Bạch Mạt cũng đã ăn đủ, không còn tâm trạng ở đây nữa, lên xe ngựa trở về mặc phủ của mình, thu xếp xong mọi việc, dẫn theo vài hạ nhân khiêng một đống lớn ra ngoài, hùng dũng chuyển về phủ công chúa.
Cũng không biết trước đó Vận Linh có cố tình sắp xếp hay không, nhưng ở trong phủ công chúa Bạch Mạt cũng có thể làm chủ. Khi sắp xếp xong nhân sự, không ai khác phản đối, cũng cho người sửa sang thêm một phòng làm việc, hiệu suất làm việc quả thực rất cao, vì vậy Bạch Mạt đã lo liệu mọi thứ về cơ bản trong một ngày, bao gồm cả những thương nhân và thợ thủ công trước đây đã hợp tác với mình cũng gọi đến, nên tặng gì đó cứ theo lẽ thường, chính là sau đó sẽ sửa tặng phủ công chúa.
Cái này làm cho Bạch Mạt cảm thấy việc thân phận phò mã bị Diệp Thành uy hiếp cũng vơi bớt. Ít nhất bây giờ ở trong biệt thự công chúa, nàng chỉ cảm thấy như một nơi ở mới, cũng không cảm thấy bao nhiêu khó chịu. Bận rộn cả một ngày, đến bữa tối Bạch Mạt ăn rất ngon miệng, không chỉ thưởng thức bữa ăn của mình, còn liên tục gắp đồ ăn cho Vận Linh ở bên cạnh, thỉnh thoảng còn nói với nàng ăn nhiều một chút, đừng giống như ở trên xe lúc đó.
Bọn họ không nghĩ nhiều, nhưng trong mắt bọn hạ nhân đều nhìn thấy công chúa ăn rất nhiều, ánh mắt công chúa nhìn phò mã là ánh mắt mà bọn họ chưa từng thấy qua, hẳn là công chúa đang rất vui.
Ăn xong, Bạch Mạt vui mừng trực tiếp kéo Vận Linh, đi đi lại lại trong phủ công chúa, nói hoa mỹ thì chính là sau khi ăn xong nên đi tản bộ, tiêu hóa và có thể giữ được dáng người, cũng không quản sức ăn của Vận Linh ít hơn mình rất nhiều.
“Này, phủ công chúa của ngươi lớn như vậy, bao lâu mới đi hết được một vòng?” Bạch Mạt tìm được đề tài liền khoa trương vung tay lên, ra hiệu nói.
Khóe miệng Vận Linh liền câu lên, không nhanh không chậm đi theo Bạch Mạt, hiển nhiên tâm tình cũng rất tốt, “Không tới nửa ngày…”
“Này… Vô nghĩa, đi nửa ngày, cũng đủ xuyên qua một thành nhỏ rồi, phủ đệ nhà ai có thể như vậy!” Nhưng nói thật, bước đầu xem xét trưởng công chúa cũng có bốn năm tiểu phủ lớn như vậy.
“Hoàng thành, sẽ mất vài ngày…”
“Khụ khụ khụ …” Không biết Vận Linh học được từ đâu, thật sự là cho người ta một nhát dao mà, Bạch Mạt chỉ có thể đổi chủ đề, “Lần đầu tiên đến thăm phủ công chúa của ngươi, không định giới thiệu cho ta một chút được sao?”
“Hai lần …” Vận Linh vẫn nhìn về phía trước, thản nhiên sửa lại.
“Hai lần?! Là lần khiêng ta đi đúng không?” Bạch Mạt trực tiếp dựng cả tóc.
“Đương nhiên, ở bên trên có thể nhìn rõ ràng hơn một chút…”
Nghe Vận Linh nói xong, Bạch Mạt càng thêm bực bội, “Ngươi!….. Để ta xem! Ngươi thử để cho người ta khiêng mình nhìn ngắm một vòng thử xem!” Thấy Vận Linh mím môi không không đáp lại, chỉ là trong mắt ý cười càng rõ, Bạch Mạt chỉ có thể bất mãn lầm bầm một tiếng. Nhưng một lúc sau, nàng chợt nghĩ đến Diệp Thành, lúc nãy liền quên mất, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Này, Vận Linh, văn cử Diệp Thành ngươi có biết không?”
“Ta biết…”
“Hắn là……?”
“Ừm?”
“Không phải hắn có lai lịch gì đấy chứ? Hay là đã từng gặp qua?”
“Ta không biết…”
“Chính là …” Có phải là hắn thích người …
“Tại sao ngươi lại hỏi vậy?”
“A, không có gì, chỉ là …” Nói xong, Bạch Mạt chợt nghĩ tới điều gì đó, nhếch miệng tà mị, “Này? Ta nói, chuyện là …”, khoa chân múa tay với Vận Linh vài lần, sau đó hất cằm lên biểu thị rồi hỏi: “Có phải đặc biệt có rất nhiều người theo đuổi ngươi, đúng không?” Cư nhiên còn có những người dám thách thức vị trí phò mã này của mình.
Vận Linh cũng nhếch khóe miệng, “Phò mã, bây giờ chúng ta nên thảo luận trước … sau này qua đêm là như thế nào…”
Bạch Mạt vẫn rất ung dung, kết quả Vận Linh lại dùng đến một chiêu này, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh của mình mấy đêm trước còn đang dính trên người nàng, sau khi lấy lại tinh thần cũng chỉ có thể nhìn Vận Linh mà thôi.
Vận Linh cũng dừng lại, quay người, thích thú nhìn Bạch Mạt.
Bạch Mạt cũng không chịu yếu thế, vội vàng đáp lại: “Cái gì … Như thế nào mà ngủ được, đừng nghĩ sẽ bắt ta xuống đấtt nằm, hoặc là có thể cho ta sang phòng bên cạnh nằm, hoặc là… Ta cũng không khi dễ gì ngươi, hai chúng ta cùng nhau ngủ chung giường, hai nữ nhân cũng sẽ không…khụ khụ … Chuyện tối hôm đó là ngoài ý muốn, ta đối với ngươi cũng sẽ không có ‘thú tính’ đi.” Nói xong liền nhìn Vận Linh từ trên xuống dưới một lượt.
Vận Linh đột nhiên nhẹ giọng nói: “Phò mã … đúng là biết thương hoa tiếc ngọc, đây là muốn tu dưỡng cho bản cung sao…” Lời nói có chút quyến rũ kia khiến Bạch Mạt bị đánh trúng, thiếu chút nữa không bước tiếp được.
Cứ như vậy bị nàng ‘đùa giỡn’, hơn nữa còn khiến mình cảm thấy xấu hổ, Bạch Mạt dứt khoát xoay người lại “Không ngờ ngươi lại có sức quyến rũ như vậy!” Sau đó đứng thẳng người nghiêm mặt nói: “Ngọc thể công chúa thương tổn không phải đầu sỏ gây nên là ta sao, phò mã như ta phải biết nhẫn nhịn, huống hồ… sau này vẫn còn nhiều thời gian, nếu như công chúa muốn tận tâm tận lực, phò mã ta sẽ cố gắng hết sức!” Nhìn thấy Vận Linh híp mắt nhíu mày không đáp, Bạch Mạt nhếch khóe miệng nhướng mày, xoay người tiếp tục đi dạo một vòng, cảm giác được Vận Linh vẫn đang đi theo phía sau, cho nên trong lòng thầm đắc ý. Bất giác ý cười trên mặt Bạch Mạt càng sâu hơn, ánh mắt cũng giống như sao sáng…
Vài ngày sau, bầu không khí của toàn bộ phủ công chúa khác hẳn, đồ đạc của phò mã lục đục đưa tới, sau đó mọi người trong nhà bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn với phò mã, vị phò mã này lúc nào cũng luôn vui vẻ giống như một đứa trẻ, chỉ cần hỏi qua một hồi, có thể nhớ rõ được tục danh, không mấy ngày sau mọi người trong phủ đều có thể kêu được tục danh của phò mã. Công chúa thật tốt, mặc dù người hầu trong phủ cũng không mấy sợ hãi nàng, nhưng trên dưới trong phủ vẫn rất có tôn ti trật tự trên dưới, nhưng phò mã thì lại khác, chủ yếu dựa theo tuổi tác mà xưng hô, trong mọi việc phò mã cũng chú ý đến chữ “lý”, ngày thường đối đãi với mọi người như người trong nhà. Khi Phò mã có tâm trạng tốt, sẽ nấu một số món ăn ngon và mới lạ cho mọi người trong phủ thưởng thức. Là một người tuấn tú, tâm địa thiện lương, một bước lên trên mây cao cao tại thượng nhưng vẫn bình dị gần gũi như trước, vì thế một truyền mười mười truyền trăm, cả kinh thành đều biết công chúa tìm được một vị phò mã tốt…
Trưởng công chúa cũng không phải lúc nào cũng nhốt mình ở trong thư phòng, mà nhiều hơn là ở trong vườn uống trà, yên lặng đọc sách, còn phò mã thì có ghế dựa ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại khoa tay múa chân, thỉnh thoảng uống “nước trái cây mới vắt”, thỉnh thoảng cũng nhìn xem Vận Linh có muốn “sủng hạnh” hay không. Trai tài gái sắc, chính là hình ảnh vô cùng đẹp mắt, khiến bọn hạ nhân không khỏi xuýt xoa.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, Bạch Mạt cảm thấy nàng đối với Vận Linh rất hòa thuận, ngay cả đến chính mình cũng không dám tin tưởng, đương nhiên mỗi lần tỉnh lại trong tình trạng gắt gao ôm chặt lấy người bên cạnh liền nhận được ánh mắt trào phúng của đối phương thì cũng không còn trở ngại gì.
Cũng giống như bây giờ, khi tỉnh dậy cảm thấy vòng tay đầy đặn cùng hương thơm từ chóp mũi vượt qua mọi loại nước hoa, Bạch Mạt cũng không dám nhìn, hẳn là Vận Linh nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt chế nhạo, có chút ngượng ngùng buông đối phương ra, làm bộ mơ mơ màng màng cái gì cũng không biết ngồi dậy, tránh xa Vận Linh rồi bò đến cuối giường bước ra khỏi giường, lảo đảo duỗi thắt lưng rồi đi lấy quần áo.
“Chọn màu đỏ…”
“A?”
“Hôm nay phải vào cung…”
Bạch Mạt dùng hai tay giữ chặt cửa tủ, dừng lại mọi động tác, sững sờ ở đó, “Vào cung? Là vào cung!” Cửa tủ đóng sầm lại, Bạch Mạt khẩn trương chạy tới giường trước, ngồi xuống mép giường, có chút bất an mà lên tiếng: “Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ…”
“Ta đã sớm nói cho ngươi biết…”
“Ta cũng đã biết chuyện này, nhưng … đây không phải là lửa cháy đến nơi rồi sao!”
Vận Linh đứng dậy, tránh khỏi Bạch Mạt đang đứng ngồi không yên, cầm lấy bộ lễ phục màu đỏ đặt sẵn trong tủ, bước vào bình phong, “Không sao, đừng rời khỏi ta là được…”, Chờ sau khi sửa sang lại một chút mới nhìn Bạch Mạt một cái từ trên xuống dưới nói: “Hơn nữa, ngươi cũng không giống nữ tử…”
“Này ~ ngươi nói cái gì!” Đại nhân không chấp tiểu nhân, ngoài ra cũng không có cách nào khác, “Vậy thì… vậy ngươi phải che chở cho ta.” Bạch Mạt chỉ có thể lấy thêm một dải băng trắng, cùng trang phục tương đồng màu sắc với Vận Linh nhanh chóng trốn vào sau bình phong, sau đó liền đi thẳng đến trước bàn trang điểm. Không quan tâm đến Vận Linh đang nhìn mình chằm chằm, nhìn vào trong gương đồng kiểm tra bản thân một cách kỹ càng, sau đảm bảo không có vấn đề gì mới cầm lược ở trong hộp lên, trực tiếp đứng ở đó chải đầu, cuối cùng dưới cái nhìn của Vận Linh, lấy ra mặt dây chuyền ngọc bích thuộc về Vận Linh bị Ảnh Tử mang theo buộc vào thắt lưng, Bạch Mạt không thể không thừa nhận nàng cũng có chút cảm tình với miếng ngọc bội này. Nhìn gương đồng, đặt tay lên ngực, nhắm mắt hít sâu rồi từ từ thở ra, mở mắt lại, khóe mắt khẽ nhếch, thả lỏng cơ thể, một tay duỗi thẳng tay còn lại hơi nắm lại đặt sau thắt lưng, trong đầu không ngừng thôi miên, “Ta là một nam tử khôi ngô, tuấn tú,…”
Vận Linh cười cười cũng không lên tiếng, thấy Bạch Mạt đã chuẩn bị xong, liền gọi tỳ nữ đang đứng ở bên ngoài, sau khi rửa mặt sạch sẽ chuẩn bị lên xe ngựa.
Bạch Mạt sớm đã bước vào trạng thái “diễn kịch”, cho dù còn chưa ra khỏi phòng, nhưng liền đứng bên cạnh Vận Linh cùng nàng duy trì khoảng cách nhỏ trông vô cùng thân mặt, mặc kệ Vận Linh muốn uống trà cùng điểm tâm sáng cũng có chút giận, Bạch Mạt vẫn bày ra bộ dáng một nam nhân tốt, bộ dáng phò mã thâm tình, đương nhiên Bạch Mạt cũng không nói ra bản thân còn độn thêm một chút vào đế giày để trông cao hơn Vận Linh một chút.