Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Không Buông Được Nàng
  3. Chương 18
Trước đó
Tiếp theo

“Xoẹt” thu hồi cây quạt, bọn gia đinh đều có ánh mắt thối lui đến phía sau chủ tử nhà mình, tiểu gia kia nghiêm túc đứng dậy.

“Tại hạ là Hoàn Thư, không biết nên xưng hô với các hạ như thế nào?”

“Bạch Mạt…”

Cố Tử Hề thấy mình bị làm lơ hừ khó chịu một tiếng, Bạch Mạt nhanh trí duỗi bàn tay, dùng tư thể thỉnh và chỉ vào Cố Tử Hề: “Đệ đệ ta, Cố Tử Hề…”

Hoàn Thư kia cũng rất phối hợp với Tử Hề, điểm phía dưới giống như thực sự chuyên chú nhìn Bạch Mạt lần nữa, sau khi nhìn thì mới mở miệng: “Không biết Bạch Mạt công tử có chức vụ ở nơi nào chưa?”

Bạch Mạt thấy hắn vẫn luôn nhìn mình, còn hỏi vấn đề kỳ quái như vậy, hoàn toàn không nhìn ra ý đồ của hắn, nàng chưa đáp lời mà vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại.

“Các hạ chớ nên hiểu lầm, gia phụ là đốc phán ở Giang Châu…” Nói còn nhịn không được giơ lên khóe miệng, nhưng thấy Bạch Mạt không biểu hiện gì nên đành phải tiếp tục nói: “Quan bái tứ cấp… Hoàn Thư kính nể Bạch Mạt công tử có tâm tư kín đáo, gan dạ sáng suốt hơn người, tại hạ muốn tiến cử các hạ, không biết ý các hạ như thế nào?”

“Đa tạ tiểu gia cân nhắc…”

“Ngươi xem tên của ta và ngươi nghe thực xứng với nhau”

Không đánh thì không quen biết nhưng chung quy lại cảm thấy tên quan nhị đại âm trầm này có chỗ nào đó không đúng: “Khụ khụ… Kia là Bạch Mạt liền mạo muội… Đa tạ Hoàn Thư huynh cân nhắc, tiểu đệ còn có chuyện quan trọng, xử lý xong chuyện quan trọng, tiểu đệ đi qua Giang Châu, chắc chắn sẽ tới cửa bái phỏng. Nếu như đến lúc đó Hoàn Thư còn có thể để mắt tiểu đệ thì có thể làm phiền Hoàn Thư tiến cử… Tiểu đệ cảm tạ bất tận…”

“Xem ra hiền đệ đây là chướng mắt đốc phán quan phủ như ta…”

“Hoàn Thư huynh… Tiểu đệ thực sự có chuyện quan trọng, gia phụ có lệnh, không dám vi phạm…”

“Không biết hiền đệ nguyên quán ở đâu?”

“Gia tộc lánh đời nhiều năm, gia pháp cực nghiêm, Hoàn Thư huynh ngươi xem…”

“Là Hoàn Thư mạo muội, chuyến này chỉ định đi Kính thành, ta và hiền đệ mới gặp mà như đã quen. Hay là cùng ta lên đường, như thế này ta sẽ bỏ qua chuyện cũ việc trộm ngọc, tìm được ngọc về rồi thì sẽ tặng cho mẫu tử hai người bọn hắn… Hiền đệ cảm thấy vi huynh làm như thế có tốt không?”

“Hoàn Thư huynh đúng là đại nhân đại lượng, tiểu đệ đại diện mẫu tử hai người cảm tạ Hoàn Thư huynh, không biết khi nào chúng ta khởi hành?”

“Ha ha ha… Rất tốt, tức khắc khởi hành, vi huynh vội vã muốn thỉnh hiền đệ một chén rượu…”

Lấy lí do vì say xe, Bạch Mạt và Tử Hề không ngồi trên xe ngựa Hoàn Thư mà cưỡi ngựa đi theo…

“Đại khái ta cảm thấy hắn có mưu đồ gây rối…”

“Hừ, có gì phải sợ? Để ta ra tay…”

“Ngươi tỉnh táo lại đi, lần nào cũng manh động như thế!”

“Bạch Mạt ngươi có ý tứ gì? Nhát gan lại sợ phiền phức còn nói ta!”

“Ngươi muốn quậy cái gì?”

“Hừ!”

Nhìn Tử Hề đang ở nổi nóng, Bạch Mạt cũng chỉ có thể an phận cưỡi ngựa, không một câu đáp lại Hoàn Thư.

Thẳng đến Kính thành, Tử Hề còn chưa nguôi giận, mà Hoàn Thư lại luôn mời, Bạch Mạt chỉ có thể ném Tử Hề xuống đi với hắn. Trong bữa tiệc, Hoàn Thư không nói phụ thân hắn ở quan trường phi thường ra sao mà lại nói chính hắn không có gì phải băn khoăn, muốn làm cái gì thì cứ việc. Đi theo người của hắn cũng là có thể tùy ý làm việc , khiến Bạch Mạt hoàn toàn không rõ rốt cuộc người này muốn làm cái gì, hơn nữa mỗi lần hắn nhìn mình thì ánh mắt đó đều làm Bạch Mạt khiếp đến hoảng, chỉ có thể ừ à lừa dối ứng phó. Ngày hôm sau liền kéo Tử Hề lên đường, không dám dừng lại ở Kính thành lâu…

Có lẽ là vì chưa ngủ đủ giấc đã bị kéo dậy sớm, hôm nay Tử Hề luôn làm trái lại Bạch Mạt, chọc Bạch Mạt cực kỳ hấp tấp, ra khỏi thành không được nửa ngày, lại khắc khẩu ở quán trà ven đường…

“Ngươi chính là nhát gan sợ phiền phức!”

“Ngươi náo loạn một ngày rồi! Không đủ hay sao!”

“Ngươi!”

“Ngươi cái gì mà ngươi! Ngươi đã hứa với ta, nếu muốn đi theo ta nhất định phải nghe lời , nếu không ngươi cũng đừng đi theo ta nữa!”

“Được thôi! Bạch Mạt ngươi! Dọc theo đường đi nếu không phải nhờ ta ngươi mới có thể bình yên vô sự sao? Có thứ nào…”

“Không phải có mấy lần bởi vì ngươi nên chuyện mới trở nên phức tạp hơn sao!”

“A! Tức chết ta! Bạch Mạt! Ta không bao giờ đi với ngươi nữa!” Nói xong Tử Hề dẫm lên khinh công rời khỏi quán trà!

“Gia! Sao có thể lại làm Nhị gia bỏ đi rồi?”

“Mặc kệ nàng ta, nàng ta có năng lực thì nàng ta tự làm!” Bị tiểu nha đầu này chọc tức một ngày, Bạch Mạt xác thật đã nổi giận.

“Nhưng mà… Gia! Nhị gia thật sự đi vào con đường nhỏ…”

“Cái gì!” Còn chưa nguôi giận thì Bạch Mạt nghe được ông chủ nói chạy nhanh ra xem thì đã không có một bóng người trên đường , trong lòng có hơi thấp thỏm.

“Con đường kia thật sự có cường đạo sao?”

“Gia! Tiểu nhân nào dám lừa ngài a… Giang Châu xa gần nổi tiếng cường đạo đều có, các đường nhỏ đi Giang Châu thường xuyên có đạo phỉ len lỏi, có khi thậm chí còn dám xông vào nơi cai quản của quan phủ một chuyến, quan phủ nhiều lần diệt phỉ lại không diệt được… Cũng không biết vì sao, gần đây hoạt động càng thường xuyên hơn…” Nghe xong lời này, Bạch Mạt nào còn ngồi được nữa, nàng chạy nhanh cưỡi ngựa đuổi theo con đường Tử Hề đi…

Dọc theo đường nhỏ, vẫn luôn không thấy bóng dáng Tử Hề, Bạch Mạt hết cách nên chỉ có thể không ngừng nhìn quanh bốn phía dấu chân đi trước. Đuổi theo đã lâu, Bạch Mạt mới nghe được phía trước có tiếng đánh nhau ầm ỹ, trong đó có giọng Tử Hề mỏi mệt giận mắng… Thật là đã gặp cường đạo sao? Bạch Mạt phi ngựa chạy nhanh hơn, trốn vào trong rừng mà chậm rãi tới gần, thanh âm dần dần rõ ràng, nơi xa là hai ba mươi người, trong tay cầm vũ khí chỉnh tề vây quanh Tử Hề không ngừng công kích. Tử Hề lại không có hạ tử thủ, cho nên mỗi lần nàng bị người đánh trúng không bao lâu là có thể bò dậy tiếp tục công kích.

Mỗi lần nhìn đến Tử Hề bị đánh như vậy, trong lòng Bạch Mạt tựa như bị bỏng cháy rất muốn lao ra nhưng lý trí nói cho nàng, nàng không thể! Cho dù đi ra ngoài cũng không thể cứu Tử Hề, chỉ có thể chịu đựng, chờ một cơ hội…

Cuối cùng Tử Hề đã hết sức lực, vũ khí trên tay thuận cũng đều dùng hết, chỉ có thể bị đánh bất tỉnh rồi cất vào bao tải và lập tức mang đi. Bọn cường đạo cũng bị Tử Hề chỉnh đến thê thảm. Đỡ nhau dậy, cho nên tốc độ bọn họ trở về không phải quá nhanh. Bạch Mạt vừa vặn có thể đuổi kịp, rất xa ở mặt sau thật cẩn thận không dám gây ra động tĩnh quá lớn, thẳng đến khi thấy trại của bọn họ, Bạch Mạt mới tìm cái nơi tương đối an toàn để núp vào…

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc mừng các độc giả thân ái của ta, chịu đựng ta đến giờ… Bạch Mạt sắp bước vào một lao vực sâu! Cạc cạc cạc…

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
nữ cải nam trang, Xuyên không

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây