Phó Bồi Mỹ buông tay ra, nhưng vẫn nhìn tôi mà không dám thở mạnh.
“Tôi không biết là Chủ tịch vẫn còn nhớ tôi.” Tôi cố gắng bình tĩnh nhất có thể, và đẩy cô ta về chỗ ngồi: “Con gái ông ấy và tôi là bạn học mà thôi.”
Có lẽ thấy phản ứng của tôi dửng dưng như không, Phó Bồi Mỹ suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu: “Vậy chỉ có thể nói là Chủ tịch Dương rất biết cách cư xử!”
“Đúng thế, ông ấy rất biết cư xử.” Tôi trở lại chỗ ngồi, sắp xếp lại các tập tài liệu trên bàn.
Đúng như dự đoán, chẳng mấy chốc Hàn Húc Đông.
“Kim Tâm Nghi, đến phòng làm việc của tôi.”
Tôi cầm tài liệu về Viện bảo tàng gia tộc sau lưng, hơi cúi đầu bước vào phòng làm việc của anh ta.
Hàn khốn kiếp không nói lời nào, khiến tôi cũng im lặng theo.
“Cô muốn gì?”
Tôi nhìn anh ta, tôi biết anh ta sắp nổi đóa, nhưng có lẽ bởi vì e ngại Chủ tịch Dương vừa mới rời đi, nên anh ta cảm thấy mình cần phải suy nghĩ lại.
“Cục trưởng, mời anh xem qua dự án gia tộc Viện bảo tàng.”
“Cứ để đó.” Anh ta cũng chẳng thèm nhìn tôi: “Cô đi ra ngoài đi.”
Tôi biết đây là dấu hiệu cho sự hòa giải của chúng tôi, anh ta không truy cứu việc tôi khiến anh ta xấu hổ, nói xấu anh ta trước mặt con gái của Chủ tịch Dương.
Đây chính là cách hòa giải giữa chúng tôi.
Sau khi tan làm, tôi nghĩ mãi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, bèn lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Dương Gia Lợi mà mình mới bỏ chặn: ‘Này! Cậu có nói gì với ba cậu không đấy?’
Xe buýt hơi đông, vì vậy tôi cất điện thoại vào túi xách, lúc về đến nhà mở ra xem, tin nhắn của cô ấy rất đơn giản: ‘Cái gì?’
‘Hôm nay Chủ tịch Dương đến Cục chúng tôi, thậm chí còn chạy đến nói chuyện với tôi!” Tôi hào hứng gõ chữ, rồi gửi đi. Trong thời gian chờ đợi quá hồi hộp, tôi bèn chạy đi tắm. Khi tắm xong đi ra, Dương Gia Lợi lại chỉ nhắn lại một chữ ‘Ờ’.
Tôi liền gọi điện thoại luôn cho cô ấy. Cô gái này bắt nạt người ta thật quá đáng!
Cuộc gọi vừa kết nối, tôi lập tức mắng phủ đầu: “Ờ con khỉ. Cậu đã nói gì rồi có đúng không? Nếu không, tại sao ba cậu lại tới đúng lúc như vậy?” Tôi vừa lau tóc vừa hỏi.
“Ba tôi vốn dĩ phải đích thân đi thăm quan mà. Không có gì đâu.” Hình như Dương Gia Lợi mở một cánh cửa cũ, tôi nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt.
“Nhưng cậu có nói gì đó với chú ấy, đúng không?”
“Tôi chỉ nói với ba tôi rằng tôi có một người bạn đại học làm ở Cục du lịch.” Dương Gia Lợi hơi đắn đo: “Cậu không vui à?”
“Không phải.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau khi biết nguyên nhân thì thấy cũng không đến mức đáng sợ: “Đây gọi là vận dụng quan hệ một cách hợp lý.”
“Đúng vậy, cậu cũng hiểu chuyện rồi đấy.” Dương Gia Lợi cười khẩy. Tôi có thể nghe thấy một thoáng nhẹ nhõm và mất mát trong tiếng cười đó.
“Tôi chỉ không ngờ là cậu…” Tôi bỗng im miệng giây lát, rồi nói tiếp: “Không có gì.”
Dương Gia Lợi từng rất phản cảm với việc sử dụng mối quan hệ của ba mẹ mình. Chúng tôi thật sự đều đã thay đổi.
Tôi quấn khăn lông quanh đầu, lắng nghe âm thanh như có như không ở bên phía cô ấy. Đã đến lúc tôi nên cúp điện thoại.
“Nếu cảm thấy mắc nợ thì tới giúp tôi đi!” Dương Gia Lợi đột nhiên lên tiếng trước khi tôi cúp máy.
“Giúp à? Giúp cái gì?”
“Cuối tuần này cậu đến gặp tôi nhé.”
“Để làm gì?”
“Hỗ trợ lao động.”
“Cái gì? Cậu muốn tôi làm ruộng hay gì?” Thôi cho tôi xin, cánh tay nhỏ bé này của tôi có thể cầm được nông cụ gì cơ chứ?
“Chúng tôi chuẩn bị ngừng canh tác để làm Công viên sinh thái.” Dương Gia Lợi không giải thích nhiều, nhưng tôi cảm thấy dường như cô ấy đã đặt trước hành trình cho mình: “Tới giúp tôi đi!”
“Gì hả? Tôi không biết!” Nghĩ đến việc mới gặp lại cô ấy, tôi cảm thấy rất phức tạp, không ngờ là mình lại bị… “dụ” nhanh như vậy.
Tôi tự nhủ, thận trọng, Kim Tâm Nghi! Hãy thận trọng!
“Tôi sẽ đón cậu ở ga xe lửa!”
“Ừ.”