Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Không Buông Được Nàng
  3. Chương 73
Trước đó
Tiếp theo

Chương 73: Thỏ chết!

“Ba ba….!”

“Bạch Mạt tiểu lão đệ mau nhanh lên một chút!”

Bạch Mạt cố hết sức chú ý con đường được đèn pha chiếu sáng phía trước, tăng thêm lực dưới chân, tốc độ hiển thị trên màn hình từ 60 lên tới 80.

“Ba ba…”

“Nhanh lên chút nữa!”

Lần thứ hai tăng thêm lực, tốc độ từ 80 nhanh chóng lên tới 100, mặc dù tốc độ nhanh như vậy nhưng đối với xe việt dã cũng không có ảnh hưởng nhiều nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể cảm giác được tay lái rung lên.

“Ba ba ba ba!”

“Nhanh lên! Nhanh lên!”

Nắm chắc tay lái, Bạch Mạt chỉ có thể nghiến răng đạp ga, bảng đồng hồ hiển thị tốc độ lúc này đã vượt quá 120 km/h, cho dù đặt ở thời hiện đại thì cũng là tốc độ cao, càng không nói đến những con đường nhỏ nhiều bùn đất như lúc này, chỉ cần hơi xóc một chút cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Ở ghế sau, Hi Nhi đưa tay lên bịt chặt miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn lại mà trở nên đỏ buừng.

“Hahaha! Bạch Mạt tiểu lão đệ! Thứ này tốt! Thứ này tốt! So với khinh công thì nhanh hơn nhiều!”

“Ba ba!”

“Có thể nhanh hơn được không!”

“Cái gì!” Bạch Mạt không khỏi kêu lên một tiếng! Vốn dĩ nàng tưởng rằng Hoa lão ở trên nóc xe đang chú ý tới đám truy binh đang đuổi theo phía sau, hơn nữa còn có những người võ công cao cường, mới ra lệnh cho nàng tăng tốc độ, kết quả hơn nửa ngày mới nhận ra lão ta chỉ đơn giản cảm thấy nó thú vị!

“Lão đại! Ta …” Lại đi qua một chỗ xóc khác, Bạch Mạt nhanh chóng ổn định tay lái, sau đó nhẹ giẫm chân phanh.

“Ôi! Sao chậm lại rồi!”

“Ba ba….”

“Tiểu lão đệ, tiếp tục đi!”

“Tiếp tục cái đầu ngươi! Ngồi hay không ngồi! Ngươi không ngồi, tự mình xuống bay đi!”

“Hừ… keo kiệt!” Hoa lão vuốt râu rồi nói, đương nhiên cũng không dám lớn tiếng với Bạch Mạt nữa. Đùa chút thôi, con quái vật này nhanh như vậy, hơn nữa còn không thấy mệt, nếu như lão dùng khinh công đuổi theo thì xương cốt già nua này chắc chắn sẽ không chịu được.

Tốc độ lùi lại chỉ còn 80km/h, tốc độ này còn nhanh hơn cả cưỡi ngựa, Bạch Mạt tiếp tục im lặng lái xe, còn những người khác đều đang có những suy nghĩ riêng trong lòng hoặc có người đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Có lẽ là do mấy ngày trước được nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên dù Bạch Mạt lái xe suốt cả đêm vẫn không cảm thấy quá mệt mỏi.

Ánh nắng của ngày mới rọi thẳng xuống, khiến Bạch Mạt không khỏi nheo mắt…

“Dừng lại nghỉ ngơi một lát, Ảnh Tứ, ngươi đi chuẩn bị một chút thức ăn.” Vận Linh đột nhiên lên tiếng, giọng nói dịu dàng đi vào lòng người.

“Vâng…” Ảnh Tứ lên tiếng đáp lời, nhưng lại không biết làm sao để đi ra ngoài, chỉ có thể chăm chú nhìn vào gáy của Bạch Mạt.

Nhìn vẻ mặt của Ảnh Tứ qua gương chiếu hậu khiến Bạch Mạt không biết nói gì, ngẫm nghĩ một chút mọi người cũng phải ăn gì đó hoặc đi vệ sinh, Bạch Mạt liền đánh tay lái, cho xe tiến sát gần một lùm cây gần đó rồi mới dừng lại.

“Ba ba!”

“Tiểu lão đệ, sao lại dừng lại rồi? Nhanh lên một chút vẫn còn đang thoải mái cơ mà.”

Nghe thấy động tĩnh này, sắc mặt Bạch Mạt lập tức đen lại. Như đã đoán trước được, Bạch Mạt quay đầu lại liền nhận thấy Vận Linh đang cười rồi lại như không cười, rất là ưa nhìn. Mặc dù Vận Linh nói trước đây ở trong cung, hai người cũng chưa từng nói chuyện tử tế với nhau, lúc này tâm tình hỗn loạn của Bạch Mạt cũng không thể kiềm chế được nữa, sau khi xuống xe liền kéo tay Vận Linh, đi vào sâu trong rừng cây, sau khi thoát khỏi tầm mắt của mọi người, nàng liền nghe được tiếng nước chảy, Bạch Mạt cũng không suy nghĩ gì mà đi về phía tiếng nước chảy.

Hai người liền đi tới một dòng suối nhỏ, buông Vận Linh ra, Bạch Mạt trước tiên dùng tay vốc nước lên rửa mặt, sau đó nằm xuống bãi cỏ bên bờ suối.

Vận Linh cũng mặc nam trang, đi tới bên cạnh Bạch Mạt ngồi xuống.

“Vận Linh…”

“Ừm?”

“Ngày đó lấy đi ngọc bội của người… Lời của ta… Ngươi đều nghe thấy sao?”

“……”

“Không có nghe thấy cũng không sao…” Nói xong, Bạch Mạt đột nhiên ngồi dậy nắm lấy vai Vận Linh, đối với nàng còn thật sự nghiêm túc nói: “Nếu không nghe thấy vậy để ta nói lại lần nữa! Vận Linh, ta thích ngươi! Ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào… Lần thứ nhất khi gặp ngươi chỉ có khi thưởng thức miếng ngọc bội ta mới có thể nhớ lại, còn có một người phụ nữ lạnh lùng và xinh đẹp như vậy, cho đến khi gặp lại ngươi lần thứ hai, ta liền cảm thấy có chút kỳ lạ, những chuyện xảy ra hai năm trước vẫn còn có thể nhớ rõ ràng. Tuy rằng chuyện thành thân vô cùng nhanh hơn nữa cũng là bất đắc dĩ, nhưng ta một chút cũng không cảm thấy bài xích, chỉ cần ngươi ngồi xuống bên cạnh ta, ta cũng sẽ cảm thấy trong lòng có một chút vui sướng, sau đó ta dần dần sẽ nghĩ đến ngươi, càng ngày càng thường xuyên… Ngươi không để ý tới ta hay ghét bỏ ta càng khiến ta cảm thấy khó chịu… Ta còn đặc biệt thích mùi hương trên cơ thể của ngươi, ngay cả khi đang ngủ cũng sẽ vô thức sát lại gần ngươi, ta … Ta cũng chưa từng thích ai, cho nên … cho nên ta cũng không biết, huống chi hai chúng ta đều là nữ nhân! Nhưng ta không thể làm được, ta không thể không nghĩ tới ngươi, mỗi khi nhìn thấy ngươi cùng người đàn ông khác cười nói là ta lại không khống chế được cảm xúc của bản thân mình! Ngươi là có độc, ngươi có biết không… Ngươi là độc! Nhìn tên Triệu Vân kia, Tô Bình Quả, hay Túc Hạo… Ai! Đừng nói về bọn họ! Khi ta biết mình có thể đã thích ngươi…Ta… Ta cũng có chút không dám tin! Ta trở nên bối rối .. Khiến bản thân uống say nhưng cũng không thể thấy rõ được suy nghĩ của bản thân mình… Nhưng cuối cùng ta đã thực sự thấy rồi! Rõ ràng đầu óc hoàn toàn rối bời chỉ hận không thể trực tiếp đem bản thân mình tặng cho ngươi! Sau đó ta lại bắt đầu sợ… Ta sợ sau khi người biết chuyện sẽ xem ta giống như kẻ điên mà tránh xa ta… Cho nên hôm đó khi ngươi hỏi ta, ta chỉ cười cùng không dám thừa nhận, hơn nữa nghe ngươi nói được giữa nữ nhân không nên xảy ra tình cảm … Ta cảm thấy lo lắng… Chính là sự quan tâm cùng bao dung của ngươi ăn mòn lý trí của ta… Ta … Ta suy nghĩ rất lâu, nhưng những lời đến bên miệng … bên miệng … A! Vận Linh, dù sao thì ta thích ngươi! Ngươi có thể chấp nhận ta không?”

Vận Linh nhìn chằm chằm Bạch Mạt trong chốc lát, môi đỏ mọng khẽ mở: “Ngày hôm qua ta nói nếu trói ngươi thì sẽ chịu trách nhiệm cả đời…”

“Không phải phụ trách hay không phụ trách! Ngươi phải trả lời ta! Ngươi có chấp nhận ta không? Hay ngươi một chút cũng không muốn để ý đến ta?”

“Ta…”

“Chờ đã!” Bạch Mạt đột nhiên ngắt lời Vận Linh, sau đó lao tới, trực tiếp đẩy Vận Linh xuống đất, trong lòng Vận Linh có chút sững sờ cùng khó hiểu, Bạch Mạt nhắm mắt lại, tiến về phía Vận Linh sau đó đặt môi mình xuống đôi môi đỏ mọng của nàng…

Cảm nhận được nhịp đập dữ dội giống nhau từ lồng ngực mềm mại của Vận Linh, Bạch Mạt khẽ nhếch khóe miệng lên, dùng tay ôm lấy thân hình mảnh mai của Vận Linh, tiếp tục hôn. Giống như đang nếm thử một món tráng miệng tinh tế, nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới đầy đặn của đối phương, nhưng ngay sau đó Bạch Mạt cũng không hề cảm thấy thỏa mãn, chậm rãi nghiêng đầu để điều chỉnh góc độ phù hợp hơn, trực tiếp phủ lên đôi môi căng mọng không ngừng chà sát, động tác vô cùng dịu dàng… Khi ngước mắt lên, chỉ thấy đôi mắt buông lỏng của Vận Linh khẽ nheo lại, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào đầu lưỡi của Bạch Mạt khẽ vươn ra lướt qua môi Vận Linh,, ham muốn ẩn trong cơ thể dường như đã tìm thấy một lối thoát duy nhất … Sâu thẳm của ký ức không ngờ lại quen thuộc với nụ hôn của Vận Linh như vậy…

Nhẹ nhàng … Xâm chiếm, Vận Linh kinh ngạc mở mắt ra, đột nhiên bị đầu lưỡi của Bạch Mạt trêu chọc, “Ưm…” Toàn thân chấn động, nhịp tim ngày một nhanh hơn…

Ngay khi Bạch Mạt nhận được phản hồi của Vận Linh, lý trí của bản thân cũng gần như sụp đổ, tiếp theo đó liền nghe thấy một loạt thanh âm cùng một thân ảnh xuất hiện, Ảnh Tứ từ trên cao trực tiếp hạ xuống, vô cùng nhẹ nhàng nấp trong bụi cỏ, sau đó lại rời đi trên tay còn mang theo một con thỏ nhỏ!

“Ồ!” Một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền đến, Bạch Mạt trở nên tỉnh táo.

“Ngươi!”

Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ giận dữ nhưng không lên tiếng của Vận Linh, Bạch Mạt mím chặt môi không cho mình bật cười, xoa xoa cổ rồi sau đó liền ngồi dậy: “Được rồi, bây giờ có thể nói chuyện!”

“Nói gì! Ta không biết!”

“Cái gì ngươi cũng không biết! Vừa rồi ngươi rõ ràng cảm giác được!”

“Ta … ta thực sự không biết …” Vận Linh bình tĩnh lại.

Bạch Mạt không dám lặp lại: “Ngươi có thể nói ra suy nghĩ của mình như thế nào… nhưng ngươi tuyệt đối không thể cự tuyệt ta! Cho dù… Cho dù chỉ là một cơ hội theo đuổi!”

Vận Linh không có trả lời ngay, một lúc sau mới khuỵu gối xuống, ” Nữ tử cùng nữ tử… Thật sự có thể xảy ra chuyện tình cảm sao… Ngăn cản Ảnh Tứ động thủ với ngươi, để ngươi lấy đi ngọc bội của ta, ra lệnh cho Ảnh Tứ đem người mang tới kinh thành, đều là để báo đáp chuyện ngày đó ngươi cứu ta… Ta biết được nữ nhân trên lầu hai nhà hàng muốn lần trước nhìn thấy chủ nhà tài năng, cho nên mới an bài một chút, an bài chuyện văn cử rồi đồng ý với tôn phụ mà gả cho ngươi, khi ngươi mất tích liền dùng khinh công tìm ngươi, khi đó ta chỉ đơn giản nghĩ rằng mình đối xử với ngươi giống như đám Y Nhi, nhưng những người trong hậu cung lâu ngày không thể gặp mặt … Ở Giang Châu, một kẻ trói gà không chặt như ngươi lại nguyện ý chắn cho ta một đao, rõ ràng là nguy hiểm nhưng vẫn muốn liều mình, ta cũng không hiểu nhưng vẫn muốn chịu trách nhiệm với ngươi.”

Bạch Mạt nghe xong đột nhiên cảm thấy mình có chút ủy khuất ,mũi chua xót, ‘Còn nói không biết! Còn nói không biết! Rõ ràng là không khác nhau!” Đối diện với ánh mắt của Vận Linh, Bạch Mạt trực tiếp trả lời lại một câu không thể giải thích được: “Số trời đã định, ngươi có trốn cũng không thoát!”

“Hả?”

“Không có gì! Ta buồn ngủ! Để ta nằm một lát!” Bạch Mạt nói xong liền duỗi thẳng hai chân Vận Linh, nàng chưa kịp trả lời đã gục đầu xuống gối, nằm lên đùi Vận Linh còn úp mặt vào bụng nàng.

Vận Linh mím môi không nói gì, một lúc sau Bạch Mạt đột nhiên quay đầu nhìn nàng, “Vận Linh, ngươi có biết thế nào là thích không?”

“……”

“Thích … hẳn phải là … Không gặp cũng nhớ nàng, nhưng nhìn thấy vẫn là nhớ nàng! Ngươi biết không?”

“Ta không biết… Ta cũng sẽ rất nhớ tới mẫu phi của ta…”

“Hừ!” Bạch Mạt không nói nên lời nào nữa vùi vào bụng của Vận Linh, chốc lát sau, Bạch Mạt lại quay đầu, “Ta còn muốn cái bên trong người đó!”

“Cái bên trong?”

“Là cái bên trong!”

“……”

“Không biết…”

“A …” Bạch Mạt rốt cuộc có chút xấu hổ, xấu hổ mà khẽ hét lên một tiếng, trực tiếp không biết xấu hổ nói, chính là nghĩ muốn “ăn” ta! A…!

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
nữ cải nam trang, Xuyên không

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây