Chương 72: Chiến thắng…
Trong đường hầm bí mật, được chiếu sáng bởi những ngọn đèn lớn, Bạch Mạt dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước, trong lòng nàng lúc này đối với Vận Linh có hàng ngàn câu hỏi, nhưng rõ ràng lúc này không phải thời điểm thích hợp, chỉ có thể đem những thứ trong lòng ép xuống.
Bạch Mạt không nói, Vận Linh lại càng không lên tiếng, từ trước đến nay Ảnh Tứ vẫn giống như cái hũ nút, Hi Nhi lúc này vẫn còn đang bàng hoàng, lúc này Túc Hạo Diễn phía sau lên tiếng: “Bạch Mạt, tất cả những lời ngươi vừa nói đều là thật?”
“Làm sao ta biết đó là sự thật!”
“Vậy ngươi!”
“Ôi, đại cữu tử của ta! Ta nói sự thật này cũng chưa được kiểm chứng, nhưng hơn phân nửa là đã đúng tới tám chín phần rồi! Ngươi không nhìn xem phản ứng cuối cùng của Túc Hạo Chính, Phủ công công cùng với Đức phi đối với hắn như thế nào, hắn là người rõ nhất, lúc ấy không phải ngươi cũng đã thấy rồi sao? Ngoại trừ thân phận, đối thoại cũng tốt, hành vi cũng tốt, ngươi không thử ngẫm lại thật kỹ xem!”
“A!” Hi Nhi đang ngồi ở giữa đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi!
Bạch Mạt vừa muốn quay lại nhắc nhở Hi Nhi một tiếng nhưng khi nhìn thấy ánh sáng đèn rọi về phía trước không được xa nữa, điều này chứng tỏ phía trước là tường, “Rẽ phải!” Giọng nói kiên định của Vận Linh truyền đến, Bạch Mạt định tâm, xác định phương hướng, đạp chân phanh, cuối cùng vững vàng rẽ một cách đẹp mắt trong lối đi nhỏ hẹp trước tiếng hét của Hi Nhi, đi vào một lối đi lớn hơn, tầm nhìn càng thêm rõ ràng, Lúc này Bạch Mạt mới có tâm tư để nói chuyện, “Hi Nhi, ngươi thật ồn ào! Ta lái không tốt sao?”
“…” Quả nhiên, Hi Nhi lúc này sợ tới mức không thể phản bác lại dù chỉ một chữ.
Bạch Mạt chưa kịp nói xong, ánh mắt lập tức nhìn sang Vận Linh đang thảnh thơi ngồi bên cạnh, “Vận Linh, ngươi lấy xe của ta khi nào?”
“Mấy ngày trước!”
“A?”
“Lúc ngươi cùng Tử Hề rời tới biên thành, ta liền lệnh cho Ảnh Tứ đem nó âm thầm chuyển vào Mặc phủ, đồng thời bắt đầu tìm kiếm thứ mà ngươi gọi là ‘nhiên liệu’! Mấy ngày trước liền chuyển tới điện Tịch Nguyệt…”
“Cái gì! Ngươi cũng tìm được xăng!”
“Nhìn đường!”
“Ồ ồ ồ! Vậy mà ngươi cũng dễ dàng tìm được?!”
“Ừm, phía sau Đan Quốc có một quặng mỏ bỏ hoang liền phát hiện thứ tương tự, vì vậy ta liền sai người thu thập rồi đựng vào trong bình rượu…”
“Oa! Vận Linh, ngươi đúng là thần tiên! Không đúng… Túc Hạo đang chặn Hứa Lão mà không phải ở đây, từ lâu ngươi đã sớm phát hiện Túc Hạo đang có vấn đề?”
“Ta cũng không muốn tin … nhưng ta vẫn nhớ rõ ngày đó ta trở về hoàng cung cùng Chính Nhi tới đây chờ, ngươi từng nói hắn là người nắm rõ tin tức?”
“Ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi, khi đó ngươi liền cảm thấy hắn có gì đó bất thường?”
“Ừm… Lần gặp mặt ở Giang Châu, có nhiều chỗ kỳ lạ…”
“Cho nên… Ngươi liền làm như vậy!” Bạch Mạt sững sờ, nhưng sau đó nghĩ lại, “A! Không được, chúng ta cứ đi như vậy đám Tử Hề phải làm sao bây giờ?”
“Không cần lo lắng, những người trong phủ công chúa cùng tửu lâu của ngươi sớm đã bị Tử Hề đuổi đi rồi…”
“A?”
“Trong cung xảy ra biến, Nhược Nhi vì tìm kiếm tin tức của ngươi đã mấy lần phái người đi điều tra, không ngờ người này bị Tử Hề bắt được, ép hỏi một phen mới được chút sự tình bên trong. Tử Hề cũng thật thông minh, mạnh mẽ đuổi đám người làm đi, mới không gặp khó khăn gì… ”
“Oa! Thật hiếm có! Tử Hề cuối cùng cũng làm được chuyện đàng hoàng! Quả nhiên ở bên ta lâu, chỉ số thông minh cũng tăng lên ha ha ha…” Sự lo lắng trong lòng cũng coi như được buông xuống, ” Vậy là xong, tiếp theo chúng ta phải làm gì? ”
“Không biết…”
“…” Bạch Mạt sửng sốt một chút, “Cái gì không biết, không phải trước tiên chúng ta nên tìm chỗ ẩn nấp, sau đó nghĩ cách lấy lại lệnh phù rồi phái binh vây thành đoạt lại đế vị sao?”
“Hừ… Nói dễ hơn làm!” Túc Hạo Nhiên cũng đột nhiên cắt ngang, “Phủ công công sớm đã tính kế từ lâu, người có năng lực không biết bao nhiêu mà kể, Túc Hạo cũng đang bí mật làm chuyện gì đó, nếu như hai người họ hợp lực sẽ một lần nữa lớn mạnh hơn. Nếu như để Túc Hạo đăng cơ, bọn họ liền bắt đầu ra sức loại bỏ tất cả những thế lực không rõ ràng, Yên Ảnh lâu của ta cũng đã sớm bị tiêu diệt một vài nơi, tin tức cũng theo đó mà bị gián đoạn… ”
“Cái gì! Yên Ảnh lâu là của ngươi! Ngươi… Vận Linh… Ô, đại cữu, đa tạ…”
“Ngươi đây là có ý gì?”
“Khụ khụ, cũng không có ý gì, ha ha, ngươi tiếp tục đi.” Thì ra vị nguyệt lão của mình chính là vị đại cữu này!
“Tướng sĩ trong danh sách của Túc Quốc ước chừng cũng lên tới một trăm hai mươi vạn người, đóng quân ở biên cảnh cũng hơn năm mươi vạn, vệ quân phong quốc, cung thành thủ binh cũng lên tới ba vạn, vệ quân canh cửa, vệ binh các thành ít nhất cũng hơn ba nghìn người, phong thủ vệ quân, còn lại là tư binh của các nãi phủ, binh phù lệnh cũng chỉ có thể thuyên chuyển được quốc vệ quân, chỉ dùng để ngăn chặn lính canh cùng cấm vệ quân, còn đám tư binh chỉ nghe lệnh quan viên phủ mình… ”
“Ý ngươi là… Nước xa không cứu được lửa gần! Hơn nữa bọn họ không chỉ có tư binh, lính canh mà còn có cả cấm vệ quân, hôm nay bọn họ có ý thả người chính là muốn một lưới bắt hết! Không ngờ sự xuất hiện của ngươi vừa lúc làm rối loạn kế hoạch của bọn họ … Có vẻ như chúng ta đến được biên cảnh đều là chó nhà có tang … Ngay cả khi chúng ta có được binh phù lệnh, bọn chúng chắc chắn sẽ nghĩ cách ngăn cản chúng ta đến biên cảnh trước… ”
“Không biết phò mã quân sư của ta còn có cách nào …” Lúc này Vận Linh vẫn còn tâm tư chọc ghẹo người khác.
Bạch Mạt tiếp tục duy trì tốc độ xe đi về phía trước, nhưng sự lo lắng sớm đã bị Vận Linh quét sạch, không còn sót lại một chút gì, “Khó khăn không nhỏ, nhưng cũng không phải là không có cách…” Bạch Mạt chỉ suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Chỗ biên cảnh chắc hẳn bọn họ đã sớm bố trí phòng vệ, thủ vệ các thành sợ là còn chưa nhận được lệnh, chúng ta phải nhanh chóng lấy lại được binh phù lệnh, dựa theo tin tức lái xe theo đường mòn thẳng xuống phía Nam, Ảnh Tứ võ công rất cao có thể phụ trách việc lẻn vào bên trong thành thám thính tin tức, nhân tiện cũng tiếp viện vật tư. Những chuyện khác hành sự tùy theo hoàn cảnh…”
“Có thể… Nhưng cũng không cần phiền phức, một đường có thể tiến xuống phía Nam…”
“Vậy thì phải làm như thế nào… A, ngươi vẫn luôn lừa Túc Hạo, binh phù lệnh vẫn còn đang ở trên người ngươi?”
“Có sao? Ta đã sớm nói binh phù lệnh không ở trên người ta…”
“A?”
“Ở trên người ngươi mà thôi…”
“Cái gì!” Sau khi hét lên, Bạch Mạt lập tức có phản ứng, miếng ngọc bội ở trên thắt lưng Vận Linh luôn bắt nàng đem theo cách đây không lâu, Bạch Mạt lúc này không khỏi cảm thấy sợ hãi nói: “Trưởng công chúa! Tâm của ngươi rốt cuộc là lớn bao nhiêu vậy!” Không khỏi thầm nghĩ, “Vậy…Ngay từ đầu bọn họ do thám nhất cử nhất động của ta căn bản không phải là bởi vì ta! Mà là bởi vì binh phù lệnh! Tối nay ta sẽ cùng ngươi nói rõ ràng chuyện này! Nói chuyện một mình!”
Vận Linh nhịn không được khẽ mỉm môi, dù vậy nhưng vẫn ung dung lấy túi sưởi nhỏ trong người mà trước đó Bạch Mạt đã tặng cho nàng mà chơi đùa trên tay, “Sau đó chúng ta đến chỗ tôn công, sau đó cùng nhau quay về kinh thành… ”
Nhìn thấy Vận Linh nghịch túi sưởi trong tay làm cho trong lòng Bạch Mạt cũng thoải mái không ít, vì vậy liền nghe theo lời nàng: “Được rồi, ngươi chỉ đường.” Nói xong Bạch Mạt nhận ra mình đã bị Vận Linh ăn thật rồi. Bạch Mạt không khỏi cảm thấy bất mãn, tối nay nhất định phải cùng Vân Linh “Nói! Chuyện ! Cho! Rõ! Ràng!’.
Tóm lại mặc kệ suy đoán của mình có được chứng thực hay không, đế vị này, Vận Linh cùng Túc Hạo Diễn cũng không để Phủ công công đứng lên làm chủ. Bây giờ Túc Hạo Diễn cũng đã trở lại, trong quan niệm của thế hệ họ, Túc Hạo Diễn dù sao cũng là dòng chính, mà Bạch Mạt, Vận Linh cũng đã nói nhất định sẽ chịu trách nhiệm, còn mọi việc thì nghe theo nàng, nàng đi đâu thì Bạch Mạt cũng sẽ theo đó, cho nên nhất định phải cùng nhau điều binh đoạt vị.
Dưới sự hướng dẫn của Vận Linh, không lâu sau đám người Bạch Mạt thoát khỏi đường hầm, chắc chắn lối ra ở ngay phía sau hậu viện của Mặc phủ, ngẫm lại thì Mặc phủ này vốn là do Vận Linh tặng cho nàng. Đi qua đi lại, trời đã nhá nhem tối, Bạch Mạt cũng nhận ra đường, một ít người từ trong phủ của Hoa lão đi ra, liền dừng lại ở một con hẻm gần đó, nhờ vào tầm cao của việt dã, Bạch Mạt cơ bản có thể nhìn thấy rõ ràng, bên ngoài phủ đèn đuốc sáng trưng có thể thấy rõ một vài người đang xem náo nhiệt, hơn nữa mặc kệ dù là ở thời đại nào, cũng có những người không thích xem náo nhiệt, không đếm xỉa chuyện này lớn như thế nào. Nhưng Bạch Mạt nhìn kỹ, cũng không biết vì nguyên nhân gì hai người động thủ nhưng cũng không có ý muốn đánh, Hoa lão phía trước chắp một tay sau lưng dùng một tay đỡ chiêu của Triệu Vân, quả thực rất có khí phách, còn Triệu Vân lại giống như không có cách nào cả, hơn nữa ngay cả Tử Hề cũng ở bên trong đó, dùng võ mèo ba chân của nàng tìm được cơ hội liền đánh lén, nhưng những người sau khi bị đánh ngã xuống đất, lại bị lôi đi sau đó sẽ có hai người khác tiến lên đánh, bên cạnh con sư tử đá ở cửa là hai thân ảnh trắng đỏ dựa vào, tập trung nhìn trận chiến, chính là đám Khuynh Nhược Vũ.
“Tiểu tử Triệu gia! Tiếp tục đi! Lão phu ta còn chưa chơi đủ!”
“Ngươi!”
“Ngươi cái gì mà ngươi! Khuynh Nhi đi theo ta, ngươi có thể thả hết người của ngươi, nếu như ngươi có thể đánh bại ta quay lại liền nói với nàng đi!”
“Hừ! Ta đã nói nhiều lần rồi, ta tới đây lần này là vì nàng có ý tứ! Ngươi tập hợp nhiều binh lính như vậy nhất định là có ý đồ gây rối!”
“Lão phu cũng đã nói rất nhiều lần với ngươi, truyền lệnh cho ngươi đều không phải Khuynh Nhi.”
……
“Chậc chậc chậc chậc” Từ đằng xa nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người họ, Bạch Mạt liền quay sang nhìn Vận Linh nói đùa: “Nhìn Triệu Vân xem, hắn đối với ngươi có tình cảm như vậy, mang theo nhiều người lại đây như vậy,hơn nữa còn bằng lòng chịu tổn thất.”
Vận Linh liền bày ra dáng vẻ trầm ngâm: “Nếu phò mã đã nói như vậy, Triệu Vân này bản cung cũng có thể cân nhắc một phần…”
“Khụ … Trời sắp tối rồi, chúng ta đưa bọn họ ra khỏi thành càng sớm càng tốt… Đúng, đúng, đúng vậy…”, Bạch Mạt đúng là phải chịu thua một cách triệt để, muốn “Nói! Chuyện! Cho! Rõ! Ràng!” khiến trong lòng càng trở nên cấp bách!
Bất kể có kế hoạch gì, cố gắng kìm nén oán niệm cùng với Vận Linh và Triệu Vân, Bạch Mạt đạp mạnh chân ga cho xe chạy ra khỏi hẻm, thấy đèn vẫn chưa đủ sáng liền bật thêm lên, phối hợp quay xe…
“A!” Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng hét, thiếu chút nữa dọa Bạch Mạt hết hồn!
“Ngươi đang làm gì vậy! Hi Nhi!”
“Ta……”
“Yên lặng đi! Nếu như muốn kêu phải che miệng lại! Chao ôi! Không phải bị Túc Hạo giết chết thì cũng bị ngươi dọa cho chết khiếp!”
Quả nhiên, tiếng gầm của xe nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, “Oa! Triệu thiếu gia! Nhìn kìa! Có quái vật!”
“Quái vật đâu! Không muốn…”
“A! Quái vật!”
“Con quái vật đang đến!” Khi chiếc xe chạy đến gần, đám đông cùng binh linh ở gần đó đều sợ hãi mà chạy toán loạn, tất cả mọi người chỉ dừng lại cho có lệ, vẻ mặt hoảng sợ khi nhìn thấy con quái vật to lớn trước mặt này.
Bạch Mạt mở cửa kính xe, vươn đầu trực tiếp hét lớn: “Hoa lão Tử Hề! Mau lên đây!” Sau khi nói xong ngẫm lại vẫn cảm thấy không đúng, “Bên trong cũng không ngồi được! Đành phải ngồi lên phía trên!” sau đó còn vươn tay vỗ vỗ lên nóc xe.
Phản ứng của Hoa lão rất nhanh, “Oa! Tiểu lã đệ! Ngươi lấy được thứ gì vậy!” Quả nhiên đại sư không giống như thấy quỷ, chỉ thấy lão hưng phấn chạy tới, bật người một cái Bạch Mạt lập tức nghe thấy “Baba …” Ba ba…..” .
“Ngươi đừng vỗ nữa! Tử Hề! Ngươi nhìn cái gì vậy, mau lên đi!” Bạch Mạt vừa dứt lời, Khuynh Nhược Vũ cùng nữ tử áo trắng kia phi thân lên trước, trực tiếp đem Tử Hề đang đứng ngây ngốc ở đằng kia dừng lại trên nóc xe.
“Ngồi xuống!” Bạch Mạt nói xong, tiếng gầm lại nổi lên, thừa dịp những người khác chưa kịp phản ứng, trực tiếp xông ra ngoài.
“Haha! Vui quá! Bạch Mạt tiểu lão đệ! …”
……
“Báo…”
“Mời vào!”
“Bẩm… Ở phía kinh đô xuất hiện một con cự quái, toàn thân phát sáng, hơn nữa con quái vật này còn nuốt chửng phò mã cùng trưởng công chúa vào trong bụng nó, hơn nữa còn bắt quốc tử đại nhân sau đó liền trốn chạy!”
“Báo cáo…”
“Vào đi!”
“Bẩm… Ở kinh thành xuất hiện một con cự quái toàn thân phát sáng, hoành hành khắp nơi, tốc độ cực nhanh, con cự quái này được người điều khiển, người đó có thể chính là phò mã!”
“Tin chiến thắng…”
“Haha! Mau vào đi!”
“Con cự quái đáng sợ đang không ngừng tàn phá trong thành đã bị quốc tử đại nhân không chế mở cửa thành, thành công dẫn nó ra bên ngoài kinh thành!”
“Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Một đám vô dụng! Người này lôi ra ngoài chém đầu cho ta! Cự quái cự quái! Quái vật ở đâu!” Sau đó có tiếng đập bàn, “Bạch Mạt! Ta nhất định sẽ khiến ngươi muốn sống cũng không được!”