Chương 4: Mất nước
Việc thua lỗ tại chi nhánh Đài Loan nhanh chóng được xử lý trong vòng ba tháng sau khi Lâm Nhược Ỷ gia nhập công ty.
Cứu giúp công ty thành công, vừa lúc nghênh đón tiệc liên hoan cuối năm của công ty và hoạt động cắt băng khánh thành vào ban ngày.
Lâm Nhược Ỷ trang điểm cực kỳ xinh đẹp, nàng sẽ đảm nhiệm vị trí đại sứ quan hệ công chúng vào lúc cắt băng khánh thành. Chu Quý Quân đứng sau sân khấu, nhìn bản ghi chép sửa sang lại nội dung, thậm chí còn có thể dành khoảng trống để xử lý chuyện khác, một bên Trần tổng lén lút dựa vào “Chuyện kia… Chu trợ lý… Có thể xin em vài phút được không”
Chu Quý Quân lại không nhúc nhích “Không thể.” Thậm chí nàng vẫn còn cúi đầu, không buồn ngẩng đầu lên nhìn.
Trần tổng còn muốn nói cái gì, một lúc mới chợt nhận ra, cô gái trước mắt đây lại dám cự tuyệt mình?
“Tôi đã nói không thể! Trần tổng có việc, xin hãy nói ở bên này.” Chu Quý Quân cúi đầu, một cái liếc mắt cũng không cho Trần tổng, thật ra trong lòng nàng đương nhiên biết vì sao Trần tổng tới, chỉ là nàng cũng không muốn dây dưa tại đây, tấm danh thiếp kia chỉ là để cảnh cáo, mục đích chỉ là bảo hộ địa vị của Nhược Ỷ ở công ty.
Ai kêu tất cả đàn ông đều háo sắc, nhược điểm nhỏ này nàng không cảm thấy có cái gì đáng nói.
Trần tổng xấu hổ cười nói: “Chu trợ lý lo cho tiểu thư Lâm sao? Anh đã mời Thư ký Lưu qua, chỉ trễ vài phút, ha ha, vài phút.”
Chu Quý Quân lại phản bội hình tượng ôn nhu ngày thường, cúi đầu lạnh giọng nói: “Nếu chuyện Trần tổng muốn nói không thể công khai mà nói, vậy không cần thiết phải nói.”
Trần tổng còn định nói cái gì, trong lòng Chu Quý Quân lại nghe đến trong đám người, có người nói chuyện “Trời ạ! Lâm tổng có vẻ kì quái!”
Chu Quý Quân nghe được, lập tức đi phân tán đám người, tìm được Lâm Nhược Ỷ đang dựa vào giá đỡ “Tiểu thư!”
Lâm Nhược Ỷ lắc đầu, ý bảo nàng không cần lại đây, nhưng Chu Quý Quân cũng không để ý, đi thẳng qua, lấy lý do có việc gấp lôi nàng đi.
Chờ đến không có người nhìn được, nàng cõng Lâm Nhược Ỷ lên, đưa tới phòng nghỉ.
“Em lại không uống nước phải không?” Chu Quý Quân chất vấn, không vui vẻ.
Lâm Nhược Ỷ lại không kiêu căng như mọi khi, ngược lại như là đứa bé làm sai chuyện gì mềm nhũn nói “Chu tỷ tỷ, em không cố ý, chỉ là thời tiết Đài Loan quá nóng.”
“Có chút cảm nắng, đừng lộn xộn.” Chu Quý Quân lập tức cởi bỏ nội y của Lâm Nhược Ỷ, còn mở cổ áo ra tán nhiệt, sau đó đưa một cốc nước trước mặt nàng “Uống.”
Lâm Nhược Ỷ có chút chần chờ “Chu tỷ tỷ! Son môi…”
“Đây.” Chu Quý Quân thả trên bàn một thỏi son vừa mua “Buổi sáng chị thấy em không uống nước, kiểm tra túi đồ trang điểm, em lại dùng thỏi kia rất dễ phai màu đúng không?”
Cho nên nàng cũng không dám uống nước, là do sợ son môi phai màu.
Lâm Nhược Ỷ ngậm một ngụm nước gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Chu Quý Quân ngưỡng mộ, Chu tỷ tỷ nhà nàng quả nhiên thần thám a!
“Vừa rồi chị bớt thời giờ đi mua giúp em! Em cứ yên tâm uống đi!” Chu Quý Quân bất đắc dĩ mà nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời ngời nhìn chính mình, nói không thích thú là gạt người.
Nhược Ỷ tuy rằng tự luyến, nhưng điểm đáng yêu của nàng chính là chỉ cần được nàng coi là người một nhà, nàng sẽ không keo kiệt ngợi ca, nàng yêu chính mình nhưng cũng thích ca ngợi những người xung quanh nàng.
Lâm Nhược Ỷ nuốt xuống nước nói: “Cảm ơn Chu tỷ tỷ! Chị quả nhiên là Chu tỷ tỷ đáng yêu nhất mỹ lệ nhất của em!”
Chu Quý Quân lắc đầu, có người phụ nữ nào có sức chống cự với lời khen ngợi như vậy, nàng nhìn Lâm Nhược Ỷ “Thật ra lúc khai mạc em không cần phải nói lâu như thế, 30 phút quá dài.” Lúc khai mạc nàng quá hưng phấn nói liền 30 phút, sau đó một buổi sáng cũng chưa uống nước, chỉ sợ không có cách trang điểm lại, không thể hiện ra bộ dáng hoàn mỹ.
Lâm Nhược Ỷ quá tự luyến không sai, nhưng đồng thời cũng có yêu cầu rất cao đối với chính mình.
“Không được! Công ty thật khó khăn lấy lại sĩ khí, sao có thể không thận trọng!” Lâm Nhược Ỷ lo lắng nhìn Chu Quý Quân “Chi nhánh công ty vừa bị đả kích, sĩ khí suy yếu, nếu không cổ vũ mọi người phấn chấn lên, sao có thể tiếp tục đối mặt, không khí trong công ty rất quan trọng!”
“Vậy cũng không nên không uống nước, trong phòng điều hòa hơi nước bốc hơi càng mau, em lại chạy khắp trong ngoài …” Chu Quý Quân dặn dò Nhược Ỷ.
Nàng biết, Nhược Ỷ có tính cách cầu toàn, tính cách này theo đuổi một việc đến mức tận cùng, có lẽ đối với nhân viên, có sếp như vậy rất thống khổ nhưng hiệu quả lại rất cao, hiện giờ cắt bang khánh thành, trừ bỏ ra sức tăng tiêu thụ, còn có cảm giác vinh dự nàng mang theo tới cho toàn thể.
Tuy rằng dùng phương thức tự luyến kỳ quái như vậy, nhưng có thể kiếm được tiền, Chu Quý Quân cũng không cảm thấy Lâm Nhược Ỷ làm sai.
“Đó cũng là em muốn hiện ra bộ dáng tổng tài hoàn mỹ! Cho mọi người một tấm gương a! Hơn nữa em xinh đẹp như vậy, người khác hỏi xin chụp ảnh chung em sao có thể cự tuyệt?” Lâm Nhược Ỷ vẩy vẩy tóc, nàng hôm nay trang điểm từ đầu đến chân, từ quần áo đến móng tay đều là lượng lệ xuất sắc.
“Chụp ảnh chung một tấm là ba phút, toàn công ty hơn trăm người, em tính chụp đến trời tối a?” Chu Quý Quân trừng mắt nhìn nàng, nàng có thể chụp đến trời tối không?
Đương nhiên là có!
Phía trước ở tổng công ty, nàng đã là vì như vậy mà ngất xỉu, chính mình mới đặc biệt chú ý tới, Nhược Ỷ đúng là tự luyến, chính là vì người khác khen ngợi, nàng có thể ép buộc chính mình, mãi đến khi chịu không nổi mới thôi!
Đây mới là điều Chu Quý Quân lo lắng.
Lâm Nhược Ỷ chu miệng, sau đó lấy lòng nhìn Chu Quý Quân “Em biết Chu tỷ tỷ đau lòng em nhất, khẳng định sẽ nhắc nhở em trời tối rồi…” Nàng cầm cốc nước đưa cho Chu Quý Quân lấy lòng nàng “Không uống nước là sợ son dễ phai màu… Em lại không cố ý.”
“Vậy đừng dung thỏi son kia.” Chu Quý Quân chọc chọc cái trán của nàng.
“Nhưng em chỉ có bộ quần áo này hợp nhất…” Lâm Nhược Ỷ chỉ vào bộ đồ trên người mình.
“Nhược Ỷ em đã rất đẹp, không cần để ý những thứ đó những người khác!” Chu Quý Quân bất đắc dĩ nhìn nàng khuyên “Vì sao phải áp lực chính mình như thế, chẳng lẽ nhất định phải để tâm đến những người khác sao?”
Lâm Nhược Ỷ lại lắc đầu “Không được! Em là Lâm Nhược Ỷ hoàn mỹ, hơn nữa em cũng chỉ có bề ngoài, những thứ khác cơ bản là so không nổi…” Nàng đột nhiên im tiếng.
Bởi vì Chu Quý Quân sắc mặt trắng bệch nhìn nàng.
Trong nháy mắt, toàn bộ không khí trong phòng ngưng đọng.
Nhược Ỷ biết, nàng dẫm tới điểm mâu thuẫn giữa Chu Quý Quân và nàng, loại mâu thuẫn thuộc về hai người phụ nữ, nhất định sẽ có mâu thuẫn cạnh tranh với nhau.
Ở bầu không khí an tĩnh như vậy, Lâm Nhược Ỷ chịu không nổi mở miệng trước nói: “Em đi WC.” Nàng siết chặt cốc nước trong tay đi ra phòng nghỉ.
Cộc, cộc… Cộc cộc cộc cộc!
Càng đi càng nhanh, giày cao gót gõ ra thanh âm dồn dập trên hành lang.
Cuối cùng nàng gần như chạy đi, bởi vì nội tâm nàng thực sợ hãi, sợ mâu thuẫn phức tạp giữa các nàng sẽ xé đôi hai người ra.
Quan hệ giữa nàng và Chu tỷ tỷ gần đây luôn là như vậy, các nàng quen nhau chín năm đã gần mười năm, từ cấp ba đến khi trưởng thành ra xã hội, nàng đều cùng bên Chu tỷ tỷ, nàng đã sớm quen có Chu tỷ tỷ bên người, chỉ là gần đây nàng luôn là như vậy.
Lơ đãng nói mấy câu, liền tổn thương Chu tỷ tỷ, nhưng kỳ thật nàng cũng khổ sở, nàng không cố ý, nhưng nàng thật sự cảm thấy chính mình trừ bỏ bề ngoài không còn gì cả, chính là chỉ cần đề cập tới chuyện này, Chu tỷ tỷ sẽ cảm thấy nàng đang khiêu chiến người kia.
Nàng biết Chu tỷ tỷ vẫn luôn săn sóc nàng, nàng một bên hưởng thụ Chu tỷ tỷ săn sóc, một bên lại cảm thấy Chu tỷ tỷ quá loá mắt, đều là con gái, luôn là nhịn không được mà so sánh, mà nội tâm nàng cũng cảm thấy thất bại, bởi vì dù so như thế nào, nàng cũng giống như bình hoa, trừ bỏ bề ngoài không còn gì cả.
Nàng không muốn làm người vô dụng!
Nhưng chỉ cần về công việc, nàng có vượt qua Chu tỷ tỷ, Chu tỷ tỷ lại có thể nhanh chóng vượt qua nàng, nàng không biết vì sao lại như vậy!
So sánh như vậy làm nàng bắt đầu liều mạng theo đuổi bề ngoài mỹ lệ, lời nói cũng càng ngày càng tự luyến.
Nàng thực sợ hãi! Sợ Chu tỷ tỷ chán ghét nàng, thậm chí cảm thấy nàng vô dụng mà rời đi.
Chính là em không biết nên làm gì bây giờ!
Lâm Nhược Ỷ chạy đến cầu thang, lại bị mắc góc váy, nàng không chú ý liền xoay người muốn chạy, lại bị vướng dưới chân, ngã vào lồng ngực một người đàn ông.
Nàng ngẩng đầu, một người ăn vận văn nhã soái khí lại rất có khí chất ôm lấy nàng, lông mày đẹp cau lại.
“Tiểu thư? Cô có ổn không?” Thanh âm người đàn ông rất thấp trầm từ tính.
Lâm Nhược Ỷ ngẩng đầu, thấy được một đôi mắt sâu thẳm, nàng vội vàng thẳng người sửa sang lại chính mình “Xin lỗi.”
Mất mặt chết mất! Nàng vội chỉnh trang chính mình, lúc sau ưu nhã xoay người “Xin chào ngài, tôi tên là Lâm…”
“Tôi không có hứng thú.” Khi tiếng nói của người kia truyền đến, thân ảnh hắn đã rời đi cầu thang.
Nàng ngơ ngác nhìn người đàn ông rời đi “Này! Cũng quá bất lịch sự đi?”
※
Thư Thánh Khải, cũng chính là người vừa mới bị Lâm Nhược Ỷ va vào, hắn ưu nhàn đi dưới bãi đỗ xe ngầm.
“Này! Thánh Khải, cậu nhìn thấy vị hôn thê chưa?” Trương Diệu Văn cười nham hiểm “Sao? Có phải thịnh thế mỹ nhan không?”
“Phì!” Thư Thánh Khải buồn cười lắc đầu “Xác thật không tồi, nhưng đáng tiếc là bao cỏ không não.”
“Thật hay giả?” Trương Diệu Văn tò mò nhìn Thư Thánh Khải.
“Cô ta ăn mặc như vậy, chỉ sợ thời gian đều lãng phí để trang điểm mua túi xách, nào có thời gian hiểu biết thương trường.” Hắn cưới vợ ngoài việc nối dõi tông đường, còn cần đảm đương một vị gia chủ mẫu.
Lâm Nhược Ỷ cũng không đủ tư cách.
Trương Diệu Văn nhún vai, nghịch món đồ chơi công nghệ mới mua “Thôi đi! Đàn bà vốn là như vậy, nếu không cậu muốn như thế nào?”
Thư Thánh Khải lại đắc ý nói: “Tôi nói cho cậu, Trương Diệu Văn, người có thể xứng đôi với tôi, chẳng những phải có thịnh thế mỹ nhan còn cần phải trí thức ôn nhu, lúc này mới có thể làm người của Thư Thánh Khải ta.”
“Thôi đi! Tới gần cậu còn không phải là vì tiền?” Trương Diệu Văn cười một tiếng, loại đàn bà mà công tử nhà giàu bọn họ có thể tiếp xúc đến đều như vậy, hắn không cảm thấy có gì mới mẻ.
Thư Thánh Khải lại tự tin nói: “Tiền tôi có rất nhiều, nhưng tôi ghét nhất hoang phí, lại mua được thứ đàn bà không đáng giá một xu, đàn bà như vậy chỉ là nằm ngửa ra thôi!”
“Được rồi, may mắn tôi chỉ cần bề ngoài.” Trương Diệu Văn vỗ ngực cười.
“Đơn giản như vậy?” Thư Thánh Khải nhìn hắn, thứ dân chơi lão luyện như hắn lại yêu cầu thấp như thế?
Trương Diệu Văn cười nham hiểm nhìn Thư Thánh Khải “Bởi vì có …” Hắn làm động tác ở trước ngực “Vú, to!”
Thư Thánh Khải bất lực, quả nhiên tên này căn bản là còn ở giai đoạn chơi đùa.
Hắn lắc đầu, hắn không thiếu đàn bà, chỉ là trong nhà thúc giục kết hôn quá nhiều, hắn cũng có chút phiền.
Nhưng là từ trước khi xác định ý tưởng này, hắn muốn tìm một người phụ nữ xứng đôi với chính mình.