Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng trọng điểm là nữ nhân này cư nhiên mở miệng! ” Khụ khụ… Cái đó, ngươi vừa nói gì…” Bạch Mạt không dám nói lạnh lùng, vội vàng ngồi thẳng lên, mạo hiểm rừng rậm hơn nửa tháng cũng không có giao tiếp bình thường với người khác, não hiện lên hình ảnh Tarzan mặc quần áo đi lại trong rừng, nữ nhân này cuối cùng cũng nói chuyện với mình, quả thực cảm động a. Vậy nên, thực sự không nghe rõ những gì nữ nhân này vừa nói!!
Khóe miệng khẽ động một lần nữa: “Vận Linh” . Nhìn ánh mắt trong suốt mong đợi của đối phương, Ngũ đệ nuôi một con chó gọi là cầu cầu ,lúc xin ăn cũng như vậy, người này quả thật thú vị…
Giọng nói này, ngắn ngủi hai chữ, Bạch Mạt cảm thấy mình giống như một dây dẫn điện, một dòng điện từ tai bắt đầu bơi khắp cơ thể – thoải mái! Thật phi lý, làm sao mà giọng nói của một người có thể lại nghe dễ chịu như vậy, giống như vẻ ngoài của cô, chỉ đơn giản là con cưng của thượng đế, “Vận Linh?” bộ não vẫn đang đối phó với từ “ghen tị” quyết định không hiểu những gì nàng nói có ý gì.
“Tên gọi”, chẳng qua là thông báo cho biết tên gọi mà thôi, nhưng biểu hiện của người nọ lại rất phong phú.
Giọng nói này, trước đây dường như nhìn thấy một câu nói như vậy ở đâu: “Giọng nói của nữ nhân này trời sinh mị hoặc, quyến rũ nhưng người nãy cũng không biết!” Chính là mùi vị này, nhưng lại không phải tất cả, Bạch Mạt không tìm ra từ gì mới có thể diễn tả hoàn toàn được giọng nói này.
“Ngươi gọi là Vận Linh? Vận Linh… cái tên thật hay.” Nhếch cao khóe miệng, “So với ‘Đại minh tinh’ dễ nghe hơn nhiều. ” Nói xong bắt đầu tìm kiếm trong xe, vừa tìm vừa nói, “Giọng nói của ngươi rất dễ chịu, nên nói chuyện nhiều hơn.” Tìm một hộp nhựa bánh mì, lấy nước khoáng, “Ngươi cũng súc miệng.” ra hiệu cho nàng nhổ vào hộp nhỏ.
Lần này ngược lại rất phối hợp, tiếp theo là bữa sáng, sau đó là đi đường, vừa lái xe, Bạch Mạt cũng thỉnh thoảng cùng Vận Linh nói chuyện, chỉ là phản hồi nhận lại được không nhiều, cơ bản đều là một cái “Ừ…” Hoặc là hai từ ngắn ngủi, đương nhiên nhiều lần chính là không để ý đến mình, xem ra nàng vốn không phải là người nói nhiều, mặc dù giọng nói của nữ nhân này thật sự rất dễ nghe. Bạch Mạt giảm số lần nói chuyện, sau đó ở trên xe mở một bài hát, nhìn thấy nét gì đó hiếm thấy trên khuôn mặt Vận Linh. Trong lòng có chút kinh ngạc vui mừng, đột nhiên có chút đắc ý, quả nhiên thẩm mỹ âm nhạc của mình vẫn không tồi. Sau đó chỉ cần Vận Linh không phản đối, Bạch Mạt vẫn luôn đi theo con đường này…
Chỉ là đến buổi tối, Bạch Mạt thật sự nhịn không được, không vui khi tắt nhạc nói: “Vận linh, con đường này rốt cuộc có đúng không, ta nói đoàn làm phim các ngươi mất đạo cụ không nói còn mất ngựa, mất ngựa không nói còn mất người sống, chiếc xe này đều lái hai ngày, cũng không có ai đi ra tìm ngươi sao? Ngươi cưỡi ngựa còn có thể chạy xa như vậy?” Nói xong Bạch Mạt liền càng mất hứng, từ lúc mình mở miệng nói chuyện liền nghiêm mặt nhìn về phía trước, nhìn cũng không nhìn mình một cái, phía trước xa xa chính là một góc, chỉ có nhìn thấy rừng ven đường, những thứ khác không có gì, nhưng câu hỏi mình hỏi quan trọng như vậy còn không cho phản ứng.
“Này! Ta nói…”
“Im miệng!” Vận Linh đầu cũng không quay đầu lại, ngắt lời Bạch Mạt.
Bạch Mạt lo lắng, người này như thế nào!” Ý gì…” Chỉ là lời nói của mình còn chưa nói xong, liền mơ hồ giống như nghe được tiếng vó ngựa, nhưng lại rất hỗn loạn…
Lúc này Vận Linh quay đầu lại, hóa ra trước đó không phải là xụ mắt, mà là một khuôn mặt nghiêm túc: “Vào rừng!”
“A?” Bạch Mạt lập tức phản ứng không kịp, Vận Linh vì sao lại để mình vào rừng, thanh âm hơi rõ ràng một chút, xác định là tiếng vó ngựa, hơn nữa số lượng ngựa còn không ít.
“Vào rừng!” Bị ánh mắt nghiêm túc của Vận Linh nhìn chằm chằm, Bạch Mạt bằng cách nào đó đã tăng số ga về phía trước, điều khiển xe việt dã chui vào trong rừng bên đường, tiến sâu một chút, mới quay đầu dừng lại, sau khi tắt máy cũng không mở miệng hỏi Vận Linh, nghe tiếng vó ngựa hỗn loạn càng ngày càng gần, Bạch Mạt tự nhiên có chút khẩn trương…
“Giá!”
“Giá!”
“Nhanh lên! Sắc trời không sớm!”
“Nhị thúc, lần này rốt cuộc là đi tìm thứ gì! Phát động một lần nhiều người như thế!” Một tiếng kêu hơi non nớt truyền đến.
“Tìm cái gì, tiểu tử, nói cho ngươi biết, chúng ta đang tìm kiếm một thi thể!” Cưỡi ngựa dẫn đầu là một đại hán đeo một đại đao, tiếp theo hai ba người từ trong góc xuất hiện, đều là trang phục cổ đại, trên lưng đeo đại đao theo động tác của ngựa lắc lư.
“Cái gì! Là thi thể của ai?” Thiếu niên đồng dạng phía sau cõng đại đao, ngược lại càng thêm gầy yếu, bước nhanh bắt kịp đại hán dẫn đầu.
“Cái này ngươi không cần phải biết!”
“Nhưng… làm thế nào để nhận ra!”
“Không cần phải nhận ra, tìm kiếm một thi thể của một nữ nhân là đủ…”, tiếng vó ngựa lấn át tiếng ồn ào, dần dần đi xa.
Gì vậy, nhiều người, trang phục cổ đại, không có đoàn làm phim, không quay phim, không phải cosplay, tìm kiếm xác chết của phụ nữ, phụ nữ … Cái xác… Bạch Mạt chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Vận Linh cũng nhìn mình, nhìn lên chỗ Vận Linh bị thương sau đó vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhiều lời nhìn thấy Vận Linh đang nhìn mình đùa cợt… Bạch Mạt cảm thấy hoàn toàn không ổn, lượng thông tin rất lớn a!