“Xuống máy bay một cái là phải đến chỗ bác gái ngay đấy nhé, đừng chạy lung tung, biết chưa?”
Vương Chân Y vừa kéo hành lí của tôi, vừa tận tâm dặn dò.
“Myanmar hiện đang hỗn loạn lắm. Chẳng phải bọn họ đang xảy ra nội chiến sao?”
“Tôi sẽ đến Yangon, khu vực phía bắc của Myanmar, chứ không cần phải đi sâu vào Myanmar, nên sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.” Tôi vừa trấn an cô ấy vừa xem thông tin trên vé máy bay: “Mà, có lẽ hầu hết các tù nhân chính trị của Myanmar đã được ra tù từ vài năm trước rồi ấy chứ.”
“Ra tù cái con khỉ! Aung San Suu Kyi đã trở thành một chính trị gia rồi. Địa vị của quân đội vẫn không thể lay chuyển. Không phải bọn họ còn có chiến tranh Hồi giáo sao?”
“Được rồi! Ba mẹ tôi đang ở đó, còn có cả đội khảo cổ của Liên Hợp Quốc nữa mà, tôi sẽ an toàn thôi.” Tôi đã xem xong bảng chỉ dẫn trong sân bay, và dẫn Vương Chân Y đi theo mình.
“Cậu thật sự không nói với cô ấy sao?” Vừa đi, Vương Chân Y vừa ấp úng hỏi.
Tôi biết cô ấy đang nói đến ai, bèn tức giận trừng mắt với cô ấy: “Tôi nói với cậu ấy làm gì? Để cậu ấy ra sân bay tiễn tôi à? Thật ngớ ngẩn.”
Chúng tôi tìm một chỗ ngồi xuống. Vương Chân Y nhất thời không khỏi lo lắng, lại nói: “Cậu nhất định phải đợi bác gái đến đón đấy nhé. Đừng nhìn thấy cái gì lạ rồi lại sinh lòng tò mò, biết chưa?”
“Biết rồi.” Tôi biết rằng cô ấy thật sự lo lắng cho tôi, lo tôi chạy đến một nơi xa xôi trong trạng thái tinh thần sa sút, nên tôi rất kiên nhẫn đáp lại cô ấy.
“Sao không đến công ty tôi làm, như thế có phải tốt không? Đến tổ chức phi lợi nhuận làm cái gì chứ? Cảm giác chẳng có tương lai tí nào cả.” Vương Chân Y ngồi bắt tréo chân, trừng mắt với vẻ không vui.
Cô ấy đã nhai đi nhai lại điều này kể từ khi tôi quyết định làm việc cho Gay Straight Alliance.
“Tôi vẫn còn phải trải qua quá trình kiểm tra lí do bị thuyên chuyển công tác nữa, được chưa hả? Ngày đó đi đến Gay Straight Alliance, tôi cảm thấy bọn họ rất có ý thức sứ mệnh.”
Vương Chân Y trưng ra vẻ mặt không thể chịu được: “Lại là cảm giác sứ mệnh này, thế thì cậu cứ chờ mà chết đói đi.”
Tôi bật cười, Vương Chân Y dùng ống tay áo khoác mỏng vắt trên cổ tay tôi đánh tôi.
“Nếu thật sự không có cơm ăn, tôi sẽ xin vào quán cà phê của cậu rửa cốc chén là được rồi.”
“Tôi và Ôn Phỉ sẽ suy nghĩ về điều này.” Vương Chân Y hếch mũi nhìn tôi: “Mà, cậu cũng không được phép đi đến đó rồi trở thành nhà khảo cổ đâu đấy.”
“Ba mẹ tôi đều là nhà khảo cổ đấy.”
“Không được, xa lắm!”
“Được rồi.”
Chẳng mấy chốc đã đến giờ làm thủ tục lên máy bay, tôi nhìn bảng chỉ dẫn ở sân bay, Vương Chân Y đứng sau lưng nhìn tôi. Tôi rất biết ơn cô ấy đã ra sân bay tiễn mình.
Tôi chợt cảm thấy rằng nếu một mình đến sân bay to lớn này, sau đó đi đến một nơi xa lạ, cảm giác sẽ rất cô đơn.
Mắt tôi cay cay, đây hoàn toàn không phải chuyện gì to tát, cũng không phải là tôi sẽ không trở lại. Trong lúc nhất thời, tôi sợ rằng mình sẽ nghẹn ngào khiến bầu không khí trở nên bối rối.
“Tôi đi đây.”
Tôi xách hành lí. Vương Chân Y đi tới ôm lấy tôi: “Chúc cậu thuận buồm xuôi gió, về sớm nhé.”
Sasha rất tâm lí khi cho phép tôi bắt đầu công việc trong một tháng nữa. Vì vậy, tôi đã hẹn với ba mẹ mình là tôi sẽ đến Myanmar thăm họ.
Sự căng thẳng khi máy bay cất cánh khiến tôi ảo tưởng rằng mọi thứ xảy ra gần đây đều không quan trọng.
Myanmar à, tôi tới đây.
***
Khi tôi đến Yangon thì trời đã tối, từ trên máy bay nhìn xuống, tôi có thể thấy những ngôi chùa vàng, những ngôi nhà gỗ mái tôn và những hồ nước lớn nhỏ khác nhau. Điều đó khiến tôi nhớ đến những bờ tường ở Đào Viên, Đài Loan và vùng đất nông nghiệp rộng lớn, dường như không hề có sự đói nghèo trong truyền thuyết.
Sau khi xuống máy bay, thời tiết không nóng như những gì tôi nghĩ. Ở sân bay, rất dễ dàng nghe thấy những câu giao tiếp bằng tiếng Anh, cũng có rất nhiều người Trung Quốc nói tiếng Trung quen thuộc.
“Tiểu Kim!”
Tôi quay đầu lại, ba tôi đang cầm một tấm biển lớn, trên đó chỉ có một mảnh màu vàng kim, phía trên còn nguyên một miếng keo dán với loại bột lấp lánh dùng làm bài tập mỹ thuật ở trường tiểu học. Tấm biển quá bắt mắt! Nó đã thu hút sự chú ý của mọi người ở khu vực đón khách.
“Ba ơi, tấm biển gì mà kỳ cục vậy?” Tôi vội chạy tới gỡ tấm biển xuống. Ba tôi bật cười nghịch ngợm, cười đến mức ngả đầu ra sau.
“Ba!” Tôi tức giậm chân, không dám nhìn xung quanh.
“Sao nào, như vậy thì con mới nhìn thấy chứ, đúng không?”
Một người Mỹ gốc Phi ở gần đó cứ nhìn tôi và mỉm cười, có lẽ họ cảm thấy rất thú vị khi nhận ra tôi là người được viết tên trong tấm biển phát sáng này, còn tôi thì xấu hổ đến mức muốn đào lỗ nẻ để chui xuống.
“Mẹ con đâu ạ? Chúng ta đi thôi, đi thôi.” Tôi vừa kéo hành lí vừa kéo ba mình rời khỏi đây.
Ba tôi vừa cười, vừa thở hổn hển: “Mẹ con đang ở bãi đỗ xe.”