phân công đơn giản phần việc thì ai bận việc nấy. Hôm nay tuy rằng trời nắng đẹp nhưng trong lòng ba người đều có những nỗi âm u riêng.