“Kim Tâm Nghi!”
Tôi mở mắt ra, Dương Gia Lợi đang duỗi tay đẩy nhẹ vai tôi.
“Kim Tâm Nghi, chúng ta đến nơi rồi.”
“Kim Tâm Nghi?” Thấy tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, Dương Gia Lợi lặp lại lần nữa với vẻ không chắc chắn.
“Cậu thật xinh đẹp.” Dứt lời, tôi nhanh chóng mở cửa xe chạy mất dạng, trong lúc cô ấy vẫn còn sững sờ.
Đập vào mắt là một ngôi nhà gỗ hai tầng đơn sơ, phía trước có một khoảng đất trống rất rộng, với vài chiếc xe gắn máy và xe ba bánh trong truyền thuyết đang đậu ở đó.
“Chúng tôi không muốn người bên ngoài tới đây.”
“Người ở nơi khác, người Đài Bắc gì đó là đáng sợ nhất.”
Có tiếng người vang lên ở lầu một, Dương Gia Lợi lấy túi đồ ra từ ghế sau, rồi dẫn tôi đi vào.
“Đúng vậy, đúng vậy! Người Đài Bắc toàn là kẻ nịnh hót! Một số khách du lịch đến đây đã giẫm nát chuồng gà của nhà tôi, còn đòi tôi trả tiền điều trị cho bọn họ! Ở đâu ra cái lý ấy?”
“Đúng thế! Một lũ dối trá!”
“Dù để không nhà cửa, chúng tôi cũng không muốn sống với người Đài Bắc!”
“Huống hồ, nhà trống của chúng tôi còn có phòng thờ nữa!”
“Đúng, phòng thờ! Chúng tôi không thể để người ở nơi khác vào ở, quấy nhiễu tổ tiên của mình được!”
“Đám dân thành phố hủ bại!”
Tôi liếc nhìn Dương Gia Lợi, thấy vẻ mặt cô ấy không thay đổi, không hề bối rối khi một người Đài Bắc là tôi đang có mặt ở đây.
“Mọi người bình tĩnh đã nào.” Sau khi Dương Gia Lợi lên tiếng, một ông chú cao lớn đi ra, cô ấy đưa đồ cho ông: “Phó thị trưởng, làm phiền ông.”
Tôi chưa kịp nhìn rõ Phó trấn trưởng thì có ken két vang lên khiến tôi chú ý. Một người đàn ông trạc tuổi chúng tôi, đi guốc mộc, tóc tết đuôi sam, cợt nhả giật lấy một chiếc túi: “Awesome!”
Dương Gia Lợi nhìn anh ta với ánh mắt cảnh cáo: “Tôi nhờ một người bạn mang một số nhu yếu phẩm hàng ngày đến, ai có nhu cầu có thể căn cứ vào mức giá trên đó để mua.”
“Sau đó chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành thảo luận vào buổi chiều.”
Mọi người liền vây quanh, Dương Gia Lợi đưa tôi vào phòng làm việc ở bên trong.
“Cậu lợi dụng tôi mua hộ sao?” Tôi sửng sốt trước hàng loạt hành động của Dương Gia Lợi: “Còn cả bảng giá nữa chứ. Thị trưởng lòng dạ đen tối như cậu còn ăn chênh lệch nữa à?”
Dương Gia Lợi nhếch miệng cười nhẹ, nhưng tôi vẫn bắt gặp nụ cười nghịch ngợm vui mừng vì đã thành công khi thực hiện được mưu kế: “Tôi sẽ viết giấy chứng nhận quyên góp cho cậu.”
“Cậu… Cậu…” Tôi lắp bắp chỉ vào mặt cô ấy, tức giận không nói nên lời.
“Thị trưởng, cô về rồi à! Sắp đến giờ ăn cơm rồi!”
Một người phụ nữ hơi mập mạp, toát ra ấm áp từ tận đáy lòng khi nhìn thấy tôi: “Ôi chao, cô bé này chính là người được Thị trưởng đi đón đấy sao?”
“Chào cô chào cô! Cô cứ gọi cháu là Tiểu Kim là được rồi!” Cô bé sao, tôi rất thích nghe câu này, ha ha.
Chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn sắt đơn sơ, người phụ nữ và chàng trai đi guốc mộc khệ nệ mang nguyên một nồi thịt hầm và một nồi cơm trắng lớn từ phòng bên sang.
“Dương Gia Lợi, văn phòng của cậu còn có cả phòng bếp nữa à?”
Cô ấy vỗ vào vị trí giữa vai và cổ tôi, ý bảo tôi đừng quá lố: “Hôm nay là thứ Bảy, nên tôi mới nhờ dì Phương chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.”
“Nào nào, mọi người ngồi xuống ăn cơm đi!” Phó thị trưởng cũng bưng thức ăn đến, sau đó Dương Gia Lợi không biết lấy bát đĩa từ đâu ra chia cho mọi người.
Tôi nhận cái bát từ Phó thị trưởng, và cảm thấy hơi lúng túng khi cầm cái bát bằng cả hai tay. Dương Gia Lợi cầm lấy cái bát và xới đầy cơm cho tôi trước khi đặt nó trở lại.
“Cô bé này phải ăn nhiều một chút nhé! Trông cháu gầy quá!”
“Cô ấy có gầy lắm đâu!” Anh chàng đi guốc mộc đột nhiên nói.
Tôi liền ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh ta, còn chưa mở miệng trách cứ thì Dương Gia Lợi đã gắp một miếng thịt ba chỉ hầm vừa mềm vừa ngon bỏ vào bát của tôi: “Ăn cơm đi.”
Tôi lườm cô ấy một cái. Cô ấy đang muốn mua chuộc tôi hay là muốn tha cho tên đi guốc mộc khốn kiếp đó bằng một miếng thịt ba chỉ? Cô ấy cho rằng mình là The Beatles (*) hả! Trông lôi thôi luộm thuộm thế này mà làm việc trong cơ quan nhà nước mà không ngại sao?
(*) The Beatles là một ban nhạc rock người Anh được thành lập tại Liverpool vào năm 1960, bao gồm 4 thành viên chính thức.
“Cậu nếm thử tay nghề nấu nướng của dì Phương đi, đảm bảo sẽ nghiện đấy.” Dương Gia Lợi thoải mái và một miếng cơm lớn: “Cậu không ăn nhanh là sẽ hối hận đấy!”
Mùi thơm của thức ăn trên bàn đã nói cho tôi biết rằng đồ ăn ngon đến mức nào. Tôi cắn miếng thịt trong bát, mùi thơm ngào ngạt, hương dầu quế tan trong miệng như bánh quy hỗ trợ tiêu hóa mà không ngấy.
“Có cả món thịt bò xào cay mà cậu thích đấy.” Dương Gia Lợi thật sự là không cho tôi có thời gian để thở dốc, gắp thức ăn không ngừng tay.
Tôi ăn cơm trắng và một miếng thịt heo xé to, vị cay nhẹ xộc thẳng vào cổ họng, kích thích các dây thần kinh trên toàn bộ khuôn mặt, quả là dấu hiệu của sự sống.
“Ngon đấy chứ!” Mặc dù tôi rất khó chịu trước dáng vẻ được như ý của Dương Gia Lợi, nhưng… tôi có thể nói được gì đây?
Hài lòng, quá hài lòng!
Tôi đặt đũa xuống, hắng giọng, quyết định góp chuyện: “Trước đây, mọi người đã từng cho người thành phố vào ở rồi à?”