Chương 66: Tứ phía
Bạch Mạt quay đầu lại thì đúng là Túc Hạo Chính vẻ mặt mệt mỏi, hắn ta thấy bọn họ như thấy cứu tinh liền cưỡi ngựa chạy nhanh tới, kêu lên; “Hoàng tỷ!” Hắn ta vừa kêu xong tiếng thứ hai thì đôi mắt lập tức ươn ướt, miệng mếu máo nói: “Hoàng tỷ, tỷ không sao là tốt rồi.”
“Sao ta lại có chuyện chứ?”
“Phụ hoàng… Phụ hoàng gặp phải độc thủ của Phủ công công!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói rõ đi!”
“Mẫu…Thân thể mẫu phi không khoẻ nên Chính Nhi đi báo với phụ hoàng, nhưng mà… Đệ tới bên ngoài ngự thư phòng thì thấy không có ai trông coi, cửa phòng cũng không đóng chặt. Đệ nghe thấy tiếng cãi cọ truyền ra từ bên trong, liền tò mò muốn nhìn trộm. Chỉ là, đệ không nghĩ tới Phủ công công lại dẫn người quản chế phụ hoàng. Hắn ta còn nói với phụ hoàng, cho dù hoàng tỷ có binh phù lệnh cũng vô dụng thôi. Hắn ta đã lừa hoàng tỷ tới Giang Châu, còn thiết kế biện pháp quản thúc tỷ. Sau đó, hắn ta đem phụ hoàng còn sống mà bóp chết! Chính nhi quá sợ hãi, không ngờ vì luống cuống mà bị Phủ công công phát hiện. Đệ không biết nên làm như thế nào… Chỉ… Đành phải trốn khỏi hoàng thành tới tìm hoàng tỷ…”
“Trở về đế đô!” Cho tới bây giờ, Bạch Mạt chưa từng nghe qua giọng nói âm u lạnh lẽo của Vận Linh. Cô chỉ thấy nàng ấy kẹp mạnh bụng ngựa, ngựa bị đau lập tức chạy càng nhanh hơn so với lúc ở trong thành. Nhưng Bạch Mạt không thể kêu ra tiếng, mọi tâm tư đều đặt trên người Vận Linh.
“Hoàng tỷ! Đợi Chính Nhi!” Túc Hạo Chính vừa gắng sức đuổi theo vừa oán hận nói: “Hoàng tỷ! Hắn ta rất kiêng kị binh phù lệnh, chúng ta dùng nó để điều binh bao vây thành, treo cổ hắn!”
“Sao ta có thể mang binh phù lệnh ở trên người! Phi!”
“Hiện nay, hoàng thành đều ở dưới khống chế của hắn ta. Hắn ta nói rằng, hắn có cách đối phó với hai bên triều thần. Chúng ta chỉ có mấy người, hoàn toàn không có cách nào đánh hắn ta! Kết thúc rồi…” Túc Hạo Chính không tăng tốc mà đi theo phía sau khóc to lên: “Hu hu hu… Kết thúc rồi! Trời muốn diệt tộc Túc thị ta!”
Vận Linh quay đầu lại quát to: “Túc Hạo Chính! Ngươi còn chút dáng vẻ nào của Túc thị không?”
Chẳng qua là, bàn tay nàng đang nắm dây cương đã trắng bệch ở chỗ hổ khẩu, đôi mắt đỏ ửng cứ trừng lớn như là cố nén không cho đau thương và lo lắng làm ướt mắt.
Một tay Bạch Mạt nắm trên dây cương, một tay kia mạnh mẽ kéo tay Vận Linh đang hung hăng túm dây cương, một lần rồi lại một lần đưa bọn họ tới ngang hông mình. Cô cưỡng ép Vận Linh nghe thấy lời mình: “Chính Nhi còn nhỏ, chúng ta phải đổi cách khác. Để ta… Ngươi tạm thời suy nghĩ xem tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào…” Cho dù ngươi muốn làm gì, ta cũng sẽ làm cùng ngươi!
“Ừm…” Vận Linh nhẹ nhàng dựa trên người Bạch Mạt, dường như không thể nghe thấy một tiếng đồng ý.
“Phi!… Túc Hạo Chính! Trước kia ngươi có nhiều ý đồ xấu đối phó ta như vậy, lại không có biện pháp đối phó tên thái giám! Nếu ngươi sợ chết như vậy, ta sẽ giúp ngươi, biến ngươi thành một tên thái giám đi hầu hạ Phủ công công kia. Ta tin làm như thế hắn ta có thể thả cho ngươi một con đường sống!”
“Ngươi dám! Bạch Mạt, ta nói cho ngươi biết! Giết chết hắn với giết chết ngươi đều đơn giản như nhau!”
“Ồ, ngươi gào cái gì! Vậy ngươi mau giết chết hắn ta cho ta nhìn một chút! Chỉ nói mà không làm, chính là lừa đảo!”
“Ngươi! Phi!”
“Phi! Phi! Phi! Ha ha…” Càng chạy càng nhanh, nhưng lúc này Bạch Mạt một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, cùng lúc đó Túc Hạo Chính bị kích thích cũng theo sát phía sau.
Chạy như điên dọc theo con đường nhỏ, Bạch Mạt không biết mình đã chạy bao lâu. Ngược lại, càng về sau nửa người dưới của cô đã bị xóc tới tê dại, đêm lại đen đến đáng sợ. Vì không thấy được làng mạc hay thị trấn ở phía trước, nên Bạch Mạt không dám dừng lại. Nếu mùa đông này không tìm được chỗ chắn gió thì sẽ không dám ngủ, chứ chưa nói gì tới việc không tìm được đồ ăn. Cô quay đầu nhìn Túc Hạo Chính đang đi theo ở phía sau, hắn ta cưỡi ngựa mà thân thể đã lộ rõ không ổn định. Dù sao hắn ta mới mười bốn tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ. Bạch Mạt chậm rãi giảm tốc độ, điều khiển ngựa chạy song song với hắn ta.
“Ngươi lại muốn làm cái gì!” Túc Hạo Chính nâng cao tinh thần, trừng mắt Bạch Mạt.
“Chúng ta đi chậm một chút, bằng không ngựa sẽ mệt chết!”
“Ngươi thì biết cái gì! Ngựa chứ có phải ngươi đâu, cho dù chạy hơn một ngày một đêm cũng sẽ không chết!”
“Đó là ngựa đã được cho ăn! Nếu ngươi nghĩ mình có thể như vậy, thì sẽ trở thành người kế tiếp đi tới thành!”
“Hừ! Hu xuỵt…” Túc Hạo Chính siết chặt dây cương, thật ra thì hắn đã sớm mệt mỏi, không chịu được nữa.
“Hu xuỵt!” Bạch Mạt dừng ngựa lại, đi tới bên cạnh ngựa Túc Hạo Chính, kéo lấy dây cương của hắn ta rồi nói: “Ngươi nằm sấp ở trên ngựa đi, mùa đông vào ban đêm sẽ rất lạnh. Ngươi không thấy ở trên lưng ngựa sẽ tốt hơn so với trên mặt đất sao. Ta dắt ngựa tiếp tục đi, đến chỗ có người thì cũng vừa lúc tới bữa điểm tâm sáng.”
Lần này, Túc Hạo Chính lại rất thức thời, liếc nhìn Bạch Mạt rồi nhìn về phía Túc Hạo Khuynh đang ôm cô. Hắn ta vẫn là nằm xuống đi, mặc cho Bạch Mạt ngồi mà dắt ngựa của hắn ta tiếp tục đi về phía trước.
Chưa đi được hai bước thì Bạch Mạt cảm giác được động tác của Vận Linh ở sau lưng, cô nói: “Sao vậy? Ngươi không muốn ngồi như vậy thì dựa vào ta ngủ một giấc, đêm đã khuya nên không thấy rõ nữa, Chính Nhi cũng đã mệt mỏi. Nếu tới khi trời sáng mà không tìm được chỗ có người, thì đổi thành ngươi cưỡi ngựa, ta nghỉ ngơi.” Bạch Mạt nói xong, cảm giác bàn tay nàng đang ôm mình nắm chặt lại. Bạch Mạt liền buông dây cương, vỗ một cái trên mu bàn tay Vận Linh trấn an nàng. Sau đó, cô cầm lại dây cương. Cô cũng từng mất đi người thân nhất, cho nên, cô rất hiểu cảm giác đó.
Quả nhiên, đường nhỏ không thể so với đường cho quan đi. Tới tận khi trời gần sáng, Bạch Mạt thật sự không gặp được một ai. Khi Vận Linh tiếp nhận dây cương, Bạch Mạt cũng không cậy mạnh. Cô dựa thẳng vào lồng ngực Vận Linh, khép lại mí mắt nặng ngàn cân, xóc nẩy cũng không ngăn cô chậm rãi chìm vào trong mộng.
Giữa trưa, Bạch Mạt bị dọa cho tỉnh cả người vì một tiếng hô to của Túc Hạo Chính. Cô căng mặt nhìn chằm chằm Túc Hạo Chính, nhưng khi thấy hắn ta cao hứng chỉ về đằng trước. Cô quay đầu nhìn, có một đền thờ bằng ở tít phía xa. Thì ra, rốt cuộc bọn họ cũng tới được nơi có người. Đây là một thôn cũng không nhỏ, lòng tràn đầy tích tụ của Bạch Mạt biến măt. Cô ngồi thẳng dậy, hô to: “Mau mau mau! Ta sắp đói chết rồi!”
Nhưng mà, Vận Linh mang rất ít tiền trên người, mà cô đã dùng toàn bộ bốn nghìn lượng cuối cùng cho một bao pháo hoa. Điều này khiến Bạch Mạt rất xấu hổ. Rất may là, Túc Hạo Chính còn chút bạc lẻ. Sau khi bọn họ ăn no uống đủ và chuẩn bị rất nhiều lương khô, liền xuất phát, dù sao cũng là ngựa không dừng vó. Bọn họ vẫn chạy trên đường nhỏ, cũng phải mất hơn bốn ngày mới tới được thôn có người kế tiếp. Dọc trên đường đi, dường như Vận Linh đã quay trở lại thành người ở thời điểm lần đầu tiên gặp nàng, ít nói đến đáng thương. Vì giảm bớt mâu thuẫn, Bạch Mạt cũng tận lực ít phản ứng với Túc Hạo Chính. Mọi người thay nhau dắt ngựa. Rốt cuộc trong thời gian dự liệu, bọn họ cũng tới được thôn kế tiếp. Nhưng Bạch Mạt cũng không nhịn được nữa, cô nhìn tới số lương khô được chuẩn bị tốt, liền kéo Vận Linh lên trên ngựa rồi đưa nàng ấy tới góc không người.
“Ta biết ngươi sốt ruột! Nhưng người càng làm như vậy thì chính là mù quáng!” Bạch Mạt thấy Vận Linh chỉ nhìn mà không nói lời nào, cô chỉ có thể tiếp tục nói: “Lần này, chúng ta không đi đường nhỏ, mà trực tiếp tới thành Trật Trung gần đây. Hoàng đế chết bất đắc kỳ tử… Xin lỗi… Ai! Chuyện lớn như vậy, sợ là giấy không gói được lửa. Chúng ta vào trong thành thăm dò một ít tin tức trước… Ta biết ngươi sẽ rõ ràng chuyện này, nhưng… Người chết không thể sống lại, ngươi còn phải đi tìm những người thân khác chứ?” Bạch Mạt thấy Vận Linh mím môi một cái, có chút phản ứng thì tốt rồi, cô lại nói: “Ngươi còn lão Phật gia, lão Hoa. Chúng ta chỉ biết một tên thái giám có lòng xưng đế, còn đối phương là người nào thì chúng ta lại không biết! Chúng ta cũng không thể hành động một mình…”
“Bạch Mạt…” Vận Linh đột nhiên ngắt lời Bạch Mạt, sau đó nàng nghiêm túc nhìn vẻ mặt Bạch Mạt đã lộ rõ một chút mệt mỏi, lát sau nàng mới nói: “Ngươi trả lại ngọc bội cho ta. Coi như, chúng ta chưa bao giờ quen biết nhau…”
“Ngươi có ý gì?”
“Phụ hoàng đã… Theo Túc Thánh rời đi, hai người chúng ta không cần như vậy nữa…” Vận Linh nói xong, duỗi thẳng bàn tay lạnh băng, kéo khối ngọc bội của nàng ở bên hông Bạch Mạt. Sau đó, nàng xoay người, bay thẳng đến trên lưng ngựa, ngồi chờ Túc Hạo Chính đến.
Bạch Mạt bước một bước lớn vượt lên trước, lần nữa bắt được cánh tay Vận Linh rồi dùng sức kéo người nàng tới bên mình, tức giận nói: “Đây là lần thứ ba! Ngươi đừng cho rằng, ta không biết ngươi nghĩ như thế nào. Ngươi làm ra vẻ người tệ bạc, người có chí lớn không chấp nhận một ai, đúng không?”
Vận Linh nheo mắt, dùng một cái tay khác mà tàn nhẫn chặn lại lôi kéo của Bạch Mạt, cười nhạo nói: “Ta làm theo nhu cầu thôi, ngươi đừng quá coi trọng chính mình. Nếu không phải ngươi có nhiều đồ vật vô cùng kỳ lạ, cũng có chỗ để lợi dụng, bổn cung ta sao lại đi tự hạ thấp thân phận…” Lại một lần nữa, nàng lạnh nhạt xoay người…
Bạch Mạt cắn răng nhìn bóng lưng nhu nhược của cô gái mạnh miệng này, rốt cuộc cô không kiềm chế được tình cảm vẫn luôn ẩn giấu trong lòng bấy lâu nay, nói to: “Túc Hạo Khuynh! Ngươi là có bệnh! Là ngươi cưỡi ngựa đâm ta! Là ngươi âm thầm điều tra ta! Là ngươi muốn thành thân cùng ta! Hiện tại, ta thích ngươi, ngươi lại muốn hất ta ra!” Vì kích động mà giọng nói trở nên run rẩy.
Nửa thân dưới Vận Linh chỉ run nhẹ đến mức không thể phát hiện, nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản mà xoay người lên ngựa, nói: “Chính Nhi, chúng ta đi thôi!”
“Túc Hạo Khuynh! Ngươi có nghe thấy không? Ta thích ngươi!”
Chỉ có con ngựa bị túm chặt giây cương mà phát ra tiếng phì phì trong mũi.
“Phi!”
“Phi!”
Bạch Mạt đuổi theo bọn họ, chạy được hai bước về phía trước thì cái mũi không nén được chua xót khiến đôi mắt đỏ hoe. Nhưng mà, Vận linh vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí còn hất cô xuống. Bạch Mạt mất hết ý chí và mong ước, cúi đầu nỉ non: “Sao ta lại thích ngươi chứ… Vận Linh…” Mặt đất dưới chân rất nhanh đã thấm hết giọt nước mắt rơi xuống, không còn dấu vết…