Chương 74: Tình thế ác liệt…
Mở mắt ra trong mùi hương quen thuộc, Bạch Mạt phát hiện ra mình cứ thế áp mặt vào bụng Vận Linh mà ngủ say.
Khẽ nhích đầu, mặt trời lúc này cũng đã nhô lên cao vô cùng chói mắt, vị trí đầu của Vận Linh vừa rồi chỉ che một bóng râm nhỏ nơi chỗ ngủ của Bạch Mạt, tâm tình của Bạch Mạt lúc này giống như khi gió mùa xuân, đứng dậy, “Vận Linh, sao ngươi không đánh thức ta?”
Vận Linh chỉ mím môi không nói.
“Ta gối lâu như vậy, chân ngươi có bị tê không?”
Vận Linh nhìn thấy Bạch Mạt đưa tay ra vuốt ve đùi mình, trong lòng không khỏi có chút hoảng sợ đột ngột đứng dậy, “Đi thôi … bọn họ đều đang đợi…”
Bạch Mạt mím môi cố gắng không để bản thân bật cười, “Được…” đứng lên chỉnh trang lại y phục, “Đi thôi …” Vừa nhìn thấy Vận Linh xoay người, “Đúng rồi.. . “, Bạch Mạt vẫn là không nhịn được,” Ta không phải nam nhân, cũng không phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi…”
Vận Linh giả vờ bình tĩnh xoay người lại, nhưng bước chân ngày một nhanh hơn, chỉ điểm này thôi cũng đã muốn bán đứng nàng …
“Phốc ha ha ha … Này! Vận Linh! Chậm lại, chờ ta…”
Khi Bạch Mạt theo Vận Linh trở lại xe, liền nhìn thấy một nhóm người đang ngồi rải rác xung quanh, Ảnh Tứ vẫn đang nướng cá, Hoa lão ngồi bên cạnh trên râu dính đầy dầu, trên tay vẫn còn cầm một miếng lớn…là thịt thỏ…
“Này, Bạch Mạt tiểu lão đệ, cuối cùng ngươi cũng đã trở về rồi! Vừa rồi ngươi cùng Khuynh Nhi làm gì vậy? Lần sau có thể dẫn ta đi cùng được không?”
“Đi! Mang ngươi đi! Nhất định sẽ mang ngươi đi! Hoa lão của chúng ta xương cốt như vậy nhưng cũng có thể một đánh mười, nếu như không may gặp phải sài lang hổ báo, ta còn có thể có chút trông cậy được…”
“Vớ vẩn! Ta… Ta đều là phong hoa đứng lên, giả bộ cũng không sao, nhưng nếu thật đánh nhau…”
“Nếu như thật sự đánh nhau, một tay cũng không thành vấn đề!”
“Khụ khụ.. Ai nha, Khuynh Nhi, ngươi hẳn là đói bụng rồi, nào, tới nếm thử món thịt thỏ này…”
“Hừ! Lão đại, giả nghèo, hai ngày một lần tới tử lâu của ta lừa ăn lừa uống!”
“A ha ha… Nào nào nào, còn nói như vậy làm chi, đều là chuyện quá khứ, đều là chuyện quá khứ, nào, ăn cá.”
“Hừ!”
Bớt chút thời gian kiểm tra những vò rượu phía sau cốp xe, sau khi xác nhận chúng đều là xăng, liền xé một góc áo bằng miệng bình, đơn giản xử lý qua một chút cũng để ngừa động cơ không thích ứng với loại này, đương nhiên cũng không thể lựa chọn gì nhiều.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, Bạch Mạt chủ động yêu cầu mọi người lên xe tiếp tục lên đường, cho dù có đánh chết Hi Nhi không dám ngồi trên xe nữa, Hoa lão cũng không chịu nhượng bộ, còn Ảnh Tử và Túc Hạo Diễn cũng không lên tiếng, nhẹ nhàng ngồi lên nóc xe, kết quả hàng ghế phía sau liền đổi thành, Khuynh Nhược Vũ, Tử Hề cùng một nữ tử áo trắng có khăn che mặt. Bạch Mạt vẫn chưa ý thức được nguy cơ âm thầm thở dài, xe tốt vẫn là xe tốt, mang theo nhiều ngươi như vậy vẫn có thể chạy với tốc độ 120km/h…
Xe chạy trên đường, một lúc sau, không khí yên tĩnh bị Tử Hề phá vỡ, “Bạch Mạt, Bạch Mạt!”
“Hả?”
“Về sau ngươi làm sao bị bắt vào cung!”
“Chuyện này, quả thật một lời khó nói hết… nhưng ngươi, không tệ lắm nha ~ Quả nhiên, ở bên ta lâu như vậy chỉ số thông mình cũng được cải thiện không ít!”
“Hừ!” Tử Hề lại nhanh chóng bật cười, “Bạch Mạt phụ thân! Cuối cùng ngươi cũng gặp lại mẫu thân rồi!”
“Hừ?” Bạch Mạt trợn tròn mắt, tiểu nha đầu này sao có thể xảo quyệt như vậy, nàng liền thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn “nữ hiệp che mặt” kia vài lần, “Nàng ấy chính là mẫu thân mà ngươi thường nhắc tới?”
Khuynh Nhược Vũ vẫn còn đang cẩn thận quan sát dáng vẻ bên trong của con quái vật, sau khi nghe thấy những lời như vậy liền trừng mắt nhìn sang nữ tử áo trắng.
Còn nữ tử áo trắng vẫn bắt chéo hai chân không hề có bất cứ phản ứng gì, chỉ nhìn Tử Hề với ánh mắt có chút khó hiểu.
“Đúng vậy! Mẫu thân của ta chính là đẹp tới mức chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, không phải ngươi đã sớm muốn nàng rồi sao!”
Sớm đã quen với trò nghịch ngợm của Tử Hề, Bạch Mạt vừa muốn sửa lại, nhưng đã bị Khuynh Nhược Vũ vội vàng lên tiếng trước: “Hừ! Thật không ngờ đến, phía trước còn giả bộ như không quen biết, hóa ra hai người đã có khuê nữ lớn như vậy! Khó trách, lúc trước nàng như thế nào cũng muốn tới kinh đô cứu ngươi…”
“Hả?” Bạch Mạt kinh ngạc, muốn mở miệng nhưng vẫn không tìm được cơ hội để nói chuyện.
“Chủ tử nhìn xem! Ta đã nói trên đời này không có nam nhân tốt! Về sau vẫn là để cho Tiểu Vũ ở lại bên cạnh ngươi…”
“Ân?!” Bạch Mạt lần này trực tiếp nghẹn họng, nữ tử áo trắng lúc này cũng cau mày nhìn Khuynh Nhược Vũ.
Để ý thấy Vận Linh trông buồn cười, Bạch Mạt không đành lòng, lập tức lên tiếng cắt ngang: “Ai nha! Nam nhân không xấu… nữ nhân không thương! Không phải tiểu Ngũ tử ngươi từng nói rồi sao?”
“Ai là tiểu Ngũ tử!”
“Ngươi! Này!” Bạch Mạt nhìn qua kính chiếu hậu, lại muốn mở miệng nói nói với Khuynh Nhược Vũ.
“Đừng tưởng rằng ta bóp méo sự thật, chỉ là tin đồn mà thôi … còn ngươi! Tiểu nha đầu, ngươi lại muốn làm loạn gì nữa! Mẫu thân của ngươi đã ở đây, có thể trực tiếp hỏi nàng ấy phụ thân của ngươi là ai! Vì sao nhất thiết bắt ta làm cha của ngươi!”
“Không biết…”
Tính tình thẳng thắn của nữ tử áo trắng làm cho Bạch Mạt lúng túng, “Ừ … cái đó … Tử Hề…”
“Ồ, ngươi có thể làm được, ngươi có thể làm được, còn không biết cha của đứa bé là ai … Làm sao lúc đó xảy ra chuyện!”
“Ngươi có muốn nhìn thấy ‘thặng dư huyết mạch’ của ta một lần nữa không …” Nữ tử áo trắng lạnh lùng nói với Khuynh Nhược Vũ.
Bạch Mạt không hiểu, nhưng Khuynh Nhược Vũ có vẻ sợ hãi, “A … phò mã, một nữ nhân như vậy, thật sự xứng với ngươi, ngươi cũng đừng để tai họa lên đầu chủ tử nhà ta, tuy rằng diện mạo như vậy ta cũng chưa từng gặp qua, nhưng nếu như khuê nữ của nàng đã nói như vậy hẳn là cũng không tầm thường, ngươi… ”
“Này! Cũng là ngươi tự mình đến đây! Ta còn đang nghĩ hai người các ngươi có gì đó với nhau…”
“Hơ … vớ vẩn!”
Nữ tử áo trắng trầm ngâm nhìn Khuynh Nhược Vũ, không ngờ Tử Hề lại đột nhiên ra tay, trực tiếp dễ dàng cởi bỏ tấm màn trắng che toàn bộ khuôn mặt, “Cổ Tử Hề!”
Tử Hề lè lưỡi, nhưng mới cởi được một nửa đã bị đối phương nhanh như chớp tóm được…
“Ba…” Tấm màn xé rách cùng với tiếng nức nở của Khuynh Nhược Vũ, “Ti …”
‘Đồ đê tiện!” là những suy nghĩ hiện lên trong đầu Khuynh Nhược Vũ. Nữ tử thường ngày một thân y phục trắng, lời nói lạnh nhạt, chỉ biết điều chế thuốc và chơi với những thứ máu lạnh đó trông như thế này … Quyến rũ! Mắt phượng, lông mày lá liễu, đôi môi anh đào căng mọng, làn da tươi tắn không chút son phấn, lúc này ánh mắt rất lạnh lùng nhưng nhìn có chút không đúng!
Nhìn hàng lông mày nhướng lên của Bạch Mạt, cái cau mày của Vận Linh thoáng qua, nếu như lúc này nam tử nhìn thấy cùng không có gì khác thường, nhưng người này…
Tử Hề cảm thấy ‘rất tuyệt’, “Bạch Mạt, thế nào, mẫu thân của ta không làm cho ngươi thất vọng chứ?”
“Ừm, so với ngươi đẹp hơn nhiều!” Nhưng tuyệt đối không xinh đẹp bằng Vận Linh…
“Ngươi! Hừ… Ta đi theo mẫu thân, lớn lên cư nhiên sẽ đẹp như vậy!”
“Phốc …” Bạch Mạt vẫn giống như trước đây hay cãi nhau với Tử Hề, cũng không để ý rằng Vận Linh dịu dàng đã trở lại dáng vẻ lãnh đạm trước đây …
Trong vài ngày tới, mọi người dường như đều ở trong trạng thái kỳ lạ. Vận Linh không quan tâm đến rắc rối của Bạch Mạt, Tử Hề cùng Hoa lão không ngừng quấy rối, Hi Nhi cố gắng học cách lái xe, còn Túc Hạo Diễn dường như có chuyện để chú ý. Tầm mắt của hắn lúc nào cũng chú tới Cổ Cốc Như lúc nào cũng lặng lẽ ngồi ở một bên điều chế thuốc. Mà tin tức Ảnh Tứ mang về từ thành trì gần đây cho mọi người là một tin tức xấu…
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Thánh Thượng cùng những người khác trên đường về xung đột với hoàng phu đan nhị quốc, khiến Thánh Thượng không may qua đời, tam hoàng tử thoái vị để Túc Hạo Chính kế vị, ân xá thuế cắt cổ, khâm thử. Tháng giêng năm thứ hai Túc Lịch.”
“Phụng thiên thừa vận Túc thánh triệu viết: Tôn mẫu Đức Phi cấu kết với loạn đảng nhưng nể tình công phụng dưỡng lúc trước, đô đốc Giang Châu Hoàn Thủ Đức cấu kết cùng mệnh quan chiều đình đẩy trẫm vào chỗ chết, mưu toan căn cơ đất nước, chứng có xác thực, liền xử trảm để cáo thiên hạ, trẫm cùng Khanh Thánh tự mình dẫn hai vạn cấm vệ khởi hành tới biên cảnh, lệnh cho đô đốc các thành dán thông cáo tập hợp binh nhanh chóng tới biên thành, không được để xảy ra sai lầm, khâm thử. Phủ tôn tháng một năm thứ hai Túc Lịch.”