Vừa đến gần Bạch Mạt đã nghe thấy một giọng nói điêu ngoa vang lên, vừa nghe liền biết đây là giọng của Túc Hạo Nhã cái người độc ác kia, cũng không biết trong đầu nàng công chúa này đang nghĩ cái gì…
“Cút hết đi gọi tổng quản của các ngươi tới đây!”
“Đến rồi đến rồi… Đã xảy ra chuyện gì… Tam… Tam công chúa? Vi thần đại tổng quản ngự thiện Chu Song Hỉ bái kiến tam công chúa…”
“Đứng lên đi! Bản cung không có thời gian để lại đấu võ mồm với ngươi, nhanh mang đầu bếp làm món điểm tâm tốt nhất gọi lên đây cho bản cung!”
Bạch Mạt nửa người dựa vào cửa nhìn đại tổng quản và những người liên can đang quỳ trên đất, sau đó thấy đại tổng quản xoay người lại nói: “Hồi bẩm tam công chúa tất cả đều đã ở đây…”
“Nực cười! Đây chính là đầu bếp làm điểm tâm tốt nhất trong cung sao! Ngay cả hình dạng cũng làm không ra thì nuôi những tên phế vật các ngươi làm gì?”
“Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!” Những người đang quỳ dưới đất vừa nghe vậy liền sợ hãi vội vàng không ngừng dập đầu xin tha…
“Công chúa thứ tội, không biết công chúa muốn nấu là thứ điểm tâm gì?”
“Chính là loại điểm tâm lớn như vầy, bên ngoài vừa có chút giòn lại mềm lớp vỏ làm bằng lòng đỏ trứng, bên trong lại là một loại màu trắng ngà có hương thơm ngọt nhẹ mà không ngấy gọi là bơ, món điểm tâm đó gọi là su kem, chính là su kem! Bản cung lệnh cho ngươi mau làm mang đến cho ta!”
Đại tổng quản vừa nghe xong liền cau mày, mà Bạch Mạt ở bên ngoài nghe thấy thế liền bật cười chế nhạo: “A…”
“Lớn mật! Là người nơi nào dám đến… Đại Phò Mã… ngươi vì sao lại ở đây!” Vốn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang tức giận đột nhiên nhìn thấy Bạch Mạt đến thì lập tức đỏ bừng lên.
“Công chúa ngươi đều có thể ở đây, tại sao ta không thể đến?” Bạch Mạt vừa thong dong nhẹ nhàng vừa nói vừa đi vào vừa tùy ý né cái gì đó dưới chân mình.
“Cũng đúng, Đại Phò Mã vốn là một đầu bếp, đến Ngự Thiện Phòng cũng là hợp tình hợp lý!”
“Ôi trời, thế công chúa đây cũng là muốn làm đầu bếp sao?” Bạch Mạt lần này xem như đã có thể bình tĩnh mà xem kỹ tiểu nha đầu này, nhìn nàng giống như một sinh viên mới mười tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cũng rất tinh xảo, nhìn thoáng qua sẽ có cảm giác như nàng là một em gái nghịch ngợm và khoan khoái vậy, nhưng một khi nàng mở miệng thì lại vô cùng điêu ngoa quả thực khiến bị trừ thật nhiều điểm a.
“Nói bậy!”
“Cũng đúng! Đường đường là công chúa sao lại muốn làm đầu bếp đâu, ôi sao đầu của ta lại ngốc giống ngươi rồi…”
“Ngươi!”
“Ta làm sao? Ta là hoàng tỷ phu của ngươi, những chuyện khác không thể làm được nhưng làm su kem thì chính là ngon nhất, ngươi đừng làm bọn họ khó xử nữa, nếu ai đều có thể dễ dàng làm được thì tửu lầu của ta đã không cần mở cửa nữa…” Bạch Mạt thấy nàng đã bình tĩnh lại một chút thì mới cau mày ghét bỏ nhìn chính mình rồi lại nói tiếp: “Kỳ thật con người của ta rất dễ nói chuyện, nếu ai đó gọi ta một tiếng tỷ phu, thì không chỉ mỗi chuyện trước kia mà cả chuyện cũ ta đều sẽ bỏ qua, cho dù làm một đống su kem… Cũng không khó khăn gì.”
“Mơ tưởng! Hừ!” Nói xong nàng còn hung hăng trừng mắt liếc Bạch Mạt một cái, sau đó nhấc chân bỏ đi ra ngoài.
Bên này một đám người đều đang kinh sợ mà cúi đầu nên chỉ có mỗi Bạch Mạt là trơ mắt nhìn thấy vị công chúa điêu ngoa kia một chân dẫm lên một củ cải tròn vo rồi…
“A…”
“Ôi!” Nói thì chậm nhưng hành động lại rất nhanh, Bạch Mạt đã phản xạ theo bản năng giang hai tay ra lao đến…
Bạch Mạt quỳ một gối dưới đất, cả người đều ngửa về phía sau, đôi tay nàng còn gắt gao ôm lấy eo của Túc Hạo Nhã đang nằm nửa người trong lòng nàng.
Túc Hạo Nhã đầu tiên là kinh hách, sau đó rất nhanh nàng chạm phải một lòng ngực vững chắc, trên eo nàng cũng có một đôi tay mạnh mẽ đang đặt lên, từ kinh hách nàng lại trở nên có chút ngây ngốc, rồi bỗng từng chút một… từng chút một… Trái tim của nàng rõ ràng đang đập nhanh lên… Một mùi hương dịu nhẹ thanh mát bỗng quanh quẩn xung quanh nàng…
“Nè! Mau đứng dậy! Ôi lưng của ta!” Bạch Mạt khó khăn ngẩng đầu lên nói.
“Vèo” một tiếng Túc Hạo Nhã đã rất nhanh đứng dậy rồi lùi về sau vài bước, nàng cảm thấy mặt mình có hơi nóng lên, Hạo Nhã khó hiểu quay đầu nhìn kỹ Bạch Mạt.
Bạch Mạt còn đang đỡ eo từ từ đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó lại, miệng nàng còn không ngừng lải nhải: “A… Lưng của ta, sao ngươi nặng đến vậy…”
Những cảm xúc hỗn loạn trong lòng lại lần nữa bị tức giận bao phủ tất cả: “Ngươi! Quá đáng!” Thét to một tiếng xong, Hạo Nhã xoay người rời đi, khóe mắt nàng cũng dần đỏ hồng lên.
“Nè! Quá đáng cái gì chứ? Cái bộ dạng người bị hại kia là chuyện quỷ gì!” Bạch Mạt vừa nói vừa xoa xoa eo mình lẩm bẩm: “A… Đau… Thật không biết lòng tốt của người khác… Túc Hạo Nhã này mới đúng là tỷ đệ ruột của Túc Hạo Chính, cứ tức giận là lại bỏ chạy… Xong rồi, xem ra gần nhất lại phải thêm đề phòng nhiều hơn rồi…”
Túc Hạo Nhã vừa đi, Bạch Mạt đã gọi những người đang quỳ mau đứng lên, nên làm gì nàng đều đã làm xong. Nàng cũng không còn tâm tình đi dạo chơi, nghĩ Túc Hạo Chính không tìm thấy mình chắc cũng đã quay về rồi nên Bạch Mạt liền cáo từ với đại tổng quản ngự thiện, rồi thong thả bỏ về.
Vào đêm, Bạch Mạt không có việc gì làm nên nàng trước lên giường chờ Vận Linh. Một lần hai lần liền quen, giờ Bạch Mạt hiện giờ đã hoàn toàn cam chịu việc Vận Linh hay ôm nàng kiểu gấu koala rồi.
Vận Linh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Bạch Mạt đã rửa mặt ngồi trên giường, nhìn mặt nàng hình như đang vô cùng vui sướng, Vận Linh khó hiểu nhưng biết tính Bạch Mạt là người không nhịn được sẽ kể hết ra nên nàng vẫn tiếp tục bước vào rồi đi đến ngồi trước bàn, cẩn thận đặt ngọn nến rồi lật xem sổ sách.
“Nè nè nè Vận Linh, ngươi biết hôm nay ta ra Nguyệt Tịch điện không?”
“Ừm…”
“Ngươi làm sao biết được chứ? Ngươi lại không phải Thánh Thượng?”
“Hề Nhân…”
“A… Tin tức của Hề Nhân nhưng nhanh thật đó.”
“Ừ…”
“Vậy ngươi biết ta đi đến đó làm gì sao?”
“Hửm?”
“Ngự Thiện Phòng!”
“Ừm…”
Nói nhiều như vậy nhưng Vận Linh vẫn chỉ nghiêm túc xem sách, nhìn nàng bộ dạng hờ hững như vậy, Bạch Mạt trong lòng bỗng có một chút nho nhỏ cảm giác mất mác, làm nàng tức khắc không còn chút tâm trạng nào, bĩu môi nói: “Quên đi, chúc ngủ ngon…” Sau đó Bạch Mạt trở người quay đi, đợi một hồi vẫn không nghe được câu trả lời của Vận Linh, vì thế nàng chỉ có thể nắm thật chặt chăn trong lòng ngực mình mà bắt đầu chuẩn bị ngủ…
Vận Linh thật không có trả lời, nhưng nàng đã đặt sách trên tay xuống, bình tĩnh nhìn chăm chú bóng dáng của Bạch Mạt, đợi một lát nghe thấy tiếng thở đều của Bạch Mạt nàng mới lại tiếp tục xem sổ sách…
Vừa tỉnh dậy, buông chú gấu koala đang mở to đôi mắt xinh đẹp ra, Bạch Mạt da mặt dày còn duỗi eo một cái, chuyện đêm qua cũng quên sạch. Nàng xuống giường xoa eo tùy tiện nói: “Ôi trời! Ngủ đến khi tỉnh dậy a, kiếm tiền đến tay cũng sắp bị chuột rút luôn rồi… Cuộc sống như thế này… Thật sa đọa! Ha ha…”
Vận Linh cũng cong khóe miệng lên đầy hứng thú nói: “Phò mã sẽ không được thoải mái lâu vậy đâu…”
Bạch Mạt nhìn Vận Linh khó hiểu hỏi: “Hả?” một tiếng sau đó lập tức mặc quần áo vào.
“Phật gia nhất định sẽ nhớ thương món điểm tâm của Phò mã…”
“Cái gì?” Bạch Mạt nhớ đến ngày hôm qua Túc Hạo Nhã gây khó dễ cho Ngự Thiện Phòng, quả nhiên nữ nhân đối với đồ ngọt cũng giống như muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào hạnh phúc trong tình yêu vậy, luôn sẽ là muốn ngừng cũng không được. Bạch Mạt sửa sang lại quần áo rồi nói: “Phái người vào trong tửu lầu lấy là được…”
“Sợ là có người cố ý muốn giao ngươi cho Ngự Thiện Phòng…”
“Hả… Đây chính là cơ mật thương nghiệp mà…còn không nói đến đây là đường làm giàu của ta, mà còn… mà còn nữa, những dụng cụ ở Ngự Thiện Phòng không đầy đủ sẽ rất bất tiện, nếu dạy đồ đệ thì cũng không phải chuyện trong một chốc lát là được. Ừm… Lần sau nếu lại có người nói với ngươi chuyện đó, thì ngươi giúp ta từ chối đi… Thật sự… Thật sự không được thì ngươi cứ nói là có thể phái đầu bếp của Ngự Thiện Phòng đi theo đến tiệm của ta để thực tập một thời gian, học xong lại trở về là được…”
“Phò mã nhưng thật biết tính kế…”
“Ha ha ha… Có sao? Có sao? Ta tính kế khi nào chứ…” Nói xong Bạch Mạt vui vẻ đi gọi người mang nước rửa mặt đến.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Không tốt rồi thưa các vị, tác giả đã tới tháng, tai không thoải mái, đầu cũng nhức, cho nên chương sẽ chậm hơn, chất lượng cũng sẽ kém một chút.
Lăn lộn bán manh, mong mọi người tạm chấp nhận đỡ một chút nha!