Chương 6: Từ chức
Sáng sớm cùng ngày, một ngày ở công ty dưới quyền của Lâm Nhược Ỷ là như thế này.
“Chào Lâm tổng!” Trong tiếng nhân viên cung kính chào buổi sáng, Lâm Nhược Ỷ bước vào công ty.
“Chào.” Nàng cao ngạo dẫm lên giày cao gót, ở ánh mắt chăm chú của mọi người như nữ vương đi vào văn phòng của mình.
Hiện tại mỗi người trong công ty đều có lòng nhiệt tình vô cùng với công việc, rốt cuộc ai cũng không hy vọng bị gọi vào văn phòng.
Bởi vì…
Rầm!
Tư liệu bị ném xuống bàn, âm thanh chói tai làm người sợ hãi.
Mà trước mặt là Vương chủ nhiệm vừa phạm sai lầm, hắn bị gọi vào văn phòng, đối mặt Lâm tổng xinh đẹp, hắn có chút khẩn trương xoa xoa tay áo.
Lâm Nhược Ỷ cũng không đổi sắc mặt, bởi vì nàng sẽ không để phẫn nộ làm vặn vẹo dung mạo mỹ lệ của nàng, bởi vậy, chỉ là nói ra sai lầm cho bọn họ sửa đổi là được.
Nhưng là một chuyện thống khổ tới, sau khi Vương chủ nhiệm tự kể lại sai lầm của chính mình xong, hắn ngơ ngác mà xoay người định đi.
“Từ từ!” Lâm Nhược Ỷ gọi lại hắn.
“Lâm tổng?” Mồ hôi lạnh từ trên lưng Vương chủ nhiệm chảy xuống dưới.
“Vương chủ nhiệm, anh có quên gì không?” Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Nhược Ỷ thoáng nhìn, nhìn hắn cười.
Vương chủ nhiệm lại cảm thấy lông tơ của mình đều dựng thẳng lên!
“Vâng… Ôi! Cảm tạ Lâm tổng chỉ giáo, bề ngoài mỹ lệ của ngài tuy làm tôi không cẩn thận phạm sai lầm, nhưng trái tim ngài cũng mỹ lệ như bề ngoài, vẫn nguyện ý tha thứ cho tôi.”
“Tuy rằng tôi rất vui khi biết anh đã biết sai lầm của mình là gì, nhưng Vương chủ nhiệm à, câu này tuần trước Lưu giám đốc đã nói rồi.”
“À… Cảm tạ Lâm tổng mỹ lệ?”
“Quá ngắn.”
“Lâm tổng hôm nay vẫn là quang thải chiếu nhân như vậy, thậm chí làm tôi ngắm như si như say.”
“Đây là sao chép từ tiểu thuyết ngôn tình!”
“Lâm tổng mỹ lệ tới mức khiến từ ngữ của tôi không có cách nào miêu tả nổi, tiểu nhân luôn là thấp thỏm lo âu.”
“Anh chỉ nhắc tới mỹ lệ một từ, tôi cảm thấy anh không biết dùng từ ngữ miêu tả.”
“…”Tiểu Vương hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Lâm Nhược Ỷ, thân ảnh thật lớn phủ lên nàng, tựa hồ hắn vung tay lên là có thể quật chết Lâm Nhược Ỷ.
Nhưng … Chu Quý Quân đứng sau lưng Lâm Nhược Ỷ, cầm kẹp tư liệu cười với hắn.
Chỉ thấy thân ảnh Vương chủ nhiệm thật lớn đột nhiên tiến lên.
Thình thịch!
Vương chủ nhiệm quỳ xuống đất, một người đàn ông sáu thước đường đường quỳ trên mặt đất, lã chã rơi lệ, hắn suy sụp kêu lên “Tôi cầu xin cô bà cô ạ! Ngài thịnh thế mỹ nhan tôi đã không biết ca ngợi làm sao! Người ta phía trên còn mẹ già, phía dưới có con thơ, xin buông tha tôi đi!”
Chu Quý Quân ẩn chứa ý cười nói: “Tiểu thư, tôi cảm thấy vẻ mỹ lệ của ngài đã tới mức như thế rồi, có thể để Vương chủ nhiệm trở về, đi tìm từ miêu tả rồi lại qua đây?”
“Thôi vậy!” Lâm Nhược Ỷ thở dài “Công ty thiếu nhân tài a! Người biết khen ngợi còn không có.”
Chu Quý Quân nhìn dáng vẻ Vương chủ nhiệm đầy biết ơn, nàng nghịch ngợm cong môi, trong ngắn hạn chỉ sợ không có người còn dám làm chậm tiến độ của công ty đi?
Hai người an tĩnh một hồi, Chu Quý Quân mới mở miệng “Nhược Ỷ, chị… Có việc tư muốn nói với em.”
Bởi vì nàng gọi tên, không phải chức vị, Lâm Nhược Ỷ thú vị quay đầu nhìn Chu Quý Quân nói: “Chu tỷ tỷ? Chị hiếm khi nói việc tư lúc đi làm đấy!”
Chu Quý Quân mỉm cười, như thể sự tình chuẩn bị nói không có gì to tát.
Lâm Nhược Ỷ tò mò hỏi: “Là chuyện gì?”
Chu Quý Quân thản nhiên mà nói: “Là về chuyện chị định nghỉ việc.”
“Nghỉ việc!” Lâm Nhược Ỷ vốn đang chống tay nhàm chán vẽ lên văn kiện, nghe được Quý Quân nói vậy, nàng có chút sửng sốt.
Chu tỷ tỷ muốn nghỉ việc!
Chuông cảnh báo của nàng vang lên.
Chu Quý Quân không quan tâm đến Nhược Ỷ kích động, vẫn bình đạm nói: “Đúng vậy.”
“Chu tỷ tỷ chị muốn chuyển sang chỗ khác sao?”
“Không, chị muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
“Vì sao! Theo em áp lực quá lớn sao?”
Ôi!
Vốn muốn đẩy cửa tiến vào đưa trà Hồng bí thư làm rớt chén trà.
“Hồng thư ký, nhờ chị lại pha một ly lại đây đi!” Chu Quý Quân nói.
Hồng bí thư gật đầu “Vâng.”
Sau đó Hồng thư ký chạy đến gian trà nước, lấy di động ra đăng trên nhóm chat riêng của công ty.
“Tin lớn! Lâm tổng lại có thể ý thức được mình gây cho người ta áp lực?”
“Thật hay giả! Thịnh thế mỹ nhan ㄟ!”
“Trời ạ! Trời sắp sập sao?”
“OMG, OMG, OMG!”
“Lầu trên không cần học theo Thẩm Ngọc Lâm!”
Mà trong văn phòng Chu Quý Quân vẫn bình tĩnh như trước.
“Bởi vì một ít nguyên do cá nhân, chị muốn nghỉ phép một năm.” Chu Quý Quân thành thật mà nói.
“Một năm!” Lâm Nhược Ỷ trừng mắt nhìn nàng, trong đầu tính toán tinh vi sau, hỏi Chu Quý Quân “Chu tỷ tỷ chị chắc chứ, rất tốn kém đấy!”
“Cái gì tốn kém?” Chu Quý Quân khó hiểu mà hỏi.
Lâm Nhược Ỷ thản nhiên mà nói: “Chỉnh hình thành em chứ còn gì! Quả thật Chu tỷ tỷ như vậy đã là rất đẹp, tuy rằng so với em hơi kém chút, nhưng em tuyệt đối sẽ không ghét bỏ Chu tỷ tỷ!”
“Chị không đi chỉnh hình.” Chu Quý Quân không nói gì nhẹ gõ lên trán Nhược Ỷ.
Lâm Nhược Ỷ không trốn, chỉ nhìn nàng mê man “Không phải bởi vì mỗi ngày ở bên mỹ nhân như em tạo áp lực quá lớn?” Nàng kỳ thật biết tự luyến như vậy thực đáng sợ, nhưng nàng không thể kiềm chế.
“Không phải.” Chu Quý Quân nghiêm túc nói.
“Vậy là vì sao?” Lâm Nhược Ỷ không hiểu, các nàng không phải vẫn ổn sao?
Vì sao Chu Quý Quân phải rời đi mình?
Chu Quý Quân cong lên khóe miệng, đi đến bên Lâm Nhược Ỷ “Nhược Ỷ, chị muốn bình tĩnh một năm, chúng ta quen biết mười năm…” Nàng nhẹ vỗ vỗ mặt Lâm Nhược Ỷ, ánh mắt ôn nhu.
“Chị muốn đi tìm một số thứ, hỏi mấy vấn đề.” Nhìn khuôn mặt nhỏ của Nhược Ỷ mê man, nàng rất muốn hôn người kia, muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng nàng không muốn hai người thân mật, lại dưới danh nghĩa chị em hay bạn bè.
“Nhưng mà!” Lâm Nhược Ỷ định nói gì lại bị nàng chặn lại.
“Nếu em thật sự không hiểu, vậy hãy nghĩ như là chị ở bên cạnh người hoàn mỹ như em đã lâu lắm, sợ mình sẽ yêu em, cho nên cần bình tĩnh một chút, được không?” Chu Quý Quân nhẹ giọng nói, biến tâm ý của mình trở thành lời nói đùa, nói cho Nhược Ỷ nghe, nàng biết Nhược Ỷ còn chưa hiểu, nhưng nàng chờ đã lâu lắm.
Lâu đến mức có chút không thể xác định tâm ý của chính mình.
“Chu tỷ tỷ…” Lâm Nhược Ỷ nhìn nàng, trong lòng lại có chút xót xa, thậm chí hốc mắt có chút nóng lên, như là muốn khóc vậy.
Nhưng đây là vì sao?
Lâm Nhược Ỷ không hiểu chính mình, nàng phát hiện mình cũng không hiểu Chu Quý Quân trước mắt, vì sao phải rời đi?
Nàng không thích thay đổi, đặc biệt là người khác rời khỏi mình như vậy, lại là Chu Quý Quân người đã ở bên nàng từ rất lâu, điều này đem lại đả kích rất lớn cho nàng.
Chu Quý Quân lại cố chấp mà muốn một đáp án từ Lâm Nhược Ỷ “Được chứ?”
“Được.” Lâm Nhược Ỷ gật đầu, nàng cũng chỉ có thể đồng ý.
Rốt cuộc nàng và Chu tỷ tỷ kỳ thật chẳng có quan hệ gì.
Nhưng là Chu tỷ tỷ đùa giỡn mà nói 『 sợ mình yêu em 』 mấy chữ này, nàng lại cảm giác như tim đập loạn một nhịp, Chu tỷ tỷ có chuyện gì gạt mình?
Các nàng từ cấp ba quen biết đến hiện tại đã mười năm, còn có chuyện gì Chu tỷ tỷ nói không nên lời sao?
“Chị sẽ huấn luyện người ổn thỏa rồi mới nghỉ việc, Nhược Ỷ, em có giận không?” Chu Quý Quân dịu dàng nói.
Lâm Nhược Ỷ chu miệng “Thôi được! Chị phải nhanh trở về đi! Em đây ngày nghỉ có thể đi gặp chị không? Chị đã đồng ý muốn giúp em chọn quần áo, còn có đi xem phim…”
“Tất cả chị đều nhớ rõ, sẽ giữ lời.” Chu Quý Quân hứa hẹn nói.
“Được! Vậy giữ lời đấy!” Lâm Nhược Ỷ gật đầu, sau đó nàng vươn tay về phía Chu Quý Quân “Đúng rồi! Em muốn điện thoại của Chu tỷ tỷ!”
Chu Quý Quân đưa điện thoại cho nàng.
Lâm Nhược Ỷ cầm lấy chụp ảnh selfie của hai người, sau đó đặt làm màn hình nền “Như vậy Chu tỷ tỷ sẽ không quên em.”
Chu Quý Quân mỉm cười lấy lại di động “Đương nhiên.”