“Lão gia… Lão gia…” Một vài gia đinh thở hổn hển chạy từ đằng xa …
“Như thế nào? Có tìm được không?” Lão gia được quản gia nâng đỡ lo lắng hỏi. Bên cạnh còn có một tiểu nha đầu không ngừng khóc!
“Không… Không có…”
“Vậy còn không tiếp tục đi tìm! Trở về làm gì!” Lão gia tức giận nói.
“Dạ! Lão gia…” Đáp ứng xong vội vàng chạy ra ngoài.
“Sắp đem toàn thành này lật tung lên, tiểu thư rốt cuộc còn có thể đi đâu nữa!” Quản gia cũng lo lắng lẩm bẩm.
Lão gia dùng sức vung tay áo thật dài, thở dài: “Haiz! Mỗi ngày đều ra ngoài gây chuyện đã đành. Lần này còn dám bỏ nhà ra di!” Dù sao chăng nữa cũng chỉ có mỗi một đứa con gái rượu, không lo lắng làm sao được!
“Tiểu Thúy, mỗi ngày ngươi đều theo hầu tiểu thư. Lần này tiểu thư đi đâu ngươi cũng không biết?” Quản gia hỏi lại ả tì nữa đang khóc thúc thít kia lần nữa
“Hu… Hu… Nô tỳ… Nô tỳ cũng… Không biết…”
Nhìn dáng vẻ nức nở của tiểu Thúy, quản gia bỗng nhớ lại một chuyện, “Lão gia… Tiểu thư lẽ nào… đã đi tìm tên thư sinh Văn Phong kia chăng!” Thân là quản gia, chuyện trong phủ ông vẫn biết được một ít. Tiểu thư vốn dĩ phải lòng tên thư sinh Văn Phong kia nhưng lại bị lão gia ngăn cấm, bắt nàng thành hôn với người khác.
“Sao có thể! Không phải đã sớm đuổi hắn ra khỏi phủ rồi sao?” Nhưng ngẫm lại lại thấy không ổn, “Mau! Quản gia! Nhanh gọi hạ nhân! Chúng ta đi xem thử!”
“Dạ! Lão gia… Tiểu Thúy, ngươi cũng đừng khóc,nhanh chân, mau chóng gọi người đến !”
“Dạ. . . dạ” Tiểu Thúy nghẹn ngào đáp lời liền đi.
…..
“Ngươi là một đứa ranh con chết tiệt!
“Ngươi là một tên lớn đầu chết toi!”
“Ngươi! Cái đứa ranh con chết tiệt này!”
“Ngươi mới là tên người lớn chết toi ấy!”
Hai vị công tử tuấn tú không biết tự lúc nào đến trước mặt họ, gây nhau ầm ĩ một cách khó hiểu. Lúc này thấy lão gia nhà mình đang sốt ruột, quản gia nhanh chân đi đến phía trước nói: “Nhị vị công tử có thể dịch bước không? Hai người chắn mất đường của lão gia tôi rồi!”
“ Không được!”
“Không được!”
Nhìn tướng mạo cùng cách ăn mặc của hai vị này, quản gia cũng không dám tùy tiện hành động, “Chuyện này… Không hay hai vị công tử cãi nhau như vậy là vì chuyện gì?”
“Hắn biết rõ ta không thích bí ngô còn ép buộc ta!”
“Bí ngô màu sắc tốt, hương vị cũng không tồi, ăn vào cũng no bụng, tại sao ngươi không ăn!”
“Chuyện này! Hai vị chỉ vì như chuyện như thế mà tranh cãi…”
“Đương nhiên không phải!”
“Đương nhiên không phải!”
Tiểu công tử hai tay chống nạnh nói: “Hắn còn ném đi khoai lang mà ta thích nhất nữa!”
Đại công tử cũng chống nạnh mà nói: “Mấy củ khoai vớ vẩn ấy thì có gì ngon! Một văn tiền liền mua được cả tá!”
“Khoai lang vừa ngon vừa mềm, ăn một củ liền no bụng.Bí ngô vừa xấu lại vừa cứng, còn to như vậy! Một người lại không thể ăn hết, còn giúp mấy tên ăn mày được lợi, ta không thèm!” Tiểu công tử càng nói càng lớn tiếng, lại còn thường nhìn sang phản ứng của vị lão gia kia.
Quản gia nghe xong càng tức giận: “Hai vị này thật là càn quấy…”
“Quản gia!” Lão gia phía trước ngắt lời, sau đó nói: “Tiểu nữ nhà ta đang tại nơi nào…nếu hai vị công tử đây đã biết, vậy thì có thể nói ra được hay không?” Nói xong liền chắp tay
Đại công tử cong lên khóe miệng nói: “Haiz ~ vị lão gia này! Nếu không thì vị lão gia này ngài nói thử xem chúng ta phải làm gì đây?”
“Công tử hai người nhìn tướng mạo xuất chúng hà tất phải khổ sở tranh cãi…như thế.”
Tiểu công tử cũng không nhịn nổi nữa mà nói “Hừ! Ngươi cũng có mắt nhìn đấy!”
“Được rồi! Không làm ầm ĩ nữa! Vị lão gia này, việc làm ăn của ngài lớn như vậy, chắc hẳn cũng là người thông minh. Tiền tài trong phủ con cháu tiêu cả đời cũng không lo, vậy tại sao phải mạo hiểm vào một việc có thể mất cả tiền lẫn người như thế?”
“Ý của cậu là gì?”
“Ông nói xem ông ăn trái bí ngô sẽ làm dơ một cái bát lớn? Hơn nữa trái bí ngô này lớn như thế, một người ăn cũng không hết, không phải cũng cần mấy kẻ nữa mới ăn hết sao? Nếu như bị vắt kiệt bởi thực khách khác, phá hư đi, phá đến không còn gì!…Thế thì phải làm sao đây? Hơn nữa, đến nhà trồng bí ngô rồi, lão gia có dám bảo đảm con trâu nhỏ của ông sẽ không gây ra chuyện gì hay không? Đến lúc ấy…cái thể diện này…Haiz…”
Quan sát thấy thân hình mập mạp của vị lão gia kia có chút run rẩy, Bạch Mạt liền tiếp lời: “Haiz…Củ khoai lang này…vừa dễ ăn vừa dễ tìm….một lòng một dạ đặt ở trên người con trâu nhỏ kia, thế chẳng phải tốt hơn nhiều à….” Đại công tử nói rồi liền gọi tiểu công tử “Ranh con chết tiệt, chúng ta đi thôi!”Vừa đi vừa lớn giọng hỏi: “Haiz, tiểu tử chết tiệt, ngươi nói xem…con trâu nước nhỏ này có thể sinh được mấy con nghé con làm ruộng giỏi?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Cứ sinh nhiều mấy con nữa là được!” Nói xong liền hừ một tiếng nhỏ “Ngươi người này diễn đến nghiện rồi phải không!”
“Ha ha… Có sao?” Nói xong liền cúi đầu, Bạch Mạt giả vờ dùng đôi mắt long lanh nhìn Cổ Tử Hề tỏ vẻ đáng thương , “Tử Hề, hôm nay chúng ta ăn tối bằng khoai lang được không?”
“Miễn cưỡng nghe theo ngươi vậy!
Mãi đến khi Bạch Mạt hai người họ đi mất, vị lão gia kia bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình, ông bái chào dáng lưng của hai người : “ Quản gia, chúng ta đi đón tiểu thư cùng Văn Phong thư sinh về phủ thôi”
****
Tại một thư phòng trong phủ đệ, đôi mắt của Vận Linh hàm ý cười nhìn bức thư trên tay, sau khi xem xong, ý cười cũng không thôi bớt, “Hi Nhi…”
Tiểu nha đầu đang kinh ngạc không thôi ngắm nhìn chủ tử của mình sao có thể nghe được…
“Hi nhi?”
“A? A! Nô tỳ ở đây!”
“Truyền xuống dưới, lần sau, tin tức viết về hai người này cần phải chi tiết hơn một chút…” Nàng ấy vẫn thú vị như thế…
“Vâng…vâng!”
“ Còn nữa, bữa tối hôm nay ăn khoai lang…” Nói xong ý cười trong ánh mắt của Vận Linh lại nở rộ.
“Vâng…” Rốt cuộc mình đã bỏ lỡ những gì … chủ tử nhà mình kể từ khi trở về sao lại trở nên kì lạ như thế!
(Lời của editor: ) Ôi Vận Linh công chúa sa vào lưới tình rồi nha)
******************
Hoàng kim được đổi dần thành ngân phiếu , không cần phải vì cuộc sống mà bôn ba, Bạch Mạt dần quen với sự nhàn nhã ở đây. Mỗi ngày ngủ đến khi mặt trời lên cao, gặp mưa thì dừng chân đến khi trời mây trong xanh, tâm tình tốt thì lại đi mua vài món đồ đồ thú vị về chơi đùa.
Thế là, trong thời đại giao thông vẫn còn khó khăn này, Bạch Mạt và Tử Hề vừa đánh nhau, xong lại gây lộn suốt cả chặng đường đến Giang Châu…Thu y đã thay thành đông y, rồi lại từ đông y thay thành thu y, thời gian cũng lặng lẽ đồng hành cùng những bước chân… thật giống như câu nói “ Ngươi đứng trên cầu ngắm nhìn phong cảnh, người ngắm phong cảnh trên lầu cũng đang ngắm nhìn ngươi”, tên của Bạch Mạt thỉnh thoảng lại được một người nào đó nhắc đến.
******************
“Đánh chết cho ta”
“Đừng đánh nữa… xin các ngài… Khụ khụ…” Một bà lão vừa khóc vừa cố gắng níu lấy chân của ba người đang đánh con trai bà, thân thể vốn yếu ớt, huống hồ mấy người kia lại là trai tráng, bà sao có thể cản nổi. Mắt nhìn thấy con trai của mình đang nằm co quặp trên mặt đất: “ Đừng đánh nữa! Huhu…Con trai của tôi! Ai đó lại cứu chúng tôi với…khụ khụ…”
“Mẹ…con…không sao…người…” vẫn chưa nói xong đã bị đánh đau đến mức chỉ thể hự một tiếng, sau đó liền cắn răng không dám nói thêm, sợ rằng mẹ mình nghe thấy lại càng đau lòng hơn…”
“Con trai… Khụ khụ…”
Bà lão khốn cùng, muốn đến quỳ trước mặt tên công tử cầm đầu thì lại bị gia đinh ngăn cản, chỉ đành phải vừa khóc vừa van nài: “Gia…nô gia xin ngài…”
Sau đó liền bò đến một người quen mặt đứng cạnh tên công tử, nhắm lấy chân quần của hắn ta mà nài nỉ: “Tiểu nô, cầu xin ngài…khụ khụ…xin ngài tha cho Hổ Tử đi….nó cũng là cháu của ngài mà…khụ khụ khụ…”
Tên nam nhân đá bà cụ một đá, nói: “Hừ! Cháu của ta? Ta sao lại có đứa cháu là phường trộm cắp như thế? Nếu làm ầm ĩ lên quan phủ thì ta phải bồi thường ư? Rồi sao ta sống đây? Chi bằng bây giờ đánh chết tại chỗ! Xin mấy vị đánh tiếp tục đánh đi!”
Hắn ta dứt lời tàn nhẫn, rồi lại chân chó nói với vị công tử đứng bên cạnh: “Gia, chắc chắn là tên súc sinh này trộm ngọc của ngài”
“Tôi… hự… tôi không trộm! Á…”. Hồ Nhi nằm trên đất, người vừa đen vừa ốm, dáng vẻ chỉ sáu bảy tuổi, cắn răng kiên cường hét lớn.
“Hừ! Thường ngày vẫn luôn đến nhà ta mượn tiền. Nếu không phải tên xui xẻo nhà ngươi ăn trộm, không lẽ do nhà ta rảnh rỗi quá hay sao!”
“Haiz…Chu thị này cũng quá đáng thương, đàn ông trong nhà đều chết cả, chỉ có một đứa con trai, miếng đất để sống qua ngày cũng bị tiểu thúc lấy mất. Hiện giờ còn mắc bệnh, có lẽ chỉ còn sống được một năm. Dựa vào Hổ tử một đứa nhóc bảy tuổi làm công thì sao có thể cầm cự được, xem ra rất nhanh liền…”
“Haiz…”
“Hổ tử cũng là một đứa trẻ ngoan, chỉ là ngọc này có phải hắn trộm hay không cũng khó nói…” Những người khác chỉ dám ở bên cạnh nhỏ giọng bàn tán.
“Dừng tay lại!” Bạch Mạt hét lên trong đám đông.
“Dừng tay cái gì!” Đánh! Dù sao thì nhà hắn cũng đền không nổi!” Tên tiểu thúc không màng gì cả mà to tiếng, ai quan tâm hắn ta là ai chứ.
“Đóng cửa lại! Thả Tử Hề!”
“Hừ! Bạch Mạt ngươi nói cái gì!” Tử Hề bị Bạch Mạt kéo lại nãy giờ sớm đã kiềm chế không được, rốt cuộc cũng có thể động thủ. Không thèm để ý tên đáng ghét Bạch Mạt, thân hình nhỏ nhắn vận khinh công bay lên, đá văng mấy tên gia đinh đang đánh người, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
“Hay lắm!” Bạch Mạt vừa vỗ tay cổ vũ Tử Hề, vừa đi ra khỏi đám đông , bước đến cạnh Tử Hề. Ai bảo ở đây là nơi an toàn nhất chứ! Còn không quên tâng bốc Tử Hề một chút : “ Cố thiếu hiệp quả là hảo thân thủ!”
“Hừ!” Tử Hề hừ với Bạch Mạt một cái rồi nói to: “ Sao các ngươi có thể ỷ thế hiếp người như thế!”