Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm…
Tôi hiểu câu này có nghĩa là gì, sự tức giận và cảm giác tự trách cuộn trào trong dạ dày tôi.
Ngày hôm đó, trong bãi đậu xe của Gay Straight Alliance, chúng tôi đã bị chụp ảnh.
Tôi đứng dậy. Tôi không thể để Dương Gia Lợi một mình đối mặt với những người đó được, tôi phải đến bên cô ấy.
“Cậu định đi đâu?” Vương Chân Y nắm lấy tay tôi. Lúc này, tôi mới nhận ra là mình đang run rẩy.
“Tôi phải đến chỗ Dương Gia Lợi, tôi không thể để bỏ mặc cô ấy một thân một mình được.”
Lưu Chí Minh sẽ đối xử với cô ấy như thế nào? Liệu anh ta có lăng nhục cô ấy không? Không được, tôi phải ở bên cô ấy.
“Cậu đến đó cũng chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa thôi.” Vương Chân Y cực kỳ trấn tĩnh, giọng nói rất cương quyết.
“Nhưng tôi không thể cứ chỗ này được. Tôi… tôi không thể ở đây được.” Tôi hoang mang bối rối, muốn lao ra ngoài, thật sự không biết mình đến đó để làm gì, nhưng tôi làm sao có thể ở lại đây, để mặc Dương Gia Lợi một mình đối mặt với Lưu Chí Minh cơ chứ? Không thể như vậy được. Tôi phải bảo vệ cô ấy.
“Tiểu Kim!” Vương Chân Y đặt hai tay lên vai tôi, để tôi nhìn thẳng vào cô ấy: “Tuy tôi rất ghét Dương Gia Lợi, nhưng tôi biết là cô ấy có thể giải quyết được việc này.”
“Hãy tin tưởng vào cô ấy.”
“Nếu bây giờ cậu đến đó, tình hình cũng sẽ chẳng tốt hơn đâu.” Từng lời của Vương Chân Y như nện thẳng vào tim tôi. Đúng vậy, tôi biết, tôi biết là Dương Gia Lợi sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, cô ấy là một người mạnh mẽ.
Tôi nhìn về phía Ôn Phỉ thì thấy cô ấy cũng đã đứng lên, vào tư thế canh gác cửa, và khẽ gật đầu với tôi.
Tôi biết rằng mình không cách nào đột phá được sự phong tỏa của hai người họ, huống hồ những gì Vương Chân Y vừa nói rất đúng. Hiện giờ tôi đến đó cũng chẳng thể giúp gì được, mà sẽ chỉ khiến Lưu Chí Minh càng thêm tức giận hơn.
Tôi… Tôi hoàn toàn không bảo vệ được Dương Gia Lợi.
Thế là tôi chán nản, ngồi phịch trở lại trên ghế, vùi đầu vào lòng bàn tay: “Tôi thật sự không biết là mọi chuyện lại trở nên như vậy.”
“Tôi không nên nổi cáu với cô ấy, tôi không nên kích động cô ấy.”
“Không ai biết là mọi chuyện sẽ thành ra thế này.” Ôn Phỉ bước tới, vòng tay qua vai tôi, ôm tôi vào lòng.
“Chuyện này không phải lỗi của cậu.” Giọng cô ấy dịu dàng trầm lắng, có chút cảm khái, có chút đau lòng xen lẫn một thoáng bất đắc dĩ: “Nếu hai cậu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có ngày này. Chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.”
Chỉ là sớm hay muộn mà thôi, giọng điệu của Ôn Phỉ dường như đang nói rằng thật ra ngày này đến sớm cũng tốt. Tôi nắm chặt tay cô ấy, bất lực òa khóc.
Diệp Trọng Tân không có cách nào gửi cho tôi tin tức khác, chỉ nói rằng Dương Gia Lợi và Lưu Chí Minh đã vào văn phòng để nói chuyện. Anh ta không có cơ hội để nghe trộm nữa.
“Tiểu Kim à, đừng sợ. Cô phải kiên cường lên, có biết không? Cô là người của thị trấn Ngũ Phúc đấy.”
Tuy nhiên, tôi phải phụ sự kỳ vọng và tin tưởng của Diệp Trọng Tân rồi. Tôi biết rằng việc mình phải chuyển công tác là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng tôi không dám nói với anh ta, tôi sợ rằng mình sẽ phụ sự mong đợi của anh chàng này.
Vương Chân Y bầu bạn bên tôi suốt buổi tối. Cô ấy và Ôn Phỉ trông chừng tôi, không cho tôi chạy lung tung. Sau khi bình tĩnh lại, tôi tự nhốt mình trong phòng, úp mặt vào tường suy nghĩ về lỗi lầm của bản thân.
Đêm đến, tôi để ngọn đèn nhỏ, ánh sáng màu cam như mặt trời bé con, nhưng chẳng thể soi sáng được trái tim tôi.
Tôi vừa nhìn chằm chằm vào ngọn đèn, vừa nghịch chiếc đồng hồ báo thức hình con cá heo.
Điều gì sẽ xảy ra nếu bức ảnh đó bị công khai? Dương Gia Lợi sẽ bị cách chức, khai trừ khỏi Đảng, sẽ bị gia đình đưa ra nước ngoài.
Còn tôi thì sao? Có lẽ bố mẹ tôi sẽ đi suốt đêm từ Myanmar trở về. Sau đó thì sao?
Tôi không biết thái độ của họ đối với chuyện này sẽ như thế nào. Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ nói cho họ biết, bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thật sự ở bên Dương Gia Lợi, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ yêu một ai khác, ngoài cô ấy.
“Reng reng.” Tôi nín thở, lập tức bắt máy ngay sau khi điện thoại đổ chuông.
“Dương Gia Lợi.” Tôi nhận cuộc gọi, đột nhiên rất sợ giọng nói ở đầu dây bên kia không phải cô ấy.
“Tiểu Kim.” Là Dương Gia Lợi. Tôi cảm thấy yên tâm, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô ấy là nước mắt lại chực trào ra.
Tôi tự nhủ: Không được, Kim Tâm Nghi, mày không được khóc, phải kiên cường lên. Mày phải kiên cường mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Ít nhất phải mạnh mẽ hơn Dương Gia Lợi, nếu không, cô ấy làm sao có thể dựa vào mày được?
“Tôi đã cất giấy thuyên chuyển công tác của cậu trong ngăn kéo, và Lưu Chí Minh đã lấy đi. Tôi xin lỗi, tôi đã không nhận ra ý đồ của anh ấy và ngăn anh ấy lại.” Dương Gia Lợi lảm nhảm lải thích về chuyện chuyển công tác của tôi với giọng đầy mệt mỏi, nhưng không hề run rẩy, tất cả chỉ đơn giản là cuộc trò chuyện bình thường, mà không có ý định nhắc đến chuyện gì khác: “Về vấn đề chức vụ của cậu, có lẽ tôi cần một chút thời gian để thảo luận với bên Viện bảo tàng về vị trí của cậu. Cậu có thể…”
“Tôi sẽ chuyển đi.” Tôi ngắt lời cô ấy: “Nhưng tôi sẽ không đến làm việc ở Viện bảo tàng.”