Bộ não của Bạch Mạt nhanh chóng đi vào hoạt động cao, rất có thể ngay từ đầu chính mình nghĩ quá ngây thơ, cùng với tòa nhà mình đã không được đưa đến một góc của trái đất, nhiều khả năng được đưa đến một nút thời gian lịch sử hoặc … Một thời gian và không gian nào đó!
Vì vậy, ra khỏi thế giới con người, là một sự tồn tại khác, tình hình của mình có thể trở nên nguy hiểm hơn, Bạch Mạt rất muốn từ chối ý nghĩ dở khóc dở cười của mình bây giờ, nhưng Vận Linh và những người này có cách ăn mặc, hành vi, lời nói vô cùng kỳ lạ, như vậy làm thế nào để giải thích được, sự dịch chuyển của tòa nhà đã không thể giải thích bằng khoa học!
Cho nên não suy nghĩ càng nhiều thì càng đến gần hơn với sự thật … Những điều này tạm thời đặt sang một bên, nếu đi quá lâu mà không gặp được những người khác, sau đó nơi này là cả một vùng hoang vu, và chỉ có Vận Linh bị thương cũng rất có thể là người mà nhóm người đang tìm kiếm “Thi thể nữ”!
Người chết mà họ tìm là do mình cứu, ngay cả chết cũng huy động một đống người mang đại đao đến tìm thi thể! Chính mình lại không cẩn thận lội trong vũng nước đục ngầu! Hơn nữa Vận Linh là loại người gì mình cũng không biết, hiện tại bị thương không thể động, nếu như có thể động liệu có khả năng đối với mình giết người diệt khẩu cái gì đó! Tất cả mọi thứ về mình đều không bình thường, nàng ấy đã nhìn thấy nó trong hai ngày qua! Hơn nữa, ánh mắt trêu chọc vừa rồi của Vận Linh thật sự rất thâm ý!
Mặc dù Bạch Mạt đang sắp xếp các thông tin lớn này, nhưng ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn, “Bây giờ ném ngươi xuống, ta không thể làm điều đó cũng không dám làm điều đó, bọn họ đã đi một lúc, chúng ta tiếp tục lên đường.” Sau đó, khởi động xe đi từ trong rừng dọc theo con đường, “Dù sao, hy vọng ngươi không phải là người xấu.” Nói xong cũng không để ý đến Vận Linh ngồi bên cạnh.
Ở cái tuổi này, tâm tư kín đáo, tay trói gà không chặt lại không am hiểu thế sự, gặp chuyện lại bình tĩnh như vậy, vừa xác định tính mạng đáng lo, cũng không làm ra hành động làm tổn thương người khác, nữ tử này cũng không bình thường. Vận Linh cảm thấy rằng người này vẫn còn rất nhiều điều đáng để khám phá.
Ngoại trừ không đùa giỡn với Vận Linh nữa, tất cả mọi thứ như bình thường, tuy nhiên sau khi lái xe trong rừng trong vài ngày liên tiếp, vô tình tìm thấy dấu vết của con người, bây giờ tình hình đã khác nhau, để không bị phát hiện, Bạch Mạt cẩn thận thay đổi để đi nhanh vào ban đêm, ban ngày vào sâu trong rừng để nghỉ ngơi, hoặc dựa vào la bàn điện thoại di động từ từ tiếp tục di chuyển về phía trước.
Đêm nay dọc theo con đường đó ngày càng trở nên rộng rãi, quả nhiên không bao lâu Bạch Mạt lái xe việt dã không cẩn thận liền chui ra khỏi rừng, mượn ánh trăng để quan sát, giống như một vùng đất hoang vắng, mà ở ngã tư, dưới ánh đèn xe chiếu nhìn thấy nhà tranh đơn sơ được xây dựng bằng gỗ và rơm, bàn ghế dưới nhà tranh gọn gàng, thường được sử dụng phổ biến, may mắn là buổi tối không có ai, nhanh chóng lái xe trở lại sâu trong rừng, tìm một nơi dễ dàng để đậu xe. Vận Linh dù sao cả ngày chính là cố ý vô tình quan sát mình cũng không thấy nói gì, cho nên cũng không quản nàng, nằm xuống cân nhắc kế tiếp nên ứng phó như thế nào mới để mình chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau chờ trời sáng, Bạch Mạt lúng túng khó khăn mặc chiếc áo dài mang theo máu của Vận Linh trước đó, dưới ánh mắt khác thường của cô, lại đem tóc buộc giống Vận Linh, sau đó âm thầm chọc chọc vào trong túi lớn đã sớm chuyển đến cốp xe tìm một sợi dây chuyền vàng. Suy nghĩ một chút lại thấy không tốt hay là đem ngọc Vận Linh đeo ở bên hông , đeo vòng qua hông, nhét cả vào trong ngực. Cùng Vận Linh giải thích một tiếng liền hướng về phía cái nhà tranh tối hôm qua mà đi…
Bạch Mạt mặc bộ dáng mệt mỏi lắc lư dọc theo con đường đi đến trước nhà tranh, bên cạnh nhà tranh treo một lá cờ, trên đó là một tách trà, trên cốc viết chữ không biết, nhưng đoán là một từ “trà” .
“Ôi! Gia, ngài đây là…?” Ông chủ trẻ tuổi mặc áo vải thô đến gần, “Làm sao ngài lại bị thương thế này!”
Tìm một vị trí để ngồi xuống, uống một ngụm trà ông chủ rót, lúc này mới hoàn toàn chắc chắn về suy đoán trước đó, may mắn thay không vội vàng hành động: “Hô … Không sao đâu! Trên đường gặp phải mãnh thú. Cũng may…” Tùy ý thả một cái viên vàng nhỏ lên bàn, đây là lúc Bạch Mạt đi trên đường phá vỡ dây chuyền rồi lại dùng đá đập vỡ hoa văn.” Trà, có thức ăn thì tùy ý mang ra cho ta một ít!” Sau đó quan sát phản ứng của ông chủ.
“Ôi! Đại gia! Ngài đưa quá nhiều, ta chỗ này nhỏ, đổi không được…”, ông chủ xấu hổ chà xát ống quần.
Có vẻ như nơi này cũng nhận ra vàng, điều này là tốt nhất, cũng giữ được chỗ trang sức của Vận Linh, “Không vội …” Nói xong lại đưa lên một cái viên vàng nhỏ, “Bây giờ, ngươi chỉ cần trả lời ta vài câu, nhân tiện giúp ta làm một chuyện, đây đều là của ngươi.”
“Gia… Có vấn đề người cứ hỏi, chỉ cần là chuyện tiểu nhân biết nhất định sẽ nói với ngài, về việc làm việc ,ta … ta …”, ông chủ khó xử nói.
“Yên tâm, không phải là một vấn đề lớn … Không cần phải khó xử…”
“Dạ! Thưa ngài!”
“Ừ… Đây là nơi nào?”
“Thưa ngài, đây là bên ngoài thành Tứ Phương .”
“Ồ?” Thật tốt, tới nói cho ta biết một chút về thành Tứ Phương .”
“Được rồi!” Lại rót cho Bạch Mạt một tách trà nói: ” Thành Tứ Phương của chúng ta cũng gọi là có chút danh tiếng,ngài chưa từng nghe nói qua?”
Ông chủ nhìn Bạch Mạt lắc đầu rồi lại nói: “Sở dĩ gọi Thành Tứ Phương chính là bởi vì muốn đi bốn nước khác, nhất định phải vượt qua thành Tứ Phương này, bốn nước khác cũng đến. Lúc này vừa vặn là mùa ít người, ta nơi này cũng chỉ có thể săn một ít thú . Trong thành còn có quan biên tướng sĩ đóng quân gửi tiếp tế cho quân đội, trừ thành nam, thành bắc có nhiều con đường thông thương, hoàng thành gần đây còn có quan đạo. Còn yêu cầu gặp thần tiên sống của y cốc cũng phải qua cửa tây của thành Tứ Phương này, cửa đông thành này gọi là Thông Nhân Nhân Thánh Địa Giang Châu, ta cũng đã nghe nói qua, gia ngài phải đi xem một chút.”
“Có thể cân nhắc,” uống một ngụm trà tiếp tục hỏi, “Quán trà này còn có những người khác hay không?”
“Có, có, có, gần trưa, nhi tử ta sẽ đến mang thức ăn cho ta.”