Dương Gia Lợi kinh ngạc, vội hỏi: “Không phải cậu thích làm việc ở Viện bảo tàng sao? Sao cậu lại không muốn đến đó?”
Tôi im lặng giây lát rồi mới nói: “Giấy thuyên chuyển công tác là cậu điền vào sao?”
“Đúng vậy, tôi đã điền rồi. May mà anh ấy không động vào những giấy tờ đó.” Tôi nghe thấy tiếng Dương Gia Lợi di chuyển đồ đạc trên bàn. Hình như cô ấy vẫn đang ở văn phòng, giọng nói ngạc nhiên xen lẫn sự uể oải: “Tôi cứ tưởng rằng đó là điều cậu muốn.”
Có vẻ như cô ấy không muốn nhắc đến những gì Lưu Chí Minh đã nói với cô ấy chiều nay.
“Cậu nên biết là tôi muốn gì chứ.” Tôi phàn nàn với giọng xen lẫn giữa thất vọng và trách móc.
Dương Gia Lợi không nói gì. Hai chúng tôi rơi vào im lặng. Tôi nhìn đôi mắt con cá heo trong lòng bàn tay, đôi mắt đen láy của nó cũng đang nhìn tôi với vẻ vô tội.
“Cậu đã ăn gì chưa?” Tôi hỏi.
“Chưa.” Dương Gia Lợi đứng dậy, tôi nghe thấy tiếng cô ấy đóng cửa: “Tôi đang chuẩn bị về nhà, cậu thì sao? Đã ăn uống gì chưa?”
“Tôi ăn rồi. Vương Chân Y mua cho tôi rất nhiều đồ ăn.”
“Cô ấy đang ở nhà cậu à?”
“Ừ.”
Dương Gia Lợi không nói gì nữa, đầu dây bên kia chỉ có tiếng cô ấy bấm mở cửa xe.
Tôi đợi cô ấy đóng cửa xe lại rồi mới nói: “Tôi tìm thấy chiếc đồng hồ báo thức hình cá heo mà cậu nhét vào trong hành lí của tôi. Cậu đã mua nó khi nào vậy?”
“Thì nhìn thấy trong quầy hàng có hình cá heo mà cậu thích. Nếu nhìn bé cá heo vẫn chưa đủ thì còn có nó.” Dương Gia Lợi khẽ cười một tiếng, giọng điệu có phần tự đắc.
“Sao cậu không đưa thẳng cho tôi?”
Dương Gia Lợi cười nhạt: “Tôi định để ngày khác tìm cơ hội, chỉ là sau đó…”
“May mà cậu đã bỏ vào trong hành lí của tôi.” Không có sau đó. Tôi ngắt lời cô ấy.
“Cái gì cơ?” Dương Gia Lợi không hiểu ý tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Tôi đã nghe hết chuyện buổi chiều rồi.”
“Cậu đã nghe thấy sao?” Dương Gia Lợi sửng sốt, mới đầu dường như không hiểu gì, một hồi lâu sau mới vỡ lẽ: “Sao cậu lại…”
“Diệp Trọng Tân gọi điện thoại cho tôi.” Tôi trả lời.
“Vậy à…” Cô ấy đột nhiên cất cao giọng, giọng điệu chắc chắn càng thêm giấu đầu hở đuôi: “Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng!”
Tôi lặng thinh một lúc, rồi khẽ thở dài: “Lưu Chí Minh có làm khó cậu không?”
“Anh ấy không làm gì được tôi đâu.” Cô ấy trả lời một cách dứt khoát và chắc nịch.
“Vậy thì tốt rồi.”
Tôi đã biết được câu trả lời của cô ấy.
“Dương Gia Lợi.”
“Ơi.”
“Tôi yêu cậu.” Mặc dù trong lòng tôi vẫn còn một phần nào đó không thể chấp nhận thực tế, nhưng tôi vẫn có cảm giác rạo rực như thể đã uống một loại rượu mạnh.
Tôi nghe thấy tiếng hít thở của Dương Gia Lợi, có vẻ như cô ấy đang cố gắng nói chuyện, nhưng cuối cùng chỉ có tiếng hít thở đều đều.
Tôi dường như nghe thấy cô ấy nói “Tôi”, nhưng dường như lại chẳng nghe thấy gì cả. Vì vậy, tôi nói tiếp: “Chứng trầm cảm có thể chữa khỏi, cậu phải uống thuốc đều đặn, nhưng không thể ỷ lại vào thuốc, biết chưa?”
“Cậu rất mạnh mẽ, quyết đoán và có chính kiến, đó là điều tốt. Tuy nhiên, cái gì “quá mức” cũng không hay, đúng không? Do đó, thỉnh thoảng cũng phải cho phép bản thân được yếu đuối một chút, nhé?”
Dương Gia Lợi cố gắng phát ra âm thanh từ cuống họng. Tôi không cho cô ấy cơ hội nói chuyện, vội vàng nói: “Cậu phải sống thật tốt đấy nhé, Dương Gia Lợi.”
“Hãy làm những điều cậu thích, và có một sự nghiệp lừng lẫy nhé.”
Tôi rơm rớm nước mắt, sụt sịt mũi, giả vờ vui vẻ nói: “Sau này tôi sẽ nói với người khác rằng, hi hi, nữ Tống thống đó là bạn học cũ của tôi đấy.”
“Ha ha, tôi… tôi không muốn tranh cử Tổng thống.” Cô ấy muốn ngắt lời tôi, vì thế cô ấy giả vờ nói với giọng nhẹ nhõm. Song, cô ấy thật sự không giỏi việc này.
Tôi buông đồng hồ báo thức hình cá heo ra, đưa tay bưng mặt, che kín mắt, ôm chặt hai má của mình, cố gắng không khóc.
“Tôi sẽ nói với họ rằng… Tôi đã từng thích một người rất tuyệt vời.”