Vài ngày sau, Kỳ Tranh và Xa Tiệp cùng ngồi xếp bằng ở Luyện công đường tu luyện nội lực.
Ngồi trên tấm đệm hương bồ ở phía trước cách hai người không xa là một lão đầu thấp bé với bộ râu xám tro, tay cầm một cây gậy trúc xanh biếc, giống như đang chợp mắt.
Sau khi dùng nội lực dư thừa vận hành xong tiểu chu thiên*, Xa Tiệp chậm rãi mở mắt ra. Nhìn thấy Tam sư thúc đang ngủ gà ngủ gật, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận nở nụ cười nghịch ngợm, hai tay lặng lẽ kết ấn trước người. Bỗng nhiên, xung quanh thân nàng hiện lên đầy lông vũ, ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn chỉ về phía trước, lông vũ tạo thành một bó rồi bắn về phía lão đầu.
*Tiểu chu thiên: là một trong các đường kinh mạch chạy từ trên mặt xuống thân
Trong phút chốc, người vốn đang ngồi trên nệm biến mất. Xa Tiệp giật mình, lập tức phi thân nhảy lên. Quả nhiên, trên chỗ ngồi vang lên mấy tiếng “tu tu tu”, chỉ trong chốc lát, những cây gậy trúc đã cắm xuyên vào thành một vòng.
Xa Tiệp tức giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, chỉ vào đóm trúc hét lên với không trung: “Tam sư thúc thật độc ác, lại dùng vật nguy hiểm này đối phó Tiệp Nhi!”
Lúc này Kỳ Tranh cũng đã vận công xong, nàng mở mắt ra, trở mình bò dậy, ngồi xổm sang một bên, muốn rút thanh trúc lên. Nhưng bàn tay nhỏ bé vừa chạm vào, nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Tiệp, ngươi trách lầm Tam sư thúc rồi, ngươi sờ thử đi.”
Xa Tiệp ngờ vực ngồi xổm xuống chạm vào, nàng lập tức sửng sốt. Thanh trúc không hề cứng rắn sắc nhọn mà lại mềm như bột.
Lúc này Đê Đồng mới hiện thân, cầm lấy thanh trúc gõ lên ngọc quan trên đầu Xa Tiệp, trách móc: “Tiêu cô nương vừa ăn cướp vừa la làng! Ám toán lão phu còn chưa kể, còn không biết phải trái đúng sai!”
Xa Tiệp cười mỉa ngượng ngập, vừa kéo Kỳ Tranh cùng đứng dậy, vừa nịnh nọt khen ngợi: “Tam sư thúc nội lực thâm hậu, thanh trúc mềm mại như vậy mà có thể xuyên vào ba phần, Tiệp Nhi bội phục!”
Đê Đồng bất mãn hừ một tiếng, sau đó quay thanh trúc muốn đánh mông Xa Tiệp, Xa Tiệp đã nhanh nhẹn tung người tránh né.
Đê Đồng nheo mắt lại, thanh trúc như tia sét đánh vào bắp chân vừa mới chạm đất của Xa Tiệp. Xa Tiệp không dám dừng lại, tiếp tục lộn về phía sau để né.
Đê Đồng theo sát phía sau, Xa Tiệp nhảy thoăn thoắt lên không trung, Đê Đồng giơ tay bắn thanh trúc.
Kỳ Tranh đồng thời tấn công về phía Đê Đồng, Đê Đồng cười ha ha, nghiêng người dùng bàn tay chém về phía cô gái, Kỳ Tranh ngửa về sau tránh né.
Xa Tiệp vặn eo tránh thanh trúc nhanh như tia chớp giữa không trung, hai chân vừa mới chạm đất đã lao về phía Đê Đồng, hợp sức với Kỳ Tranh tấn công Tam sư thúc.
Đê Đồng không chút hoang mang, đón đỡ một cách khéo léo.
Một lát sau, trong Luyện công đường truyền ra một tiếng “bịch” vang dội. Hai tay Đê Đồng tách ra hai bên đón những cú đấm đầy sức mạnh của hai cô gái.
Một lúc sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Xa Tiệp và Kỳ Tranh đỏ bừng, thân thể khẽ run, từng giọt mồ hôi chảy xuống khuôn mặt, nhưng Đê Đồng vẫn là dáng vẻ thong dong.
Thời gian chưa đầy một tách trà, Kỳ Tranh ngã ra sau, cái miệng nhỏ nhắn trắng bệch, thở dốc kịch liệt. Xa Tiệp cau mày cố nhịn, nhưng cũng chỉ được thời gian một tách trà, khí tức của nàng đã rối loạn không chịu nổi nữa, nàng ngã xuống đất.
Hai tay Đê Đồng thu công về trước người, chậm rãi bước đến bên cạnh hai người, lắc đầu cảm thán: “Nội lực chưa đủ, phía sau vô lực.” Nói xong, ông bước ra khỏi Luyện công đường.
Xa Tiệp mất một lúc mới bình tĩnh lại, bò dậy ngồi vào phía sau Kỳ Tranh, đặt lòng bàn tay lên giữa lưng nàng vận khí, điều hòa nội lực đang rối loạn trong cơ thể giúp nàng.
Sau một trận rèn luyện với Đê Đồng, cả hai cảm thấy đói bụng không chịu nổi, vội vàng bước nhanh đến nhà ăn.
Nhà ăn nằm ở phía đông núi Hạc Lăng, đó cũng là nơi đông người nhất trên núi.
Thái Nhất Giáo không có nhiều đồ tử đồ tôn có thể sai khiến, vì thế bên trong giáo chỉ có hai tiểu đồ chính là chưởng môn kế nhiệm Xa Tiệp và linh sủng thú Kỳ Lân.
Cũng vì thế, từ Mao Đỉnh cho tới Kỳ Tranh, tất cả những chuyện sinh hoạt vụn vặt hàng ngày trong Thái Nhất Giáo đều do chính họ giải quyết. Duy chỉ có ở nhà ăn là có thể nhìn thấy vài người hầu phụ trách nấu nướng và dọn dẹp, ngoài ra còn có một đại thúc cố định xuống núi để mua đồ.
Trước đây, mỗi khi đến giờ ăn cơm, Mao Đỉnh và bốn vị trưởng lão sẽ có mặt đúng giờ. Nhưng hôm nay, hai người Xa Tiệp và Kỳ Tranh bước vào nhà ăn mà không nhìn thấy ai cả.
Xa Tiệp bưng khay đựng thức ăn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa, nghi ngờ hỏi Kỳ Tranh: “Thật kỳ lạ! Sư phụ và những sư thúc khác thì thôi, nhưng sao cả Tứ sư thúc cũng không xuất hiện? Thúc ấy là người ăn ngon nhất mà!”
Kỳ Tranh cũng thấy quái dị, liền hỏi người hầu bên trong: “Đại thúc, tổ sư gia và những người khác có tới đây không?”
Người hầu lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía cửa: “Lúc sớm chưởng môn và mấy người khác đã tới rồi, nhưng giờ đã sắp quá trưa rồi mà vẫn không thấy bóng dáng.”
Xa Tiệp kéo Kỳ Tranh ngồi vào bàn, tuy trong lòng nàng có chút bất an, nhưng hôm nay đồ ăn trong nhà ăn thịnh soạn, nàng vui vẻ gắp đùi gà lên nói với Kỳ Tranh: “Ngươi nhìn đi! Đùi gà bóng loáng ngon như thế, nhưng sao ngươi chỉ toàn ăn cháo loãng, hơi nhạt nhẽo.”
Chân thân của thú Kỳ Lân thật ra chỉ ăn cỏ, nhưng Xa Tiệp ép Kỳ Tranh ăn thức ăn lúc biến thành hình người, thưởng thức đồ ăn ngon cùng nàng.
Kỳ Tranh nhìn các món có mặn có chay trên đĩa mà Xa Tiệp gắp cho, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khó xử, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng mà tổ sư gia gia đã dặn Tranh Nhi không thể ăn quá nhiều đồ ăn mặn, người nói sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành. Nhiều lắm chỉ có thể ăn một ít bánh ngọt và các loại quả khô.”
Đôi mắt to đen láy của Xa Tiệp liếc về phía cửa, sau đó gắp đùi gà bỏ vào chén của Kỳ Tranh, thúc giục: “Không sao đâu, tháng này ngươi chỉ ăn miếng thịt này thôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc luyện công của ngươi.”
Tuy không muốn làm trái lời dặn dò của Mao Đỉnh, nhưng từ nhỏ Kỳ Tranh đã quen nghe lời Xa Tiệp. Lúc này nàng cũng chỉ cắn môi, sau đó cúi đầu gặm miếng đùi gà thơm phức.
Sau khi hai người ăn uống no nê, vẫn không thấy bóng dáng mấy người Mao Đỉnh đâu. Xa Tiệp rút một chiếc khăn vuông nhỏ trong tay áo ra lau khô, uống một bình trà xanh, sau đó dẫn Kỳ Tranh tới Tổng đường thăm dò thực hư.
Tổng đường của Thái Nhất Giáo nằm ở đỉnh núi Hạc Lăng, dọc đường đều là địa hình đá tảng hiểm trở, không có đường núi để đi bộ. Muốn lên đó sẽ phải có khinh công tuyệt đỉnh hoặc là năng lực cưỡi mây đạp gió.
Khinh công của Xa Tiệp và Kỳ Tranh bình thường, nhưng nếu dựa vào pháp thuật của hai người thì đơn giản.
Vừa tới quảng trường lớn trước Tổng đường, hai người đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, vội vàng trốn vào rừng cây gần đó để quan sát.
Lúc này phía trước Tổng đường có một đám đông tụ tập, nhìn trang phục và đỉnh quan của mỗi người, hẳn là các phái tu tiên của Đông Thổ đều đã đến đông đủ. Bọn họ đứng thành từng nhóm theo môn phái của mình, không ai nói chuyện với nhau. Vẻ mặt ai nấy đều nghiêm trọng, khiến người ta cảm nhận được sự đè nén rõ ràng!
Xa Tiệp trốn trên đại thụ cùng Kỳ Tranh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng long trọng như vậy.
Kỳ Tranh khẽ chớp đôi mắt hạnh, kề sát Xa Tiệp nhỏ giọng hỏi: “Tiệp, chuyện gì vậy?”
Ngón tay nhỏ nhắn gõ nhẹ bạch ngọc quan suy tư, Xa Tiệp cũng mờ mịt không rõ. Nhưng hai ngày nay, ngoại trừ Tam sư thúc Đê Đồng dạy công phu quyền cước và pháp thuật, cùng với Ngũ sư thúc Thọ Hòa ra, lúc này Xa Tiệp mới nhớ ra, đã mấy ngày rồi nàng chưa từng gặp sư phụ và hai vị sư thúc còn lại.
Xa Tiệp cau mày, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ u buồn hiếm có, nàng thì thầm trả lời: “Tranh Nhi, ta thấy có lẽ có biến lớn rồi.”