Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Không Buông Được Nàng
  3. Chương 54
Trước đó
Tiếp theo

Chương 54: Có thể bắt đầu cố gắng?

“Chăn đệm của ta đâu?”

“Hi Nhi đem đi phơi rồi!”

“Khuya rồi, sao còn phơi được…”

“Không biết… Vậy… người anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tâm địa thiện lương, tướng mạo xuất chúng như ta đây đành cho ngươi mượn chăn đệm một chút vậy.”

Vận Linh nhìn thoáng qua người này, hôm qua say bét nhè làm loạn một trận, hôm nay cũng không biết muốn làm gì, dứt khoát không lên giường nữa, đến trước bàn rót một tách trà…

“Bây giờ uống trà, lát nữa ngươi có ngủ được không?”

“Hôm qua ngươi nhìn thấy ta cùng Diệp Thành.” Ngữ khí khẳng định lại tuyệt không mang chút sắc thái hòa nhã.

“Ờ, thấy!” Bạch Mạt bày ra vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, hiện tại Bạch Mạt còn có chỗ nào không biết, suy cho cùng bản thân để ý chính là Vận Linh, mà không phải Vận Linh với ai, hơn nữa Vận linh và Diệp Thành căn bản không có…! Ầy, giao tình…

“Ban đầu, ngươi hỏi ta nhận ra Diệp Thành khi nào, ta liền cho người đi dò xét một phen, Diệp Thành người này, tầm thường dung tục, trên đường đi thi lần này từng biến mất nửa tháng ở Cống thành, lúc tái xuất hiện là vào ngày rời Cống thành. Ngựa phi không ngừng chạy vội vã đến đế đô, trong lúc ra tay cũng chậm rãi không hề túng quẫn…”

“Những điều này có thể nói lên cái gì?”

“Không chỉ có như thế, người này hành vi, sở thích, năng lực toàn bộ đều không giống trước đây, trước mắt sẽ phải thi hội…”

“Ý ngươi là…hoán đổi người?!”

“Có lẽ…sau đó hắn cũng không hề có ý tiếp cận ngươi, ta vẫn chưa đi tìm tòi nghiên cứu nhiều, nhưng ngày ấy Hi Nhi mang cuốn truyện thành ngữ kia đến, làm ta không thể không thử hắn một chút…”

“Vậy sau khi thử xong thấy thế nào?”

Vận Linh cảm thấy điểm chú ý của Bạch Mạt có chút kỳ quái, vẫn trả lời: “Người này đối đãi ta như với bằng hữu cũ, không hề có ác ý, mà hơn thế còn biết rõ sở thích của ta lúc nhỏ …”

“Hợp lý, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã uy hiếp ta, bắt ta đối xử tốt với ngươi, không thể phụ lòng ngươi…”

Nghe Bạch Mạt nói xong, Vận Linh càng nhíu chặt mày, nâng chén trà lâm vào trầm tư…

“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, không phải hắn không có ác ý sao, nào nào nào…” Bạch Mạt vỗ vỗ giường, mỉm cười tà tà với Vận Linh, “Ngủ sớm chút …”

“Người biết sở thích lúc nhỏ của ta vốn không nhiều, huống chi ta quanh năm ở trong cung…”

“Chỉ với chút manh mối hiện nay, ngươi có thể nghĩ ra?”

“…”

“Nếu nghĩ không ra thì cứ chờ hắn lộ thêm vài sơ hở nữa lại bàn tiếp, hà tất bây giờ làm khó bản thân, mau đi ngủ mau đi ngủ, ngươi không ngủ nhưng ta còn muốn ngủ đấy!”

“Ngươi ngủ phần ngươi là được…”

“Cái gì bảo ta ngủ một mình! Một hồi…Một hồi nếu ngươi kéo chăn đánh thức ta, ta không phải lại phải tốn công ấp ủ cơn buồn ngủ lần nữa à!” Thấy Vận Linh nhìn mình chằm chằm, Bạch Mạt vội vã quét sạch những tư tưởng lung tung trong đầu, vẻ mặt đầy chính trực nhìn lại, nói, “Nếu ngươi không muốn ngủ, ta cũng có thể dậy uống trà cùng ngươi!”

“Không cần…” Vận Linh ngăn Bạch Mạt, nửa tin nửa ngờ đặt chén trà xuống lên giường…

“Ai, như vầy mới ngoan này… Nào, đắp chăn đàng hoàng, đừng để cảm lạnh…” Nói rồi Bạch Mạt trực tiếp phủ chăn lên toàn bộ người mình và Vận Linh. Vừa rồi vì đắp chăn cho nàng, Bạch Mạt hơi nhích mông lại gần tựa qua một chút, hiện tại đắp xong vẫn thấy có hơi xa, vì thế lại dịch đầu qua, đến tận khi kề sát vai Vận Linh mới chịu dừng lại…

“Lại muốn làm gì?”

“A? Không có, như vậy ấm hơn chút!” Bạch Mạt vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ… Sau đó ngủ liền trở mình…tiếp tục ngủ lại ôm lấy cánh tay Vận Linh…Chóp mũi tràn đầy mùi hương cơ thể của Vận Linh, chân lại gác lên cặp đùi mảnh khảnh tươi đẹp kia của Vận Linh, Bạch Mạt mừng thầm, vẫn là buồn ngủ thật, vừa lòng đẹp ý liền thiếp đi luôn…

Bạch Mạt đi ngủ từ trước giờ vẫn hay động đậy, Vận Linh đã quen từ lâu cũng không để ý lắm, nhắm mắt lại cũng chậm rãi đi vào giấc ngủ…

…

“Cốc cốc!” Bạch Mạt gõ nhẹ cửa thư phòng đang mở của Vận Linh, nhìn thấy Vận Linh đang nghiêm túc ghi sách với Hi Nhi một bên gà gật nhìn qua, Bạch Mạt mới ho nhẹ hai tiếng đi vào, “Vận Linh Vận Linh! Ngươi xem thu cúc này có đẹp không?” Nói rồi lấy từ sau lưng ra một đóa thu cúc.

Vận Linh liếc nhìn Bạch Mạt một cái, trả lời: “Tạm được…”

“Vốn định hái cho ngươi mấy bông hồng, chỉ là đi khắp mấy chỗ quanh đây cũng chưa tìm được…”

“Tháng chín hoa hồng đã tàn rồi…”

“A…Chẳng trách…Khụ khụ… à cái gì… có thích thu cúc này không?”

“Thu tình cao ngạo, bình thường…”

“Vậy thôi bỏ đi…” Nói xong Bạch Mạt liền tùy ý ném hoa sang một bên sau đó đột nhiên khoe khoang tạo dáng, “Vận Linh Vận Linh! Ngươi nhìn ta, có anh tuấn không? Có đẹp không?” Bạch Mạt nhếch môi mỉm cười hì hì nhìn Vận Linh, cố khiến nàng chú ý mình một chút…chú ý tướng mạo của mình!

Vận Linh dứt khoát buông bút lông trong tay xuống, cười như không cười nhìn Bạch Mạt…

“Phò mã, ngài dậy từ sớm không phải để lên một thân đồ này chứ?” Hi Nhi không nhịn được nói chen vào.

“Khụ khụ…Cái này không cần để ý, chỉ cần nói ta biết có đẹp hay không? Vừa rồi ta tìm được vài người ngắm đều nói ta đặc biệt anh tuấn…”

Vận Linh nháy mắt không còn ý cười, nói: “Không đẹp…”

“…” Bạch Mạt lại lần nữa lâm vào xấu hổ, nhưng vẫn kiên cường tìm đề tài, “Vận Linh Vận Linh! Muốn đi dạo phố không? Ta đi với ngươi!” Thấy Vận Linh nheo mắt, Bạch Mạt nhanh chóng bổ sung: “Nếu ngươi không muốn đi cũng không sao! Thì là… Ngươi làm việc của ngươi, ta thấy nhàm chán, ở chỗ ngươi một lúc…” Ánh mắt Bạch Mạt đảo quanh, chỉ là không dám nhìn thẳng vào Vận Linh…

“Phò mã… Hôm nay ngươi có vẻ nhàn rỗi?” vẫn là Vận Linh mở miệng.

“Ha hả… Cũng bình thường cũng bình thường… Ngươi có việc gì cần ta giúp không? Tỷ như… Sắp xếp sách này, châm trà cho ngươi này, bóp vai cho ngươi này…”

“Phò mã, những việc này ngài đều làm, vậy nô tỳ làm cái gì?” Hi Nhi lập tức phiếm mắt ửng hồng nhìn Bạch Mạt “Nô tỳ từ nhỏ đã đi theo chủ tử, phò mã ngài…”

“Dừng! Vận Linh, ta đột nhiên nhớ ra lầu của ta còn có chút việc, ta đi giải quyết trước!” Nói xong không đợi Vận Linh và Hi Nhi phản ứng, trực tiếp chạy ra khỏi thư phòng. Bạch Mạt không hề nghĩ có thể thuận lợi ngay từ lúc bắt đầu, nhưng không thuận lợi đến như vậy cũng chưa liệu đến.

“Chủ tử… Hi Nhi rót nước cho người, Hi Nhi… Hi Nhi giúp người sắp xếp sách lại, không phải, Hi Nhi bóp vai cho người…”

Vận Linh đột nhiên cảm thấy đầu lại bắt đầu âm ẩm đau, “Hi Nhi, ta hơi đói, ngươi đi gọi phòng bếp làm chút điểm tâm mang lên…”

“Dạ! Chủ tử, Hi Nhi đi ngay!” Cảm giác lại được trọng dụng như mọi khi, Hi Nhi vui sướng làm việc.

Rốt cuộc lúc này Vận Linh mới có thể cầm bút lên lại, thanh thản ổn định làm việc…

…

“Chủ tử, phò mã lại chọc người sao? Hôm nay sao kỳ quái như thế?”

“Không có…” Vận Linh đầu cũng không thèm ngẩng lên, tiếp tục tra cứu sổ sách trong tay.

“Chẳng lẽ phò mã muốn đưa ra yêu cầu gì với người? À, chủ tử, vừa nãy lúc ta tới có nhìn thấy một chuyện rất kỳ quái…” Quả nhiên, chủ tử vẫn trước sau như một không hề tò mò, bèn tiếp tục nói: “Có người đưa một bao đậu phộng lớn tới, nói là cho phò mã!”

“Đậu phộng?” Động tác tay dừng lại một chút, Vận Linh hỏi.

“Vâng… Phò mã đưa ra sau phủ, cũng không nói là ai đưa, khi nói chuyện còn ngượng ngùng xoắn xít…”

“Đi lấy lại đây…”

“Hử? À … Hi Nhi đi lấy ngay đây…”

Không lâu sau Hi Nhi ôm một cái bao vải dầu rất lớn chạy về, phóng lên bàn, trực tiếp phủ lên vài quyển sổ sách của Vận Linh…

Vận Linh khẽ nhíu mày. Mở bao vải dầu ra, bên trong toàn là đậu phộng, từng viên hồng bộ dáng kiều diễm ướt át, Vận Linh sau khi nhìn một lát, tùy ý khảy khảy lên, hai bên đầu lộ ra một đoạn sợi bông, Vận Linh nheo mắt nhẹ nhàng vân vê dọc theo sợi bông, phía sau gắn một cuộn giấy tinh vi…

Hi Nhi tò mò nhìn quanh, “Chủ tử, đó là cái gì?”

Vận Linh cầm cuộn giấy, nhìn thoáng qua Hi Nhi sau đó không nhanh không chậm mà gỡ bỏ sợi bông mở cuộn giấy ra, “Có thể bắt đầu cố gắng?”

“Chủ tử! Phò mã với người này chắc chắn là có âm mưu không thể cho ai biết, cho nên hôm nay mới kỳ quái như thế! Chủ tử, nhưng làm thế nào mới tốt?”

Vận Linh vẫn trầm mặc không lên tiếng, trên mặt cũng không có nhiều cảm xúc, đâu vào đấy lại khôi phục nguyên trạng cho cuộn giấy và bao vải dầu…

“Chủ tử! Ngươi nói gì đi chứ!”

Vận Linh cười cười, nói: “Chớ có làm ầm lên, khi phò mã trở về thì giao chỗ đậu phộng này cho hắn, im lặng quan sát biến…”

“Vâng vâng vâng!”

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
nữ cải nam trang, Xuyên không

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây