Mấy ngày trôi qua bình an vô sự, nhưng tôi vẫn không thể tìm được lý do để thuyết phục Cục trưởng thành lập Hiệp hội bảo tàng gia tộc.
Chẳng mấy chốc, đã đến ngày diễn ra buổi họp, mặc dù đã đưa bài thuyết trình cho Cục trưởng Hàn, nhưng để phòng ngừa bất trắc, tôi vẫn in thêm mấy bản nữa để trong túi.
“Tâm Nghi, chuẩn bị đi!” Đồng nghiệp gõ cửa bộ phận của chúng tôi, tôi cầm bài thuyết trình nhanh chóng theo sau.
Cuộc họp lần này sẽ được tổ chức tại một Trung tâm hoạt động gần đó, Cục trưởng Hàn còn chưa tới, nhưng tôi đã nhìn thấy mấy người của bộ phận khác.
“Chào cô, cô cảm thấy mùa vụ này thế nào?” Một ông chú trung niên béo trắng đột nhiên tiến sát lại.
“A, xin chào.” Tôi lùi lại một bước.
“Những người trẻ tuổi như các cô khá hiểu vấn đề đấy. Cô cảm thấy liệu có người đến tham gia hoạt động này hay không?” Ông chú trung niên vỗ vào những xấp giấy trên tay một cách không thương tiếc.
Tôi ngập ngừng nhìn tấm áp phích thu nhỏ phía trên, rồi lén liếc nhìn ông chú dễ thương này, vóc dáng trông hơi giống huấn luyện viên của Slam Dunk (*), khuôn mặt mập mạp, cộng thêm đôi mắt híp lại đầy hòa nhã. Mặc dù tôi rất muốn tìm được tên khốn kiếp Hàn Húc Đông, song lại không đành lòng từ chối ông ấy.
(*) Tên một bộ truyện tranh nổi tiếng của Nhật Bản, viết về đội bóng rổ của một trường Trung học.
“Chú là…”
“Tôi là Cục trưởng Cục Phát triển Kinh tế của Nghi Lan.”
“A, xin chào Cục trưởng!”
“Ôi dào! Địa phương nhỏ thôi! Chào Cục trưởng cái gì!” Cục trưởng huấn luyện viên khoát tay nói: “Cánh thanh niên trong Cục đưa cho tôi cái này rồi chạy mất, tôi biết nói sao bây giờ? Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?”
“Cục trưởng có thể cho tôi xem một chút không?”
“Được chứ!” Ông ấy nhét một xấp tờ quảng cáo vào trong tay tôi.
“À, đây là một ngôi làng lâu năm sao?” Tôi xem lướt qua, tuy rằng không thể đánh giá một cách cẩn thận, nhưng có vẻ như đây là một hoạt động muốn thu hút những người trẻ tuổi quay trở lại với nông nghiệp.
“Cục trưởng, đơn vị nhỏ nhất của thôn chính là con người. Tôi cho rằng việc khảo sát thực tế là cực kỳ quan trọng.” Thời gian quá ngắn và tôi lại đang sốt ruột muốn đi tìm tên Hàn khốn kiếp, nên thật sự không thể đưa ra bất kỳ lời khuyên mang tính xây dựng nào.
“Kim Tâm Nghi! Cô lại đây cho tôi!” Giọng nói của Hàn khốn kiếp vang lên từ phía sau. Cục trưởng huấn luyện viên cố ý nhìn qua vai tôi, như thể muốn xem ai đang la hét ở đó.
“Xin lỗi, cấp trên của tôi đang gọi tôi.” Tôi trả lại tài liệu cho ông ấy, sau đó không đợi ông ấy đáp lại đã vội vàng rời đi.
“Cuộc họp sắp bắt đầu rồi! Cô chạy lung tung đi đâu thế hả!” Hàn khốn kiếp mắng mỏ bừa bãi không phân biệt phải trái đúng sai, tôi chỉ có thể hít thở thật sâu.
Chúng tôi nhanh chóng ngồi vào bàn họp, Cục trưởng Hàn lại cầm tài liệu nổi điên: “Tại sao chúng ta chỉ tốn tám mươi ngàn tệ để mua chương trình phổ cập khoa học của Mỹ?”
“Cục trưởng, chi phí của chương trình phổ cập khoa học này là mười hai triệu tệ…”
“Đúng là đồ nhàm chán!” Anh ta không thèm xem tài liệu mà ném thẳng lên bàn. Tôi bất lực thở dài.
Chẳng mấy chốc mọi người đã chào hỏi xong, phóng viên cũng lục tục bước vào, đến lượt Cục trưởng Hàn đi lên bục phát biểu: “Chúng tôi đến đây để mang lại cho mọi người một khoảng thời gian vui vẻ!”
Tôi đã bắt đầu mơ màng buồn ngủ, cho đến khi nghe thấy Hàn khốn kiếp nói: “Chúng tôi đặc biệt coi trọng chất lượng giáo dục nhân văn, nên đã bỏ ra tám trăm ngàn Đài tệ để mua chương trình phổ cập khoa học!”
“Chi phí sản xuất của chương trình phổ cập khoa học này tốn đến hai mươi hai triệu tệ.”
Tôi đã cảm thấy hơi thở và nhịp tim của mình rối loạn, nhìn sang thì thấy những người bạn phóng viên đang nhỏ giọng ghi âm, thậm chí có người còn lộ ra vẻ mặt “có trò hay rồi”. Tôi nghĩ bụng, thảm rồi, lần này tiêu đời rồi!
Cục trưởng Hàn vừa xuống sân khấu, tôi liền chạy tới, yêu cầu anh ta ra ngoài phòng họp nói chuyện để tránh ảnh hưởng đến buổi họp:”Cục trưởng, anh phải sửa lại! Chúng ta chỉ tốn tám mươi ngàn để mua chương trình đó, chứ không phải là tám trăm ngàn.”
Cục trưởng Hàn bỏ ngoài tai, hung dữ nhìn tôi như thể muốn bảo tôi im đi.
Tôi thoáng do dự, lại nhìn ngó xung quanh, thấy không có mấy người chú ý tới chúng tôi, bèn khẽ nói: “Cục trưởng, con số này rất dễ bị điều tra ra!”
“Tôi không sai, dù sao những thứ linh tinh khác cộng vào chắc chắn là đắt như vậy!” Cục trưởng Hàn có chết cũng không nhận sai: “Suy cho cùng nước Mỹ chết tiệt cũng luôn muốn chiếm lợi từ tôi, tôi mới đúng!”
“Cục trưởng…”
“Kim Tâm Nghi, cô đừng tưởng rằng ba mẹ cô là người của Viện Nghiên cứu Trung ương nên cô dám cãi lại tôi!” Anh ta chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, tôi sẽ thuyên chuyển cô về nông thôn! Để xem cô tài giỏi đến đâu!”
Sau khi nói ra những lời cay nghiệt, có vẻ như anh ta ghét tôi vì đã chiếm dụng thời gian của mình, nên nổi giận đùng đùng quay trở lại mở cửa phòng họp.