Nàng cảm thấy vị Thánh Thượng này quả thực rất tốt bụng, điều này khiến cho Bạch Mạt, người không có ý thức giai cấp trong xương, cả người cũng phần nào thả lỏng. Tất cả các nhạc công ở bậc thang đá bên ngoài đồng loạt dừng lại, cúi đầu hành lễ với Thánh Thượng, sau đó lại tiếp tục tập trung diễn tấu, nhưng tiết tấu lần này rõ ràng không còn mượt mà như trước, nhưng làn điệu cùng phong cách cũng không khác trước là mấy.
Sau khi nhìn thấy những người khác hành lễ xong chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh trưởng bối nhà mình, đương nhiên cũng tiếp tục làm theo, nhưng hai chân duỗi ra trước tấm đệm cả người lại cứng đờ, nhìn từng người một, đều thẳng người khoanh chân, Bạch Mạt chỉ có thể bối rối di chuyển chân của mình ra phía sau tấm nệm, cố gắng ngồi giống với bọn họ. May mắn thay có rất nhiều vũ nữ đang múa ở phía sau, bước từng bước nhỏ trong đại sảnh, vì vậy, ngoại trừ Hoa lão đang trộm cười, thì những người khác cũng không chú ý tới Bạch Mạt.
Dù uyển chuyển nhưng mới múa xong ba đợt, Bạch Mạt đã ngán ngẩm rồi, thấy người khác chăm chú xem biểu diễn, nàng quay sang toàn tâm toàn ý và bắt đầu nếm thử đồ ăn đã được thay đổi từ lúc nào trên bàn. Cũng may không được bao lâu thì màn biểu diễn này cũng kết thúc, tất cả mọi người cùng Thánh Thượng đồng loạt vỗ tay, cuối cùng yến hội cũng đã chính thức bước vào chủ đề.
“Thượng thư, đô đốc, khoa cử lần này như thế nào?” Thánh Thượng hỏi hai người phụ trách chính đợt khoa cử lần này.
Hai người bị gọi tên đều mặc quan phục chuyên biệt lập tức đứng ra hành lễ. Sau khi hành lễ với Thánh Thượng liền báo cáo ngắn gọn tình hình. Nói chung, tất cả nhân viên công tác đều rất vất vả cho khoa cử lần này, văn võ đều đủ cả, Thánh Thượng có thể tùy tiện kiểm tra.
Quả nhiên Thánh nhân hài lòng gật đầu, “Văn võ đều cần cả…”
Có hai hàng sáu người, động tác chỉnh tề dường như có tập luyện qua, đồng loạt quỳ lạy hô: “Bái kiến Thánh Thượng… Thánh Thượng túc thể kim an…” Đất nước này thờ phụng thần thú Chu Tước, được bọn họ coi như thánh hoàng, mà nơi này lại là hậu duệ của thánh hoàng, cho nên những người trong hoàng thất đều có cùng một họ, chính là muốn chỉ những người có huyết thống thuần khiết của hoàng tộc.
“Ừm… Miễn lễ.” Giơ tay lên, Thánh Thượng liền nở một nụ cười hòa ái: “Xin tôn giả xem thử.”
“Tuân lệnh!” Cùng nhau đồng thanh trả lời, rồi lần lượt đứng lên, gập lòng bàn tay trước bụng và nhìn thẳng về phía trước.
Bạch Mạt nhìn thấy một màn này thì không khỏi kích động, bởi vì đi theo Hoa lão cho nên được ngồi ở phía trước, tầm nhìn vô cùng tốt, so với vũ yến vừa rồi, lúc này giống như là biểu diễn chính thức, động tác tiết tấu cùng thần thái đều vô cùng tiêu chuẩn, khiến Bạch Mạt nhịn không được muốn vỗ tay trầm trồ tán thưởng. Khiến Hoa lão ở một bên cũng rất kinh ngạc, trước đây là một thiếu niên không thấy hứng thú với bất cứ chuyện gì, sao bây giờ lại giương khóe miệng híp mắt vui vẻ như thế.
“Ngươi nhìn thấy người quen à?” Hoa lão trầm giọng hỏi.
“Không có?”
“Vậy tại sao ngươi lại vui mừng như vậy?”
“Ngài không hiểu đâu…” Sau khi nhỏ giọng nói với người bên cạnh liền tiếp tục hứng thú nhìn xem. Trong lòng không ngừng oán thầm: Tất cả những người trẻ bây giờ rất kỳ lạ?
“Tốt lắm, bọn họ đều là nhân tài, còn trẻ có triển vọng.” Xem ra Thánh Thượng đối với bọn họ rất hài lòng, “Công công…”
Đứng bên cạnh có một người trạc tuổi Thánh Thượng sau khi nghe thấy liền đứng ra, lấy từ trong tay ra một quyển sách có hoa văn vàng, mở ra xem rồi hô to: “Võ cử, Vệ Ngọ… ”
“Có Vệ Ngọ.” Người trông thành thật nhất đi ra.
“Kiểm tra…”
“Tuân lệnh!” Sau đó hắn ta đứng giữa sân thủ thế.
Vốn dĩ Bạch Mạt cho rằng trực tiếp sắc phong chức quan, hóa ra cần phải kiểm tra, xem thế này thì màn biểu diễn tiếp theo sẽ không thể náo nhiệt hơn, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhìn chằm về phía tiểu ca này, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Tung tay đấm đá, cuối cùng Bạch Mạt cũng nhận ra rằng việc lồng tiếng như kỹ sư hiệu ứng âm thanh là không cần thiết, người này phải rất khỏe, nếu như bị trúng một quyền nói không chừng lục phủ ngũ tạng đều tan nát. Hoàn thành lần lượt một bộ quyền pháo, một bộ chân pháp cuối cùng thu thế ngây ngô cười.
Rõ ràng, bầu không khí trong yến hội đã trở nên sôi nổi hơn, và một số người bắt đầu thì thầm với nhau để đánh giá nhân vật chính của sự kiện, cũng có người trực tiếp vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Bạch Mạt xem không khỏi thích thú, trong lòng hét lên một tiếng: “66666! Chỉ là có chút ngốc.”
Thánh Thượng nhếch khóe miệng nói: “Được…”
“Tạ ơn Thánh Thượng.” Nói xong liền vui vẻ trở lại xếp hàng sáu người.
Xong việc công công lại tiếp tục giở ra đọc, “Võ cử tiếp theo, Trần Hữu Thần…”
“Hữu Thần có.” Người này có chút gầy hơn so với người trước.
“Kiểm tra …” Mỗi lần như vậy giọng của công công đều đặc biệt ngân dài nghe vô cùng có khí thế.
Ra sân, dùng một chân giẫm đất, cả người vô lê, thực bước lên không trung hai lần, lại giơ lên, sau đó bắt đầu các động tác khác nhau, hiển nhiên có thể khống chế phương hướng, dọc theo phù điêu vòng tròn trên mặt đất, ở giữa không trung đánh một bộ chưởng pháp, rồi từ từ hạ xuống nắm tay thành quyền đấm xuống võ đài.
Trên triều đình có người vỗ tay, mấy võ quan thậm chí còn lớn tiếng tán thưởng, bây giờ Hoa lão mới lên tiếng nói: “Trên không rất khó mượn lực, không tồi.”
Bạch Mạt nhét một miếng vào miệng, phồng má nói: “Ồ, ngài không phải theo văn sao, sao có thể nhìn ra được những thứ này?”
“Khụ khụ …” lúng túng vuốt râu, “Ta chưa ăn thịt heo nên không nhìn thấy heo chạy sao.”
“Nói cứ như ngài đã nhìn thấy rồi không bằng ấy.” Tiếp tục nhóp nhép nhai những thứ trong miệng.
“Đương nhiên là… Ta chưa thấy qua… Không nói với ngươi nữa, tập trung vào chuyện ăn uống của ngươi đi!” Nói xong còn nhét một miếng điểm tâm vào trong miệng mình.
“Ta nghĩ là do hắn ta gầy!” Hoa lão thiếu chút nữa phun miếng điểm tâm trong miệng ra.
Trong khi nói chuyện, giọng của công công lại vang lên, “Võ cử chính, Triệu Vân.”
“Triệu Vân có.”
Bạch Mạt nhanh chóng uống nước để nuốt miếng điểm tâm đang nghẹn trên cổ xuống, hưng phấn nói: “Oa, thật không thể tin được, tên thật tuyệt vời, dung mạo và thân hình thật tuyệt vời.”
“Là trưởng tôn của Triệu đại tướng quân…” Quả nhiên Hoa lão cũng phải lên tiếng.
“Nói ăn ngon không nói lời nào!”
“Không có tôn trọng ta! Hừ…”
Bạch Mạt trực tiếp đưa nước vào tay của lão, “Này …” Nhìn bộ dáng xem già mà không nên nết.
“Cũng gần như vậy.” Nói xong uống một ngụm nước, nhàn nhạt nhìn cảnh tượng giữa sân.
Lúc này, Triệu Vân đã bắt đầu bài kiểm tra của mình, chân dài bay lên bay xuống, vẫn là: “Đẹp trai nổ tung!” Tuy nhiên, Bạch Mạt cũng thấy có chỗ lạ, “Rõ ràng đánh ra gió như vậy nhưng lại không phát ra tiếng… ”
“Đó là tấc kình, dùng sức của mình, hư hóa thật, thật hóa hư, hư hư thật thật, Triệu đại tướng quân cũng không phải người đơn giản…” Đầu vuốt râu hùng hồn nói.
“Ngài cũng biết!” Nhưng những lời này đều rất có lý.
“Khụ khụ… Này không… là cháu trai của đại tướng quân…”
“Cắt, cái này gọi là nịnh nọt đấy.”
“Đi đi đi.”
“Được rồi! Được rồi! Được rồi!” Thánh Thượng lần này thật sự rất vui mừng, vỗ tay khen ngợi, “Triệu tướng quân dạy dỗ thật tốt, lại có tài, lại là cháu trai như vậy, cũng rất ghen tị. … Hahaha… ”
Một vị lão nhân ngồi ở phía trước đứng lên, nhìn Triệu Vân mỉm cười cung kính nói: “Nhận được thánh ân, tạ ơn Thánh Thượng…”