- Hoa Trên Mây
- Nguyện Cùng Người An Bình Bên Nhau
- Chương 115: Hoàn thành
Thị trấn Ngũ Phúc trông vẫn quen thuộc, ít người, trải dài mênh mông, về cơ bản vẫn im lặng như trước. Nhất là là khi mặt trời lặn và những bác nông dân kết thúc công việc đồng áng, trở về nhà.
Dương Gia Lợi đậu xe ở ven đường. Nơi này cũng không có gì đặc biệt, không hiểu tại sao cô ấy lại đậu xe ở đây.
Sau khi xuống xe, cô ấy vẫy tay ra hiệu cho tôi. Tôi đành phải đi theo cô ấy xuống xe.
Một tiếng khóc lớn của trẻ con phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Trẻ con à?” Tôi sững sờ đứng đó. Thị trấn Ngũ Phúc với dân số già nua khiến cả thị trấn gần như không có trẻ em. Tiếng khóc lớn của một đứa trẻ này đến từ đâu?
Nhận ra vẻ thắc mắc trên mặt tôi, Dương Gia Lợi mỉm cười giải thích với tôi: “Cậu còn nhớ đôi vợ chồng trẻ đó không?”
Tôi nhanh trí nhớ ra: “Cặp đôi xin trở lại nông thôn và làm video về cuộc sống của họ sao?”
Cô ấy gật đầu: “Con của họ đã chào đời.”
Đứa bé nằm trong nôi, ánh hoàng hôn màu vàng cam rải khắp cánh đồng. Người cha trẻ tuổi vẫn đang cày ruộng, một bà lão bước tới bế đứa bé lên, sau khi chào người cha trẻ tuổi, bà vừa đung đưa đứa bé vừa đi tới bờ ruộng, và ngân nga một bài ca dao. Tôi như lạc vào khung cảnh ấy.
Đứa bé nín khóc, và bà lão lại đặt nó vào trong nôi.
“Sau này chúng ta trở lại thị trấn Ngũ Phúc, mua một mảnh đất, ở đây dưỡng già nhé?” Dương Gia Lợi khẽ huých vai vào cánh tay tôi, nói với giọng khao khát, như thể tương lai đang ở ngay trước mắt vậy.
Tôi hoài nghi liếc nhìn cánh tay cô ấy, thẳng thắn hỏi: “Vậy ai phụ trách việc cày ruộng?”
Cô ấy nói với vẻ mặt đau khổ: “Ừm. . . Chúng ta mua một con bò nhé?”
Tôi ngán ngẩm lắc đầu: “Chắc cậu chưa cày cấy trồng trọt bao giờ đâu nhỉ?”
“À, nếu không thì chúng ta thuê người.”
“Dương Gia Lợi!”
“Ơi?”
Cô ấy quay sang nhìn tôi, bầu trời không mây không chỉ là một màu xanh biếc, mà còn có những thay đổi tinh tế và ấn tượng do ánh sáng, khiến khuôn mặt cô ấy có những nếp nhăn.
Tôi dường như nhìn thấy những thách thức và thay đổi trong tương lai của chúng ta, không ngừng tăng giảm. Có lẽ chúng tôi sẽ trở thành những màu sắc khác nhau, có những nơi sẽ phải đi rất lâu mới đến được, và đôi khi sẽ bắt gặp những cảnh đẹp trên đường, nhưng đôi khi chỉ có thể là duy trì sự đổ vỡ.
Thứ tự của những điều quan trọng sẽ được sắp xếp lại trong tâm trí.
Chúng tôi sẽ hiểu được rằng, trên đời này không có sự thật lí tưởng nào cả.
Mỗi người đều có con đường riêng để đi, giống như ánh sáng bây giờ, là ánh sáng độc nhất vô nhị.
Tôi mong rằng sẽ được ở cùng cô ấy ở một chốn nho nhỏ sau khi toàn thân lấm đầy bụi đất, và từ từ già đi.
Tôi đi đến bên cạnh Dương Gia Lợi, nắm tay cô ấy trước sự ngạc nhiên và mừng rỡ của cô ấy.
“Tôi rất mong đợi đấy.”
(Làm ruộng phần 1 đã kết thúc)
***