Chương 60: Bên sông châu
Vừa vào Giang Châu, Bạch Mạt đánh xe ngựa đến ngoài cửa sổ, còn không ngừng chỉ trỏ cho Vận Linh xem. Mà Vận Linh thấy tính nàng trẻ con nên chỉ nhấp nhấp môi làm dáng vẻ không phản ứng gì. Tuy nhiên Bạch Mạt sớm đã coi đó là thói quen, điều nàng cần phải làm là khiến Vận Linh trở thành thói quen của mình.
Xe ngựa vòng đi vòng lại rất nhanh đã đến Phủ đệ, bên trong không có một bóng người, từ bốn phía có thể nhìn ra, hẳn là lâu lâu mới có người tới quét dọn sơ qua: “Vận Linh, đây là đâu?”
“Tất nhiên là nhà ta rồi!” Hề Nhân cướp lời.
“Này… Công chúa đúng là công chúa nhỉ? Tiền nhiều như nước, đâu cũng có phòng ở! Ừ… Thân là thương nhân, bổn phò mã không thể không tán thưởng vợ ta, cao nhân! Nhìn xa! Ha ha…” Nói xong bị Vận Linh làm lơ, song Bạch Mạt còn không đợi nàng nói cho hết lời liền chịu không nổi nên cắt ngang: “Bạch cái gì chứ! Khó nghe quá! Hoặc là gọi phu quân, hoặc là gọi là ca!”
Vận Linh lại đưa mắt nhìn Bạch Mạt, sau đó nàng mới nói: “Ca, ngươi và…”
Nhưng Bạch Mạt vẫn khó chịu cắt ngang lời Vận Linh: “Ngươi liền chuẩn bị phẫn nam trang sao? Có chút không tự nhiên! Ngươi…” Nói lại thì đã thấy Vận Linh nheo mắt, vì thế nàng nhanh chóng sửa tư thái vừa rồi lại rồi chính khí lẫm nhiên nói: “Đệ, có chuyện gì ngươi cứ việc phân phó, nhất định ta sẽ làm cho ngươi thật xinh đẹp!”
“Cùng Đồng Vi Nhất đi tìm nhà họ Đinh, còn nữa… Đừng có kiêu ngạo…”
“Được.”
Tiếp theo thì mọi chuyện cũng đã được làm theo từng bước, thời gian chỉ hai ngày, căn bản là các nàng đã hoàn toàn dàn xếp mọi thứ, nguyên nhân bị trừ bỏ bởi vì thân phận của hai người là Bạch Mạt và Vận Linh, mỗi lần làm hại Bạch Mạt đều phải ngủ trộm trước phòng của Vận Linh, tới buổi sáng lại quay trở về và mọi chuyện đều nằm trong tính toán. Đương nhiên, làm như thế mặc dù Vận Linh từng có ngăn cản, nhưng Bạch Mạt có dùng bao nhiêu kế sách thì cuối cùng nó cũng chỉ trở thành vô dụng.
Ngày này, Bạch Mạt tỉnh lại sau giấc ngủ, tinh thần sảng khoái, có cảm giác lạ nên tìm đến Vận Linh: “Vận Linh… Ngươi nói một chút đi, ngươi đã ở đây được ba ngày rồi, ngươi không biết làm gì ngoài trừ việc đọc sách sao, tính tình này… Cũng không biết là học theo ai…”
“Mẹ ta…”
“Ặc…” Bạch Mạt nhịn không được mắt trợn trắng, nàng biết rõ mình đang nhấn mạnh cái gì: “Dù sao ngươi cũng chỉ đọc sách, không thấy nhàm chán, nếu không… Chúng ta đi ra ngoài đi dạo?”
“Được…”
“Còn có thể đi thăm quan Châu Đô Đốc bên ngoài Giang Châu này… Phong… Bình…” Hình như không đúng chỗ nào đó: “Ặc, ngươi mới vừa nói cái gì?”
Khóe miệng Vận Linh đột nhiên gợi lên nói với Bạch Mạt: “Ta vừa mới nói… Được thôi…”
Bạch Mạt không biết vì sao, bỗng ngược lại cô không muốn ra ngoài, Vận Linh thấy như vậy thì sảng khoái không nói gì lại còn cười nham hiểm, Bạch Mạt cảm thấy đã tự đào cái hố cho chính mình, nhưng mắt thấy lúc Vận Linh, Hề Nhân cùng Đồng Vi đi ra cửa thì Bạch Mạt vẫn phải tung ta tung tăng đuổi kịp.
Tuy rằng đang vào mùa đông, nhưng Giang Châu vẫn là Giang Châu của trước kia, chợ náo nhiệt cũng không còn bởi vì cơn rét lạnh giáng xuống nửa phần.
“Lão bản, một cái bánh bao, bọc kín lại cho ta! Hề Nhân, đưa tiền!”
“Đại! Công! Tử!”
“Ai nha, cho ta mượn không được sao! Sau khi trở về liền trả lại ngươi, nhanh lên!” Nói Bạch Mạt giành trước một bước tiếp nhận màn thầu nóng mà lão bản đưa, đúng là kín mít, ấm áp nhưng lại không phỏng tay.
“Mới vừa ăn xong lại đói bụng à?” Vận Linh tò mò hỏi.
“Ngươi cho ta là heo sao?” Bạch Mạt nói xong thì kéo Vận Linh qua rồi trực tiếp đặt màn thầu nhét vào tay nàng: “Đây, tuy rằng khó coi, tạm chấp nhận trước vậy…” Nói xong, Bạch Mạt lại tò mò chạy đi xem đồ vật khác.
Trong tay truyền đến từng cơn ấm áp làm Vận Linh chăm chú nhìn theo bóng dáng Bạch Mạt một lát…
“Này! Đại công tử sao thế, để ta cầm đồ cho chủ tử cho! Chủ tử, ta đến đây đi!”
“Không cần… Chúng ta đuổi kịp mà…” Nói rồi Vận Linh buông tay, lấy tay áo tùy ý che bánh bao trong tay, nàng nghiêng đầu về trước rồi nhìn đông nhìn xem tây xem Bạch Mạt đi đâu.
“Ha ha… Vận Linh, ngươi xem, tiểu mộc nhân lại có khớp xương có thể chuyển động này!”
“Vận Linh, ngươi nhìn xem, đây là vật gì?”
“Oa oa oa… Lợi hại! Lợi hại! Đậu hủ thúi này thật hăng hái, Vận Linh ngươi muốn nếm thử không? Ây da, ánh mắt ngươi vậy là sao chứ, thật không biết nhìn hàng! Hừ…”
Một hồi sau Hề Nhân thật sự nhìn không được: “Đại! Công! Tử!”
“Hả? Sao?”
“Ngươi… Ngươi là đồ phá của! Bạc của Hề Nhân đều bị ngươi xài hết!”
Bạch Mạt chu miệng, lẩm bẩm nói: “Tiểu tiếu bao tiểu tiếu…” Nhoàm nhèm, nàng nuốt thứ trong miệng xong: “Nói như nhị công tử bủn xỉn với ngươi. Được rồi, nói thật cho đại công tử đi, mỗi tháng ngươi có bao nhiêu tiền tiêu vặt hả?”
“Hừ!” Hề Nhân quay đầu đi chỗ khác, hoàn toàn không muốn phản ứng lại với người phò mã này!
“Ha Ha… Hả? Cửa hàng kia bán tranh chữ sao? Vận Linh, đi đi đi, nhất định là người rất thích xem những cái đó!” Nói Bạch Mạt kéo Vận Linh đi về hướng nọ…
Bên trong sân trống trải, còn có thể rõ ràng nhìn thấy chỗ ngồi trên lầu hai, còn có tầng trên nữa, người cũng không ít, các công tử dáng vẻ thư sinh tụ tập tốp năm tốp ba bên nhau, còn có vài nữ tử, xem ra cửa hàng này cũng không đơn giản.
Bạch Mạt phát hiện khi các nàng tiến vào tựa hồ như hấp dẫn tầm mắt mọi người, bên cạnh còn có thể thấy được tranh chữ như ‘thất học’, Bạch Mạt thật sự suýt gào một câu: ‘má ơi, hù chết bảo bảo rồi!”. Nàng yếu đuối lui về phía sau một bước, Bạch Mạt âm thầm dịch tới chỗ phía sau Vận Linh, mấy chỗ này quả nhiên vẫn không thích hợp cho chính mình.
“Bạch Mạt công tử?” Một giọng nữ từ vang lên phía sau, Bạch Mạt phản xạ có điều kiện nhìn lại: “Thật sự là Bạch Mạt công tử, lâu rồi không gặp, Bạch Mạt công tử *biệt lai vô dạng nha…” Đập vào mắt chính là hai nữ nhân mang theo khăn che mặt, chợt thấy tư sắc thì hẳn cũng không tệ lắm, phía sau theo cái cầm mấy cuốn tranh chữ thị nữ, nói chuyện thì nữ nhân còn mang theo khăn che mặt màu hồng nhạt, mà nữ nhân còn lại bên cạnh màu trắng khăn che mặt lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái mi liền không thèm quan tâm.
*Biệt lai vô dạng: “Biệt lai” nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, “vô dạng” nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu “biệt lai vô dạng” thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.
“Xin thứ lỗi cho tại hạ ngu dốt, nhị vị cô nương là…?” Bạch Mạt chắp tay hỏi, Vận Linh lẳng lặng đứng ra một bên với Hề Nhân với vẻ mặt tò mò.
“Hoá ra Bạch Mạt công tử đã quên tiểu nữ tử… Là tiểu nữ tử xem trọng chính mình rồi…” Nói còn bày ra một bộ dạng nhu nhược đáng thương để Bạch Mạt thực xin lỗi, chọc đến bốn phía đang nhìn bên này khe khẽ xì xào.
“Hoa khôi lâu Hương Hoa, Khuynh Nhược Vũ, ở Giang Châu ít nhiều cũng có tuấn tài khuynh mộ cô nương ngươi, có thể thi họa trai tại đây lại ngẫu nhiên gặp được Nhược Vũ cô nương, quả thật ta đây *tam sinh hữu hạnh!” Có người cất tiếng.
Trong khi Bạch Mạt còn đang suy nghĩ thì bên này đã có người đang đến gần, người nọ lại nhìn Vận Linh rất thâm ý rồi nhìn chính Bạch Mạt bằng ánh mắt hung dữ, Bạch Mạt cũng mười phần oan uổng.
*Tam sinh hữu hạnh: thường được nói để ám chỉ phải rất có phúc mới đạt được một thành quả nào đó, mối quan hệ nào đó, đề cao lên mối lương duyên quan hệ với người đó.
“Văn An công tử đã đề cao rồi, tiểu nữ tử chỉ là bởi vì chút dung nhan thế này thôi, nhưng chẳng phải Bạch Mạt công tử còn chưa từng nhớ tới sao?”
“Khụ khụ khụ…” Lực chú ý mạnh mẽ như vậy: “Khuynh Nhược Vũ cô nương, lại từng có gặp mặt một lần, chỉ là hôm nay mang theo khăn che mặt, tại hạ vẫn chưa nhận ra, hổ thẹn hổ thẹn…” Bạch Mạt nói xong liền nhìn Khuynh Nhược Vũ đột nhiên biểu hiện ra dáng vẻ vui sướng.
“Nhớ lại là tốt rồi, là Nhược Vũ đường đột, công tử đi gấp, Nhược Vũ không thể chiêu đãi tốt, không biết tiểu nữ tử nhưng có kia phần vinh hạnh lại mời công tử uống một ly không?”
Nhìn nữ nhân kia làm bộ dạng chờ mong, lại nhìn quanh bốn phía hâm mộ ghen tị hận nhìn chăm chú, đột nhiên Bạch Mạt cảm thấy chính mình ủy khuất đến không chịu được, chỉ là còn không đợi Bạch Mạt nói chuyện, nữ tử còn lại kế bên Nhược Vũ ngược lại đã mở miệng trước: “Canh giờ tới rồi, ngươi nên uống dược, còn nữa, bệnh của ngươi kỵ rượu.” Khẩu khí lạnh lùng, không chỉ làm cho thân thể của Khuynh Nhược Vũ không kiềm chế được run lên, nhưng ngược lại là hòa hoãn bên cạnh làm Bạch Mạt cảm thấy mình sắp giương cung bạt kiếm không khí.
*Giương cung bạt kiếm: tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau
Bạch Mạt *thuận côn mà thượng, “Nếu thân thể Khuynh Nhược Vũ cô nương không khoẻ thì vẫn nên tu dưỡng cho tốt, lần sau có cơ hội rồi nói sau…”
*Thuận côn mà thượng: thuận tiện mà chạy
“Nếu đã không tiện uống rượu, vậy uống một ly nước trà cũng tốt, việc lần trước tiểu nữ tử có chút không rõ, mong rằng Bạch Mạt công tử có thể chỉ giáo, Nhược Vũ hoãn lấy Nhược Vũ khó có thể an nghỉ chi tội…”
“Nhược Vũ cô nương, tại hạ thái *thú trưởng tử của Giang Châu, Vũ Văn An, việc âm luật cũng có nghiên cứu sơ qua, không biết tại hạ có thể giúp đỡ được gì không?” Người nọ lại cắt ngang.
*Âm luật: quy luật phối hợp thanh âm trong thơ văn
*Thái thú: là người đại diện của triều đình trung ương tiếp xúc với dân địa phương. Nhiệm vụ chính của các thái thú trong thời bình là thu nạp các cống phẩm của địa phương (thường là sản vật quý) để dâng nộp về triều đình trung ương theo các hạn định đã được giao.
“Làm phiền Văn An công tử, chỉ là sở dĩ Bạch Mạt công tử sợ là Nhược Vũ còn phải phiền toái Bạch Mạt công tử, thời điểm không còn sớm, Nhược Vũ đi trước một bước, Bạch Mạt công tử có thể tới lâu Hương Hoa và tìm Ma Ma nói ta một tiếng là được! Nhược Vũ kính chào… Cáo từ…”
“Ha ha ha… Được… Tốt lắm…” Bạch Mạt thật sự một chút cũng không muốn trả lời, kết quả ứng xong còn nhìn thấy nàng vui mừng đến lạ, quả thực Bạch Mạt khóc không ra nước mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
“Hừ! Chủ tử, đại công tử này cũng thật không đơn giản, nhìn hoa khôi này xem, thật sự là đối đại công tử… Hí Hí! Nhớ mãi không quên nha!”
“Hề Nhân! Ngươi đừng có nói bậy! Cái gì là cái gì, ta vốn là chỉ gặp nàng ấy một lúc thôi!”
“Nhược Vũ cô nương như thế… Là Bạch Mạt công tử đúng không? Tại hạ là Vũ Văn An, không biết các hạ…?”
“Giang Châu thái thú, khẩn thứ với Giang Châu đô đốc chi chức, các hạ lại là trưởng tử, thất kính thất kính, thật không dám giấu giếm, tại hạ chỉ là thương nhân không đáng nhắc đến, nhị độ du ngoạn đến tận đây, lại có may mắn gặp gỡ Vũ Văn An công tử, Bạch Mạt sợ hãi…”