Hôm nay là ngày tổ chức cuộc họp giải thích với người dân thị trấn. Vì cuộc họp này mà tôi ăn gọn gàng và toát lên vẻ giỏi giang giàu kinh nghiệm.
“Chuẩn bị xong chưa?” Dương Gia Lợi ló đầu vào, hôm nay cô ấy cũng ăn mặc rất đẹp, búi tóc gọn gàng, bộ vest màu xám sáng tôn lên vóc dáng cao ráo xinh đẹp của cô ấy. Được rồi! Cô ấy chẳng những xinh đẹp mà còn giỏi giang, khí chất vừa cao quý vừa rực rỡ động lòng người.
“Hôm nay cậu thật xinh đẹp.” Kể từ khi biết chuyện cô ấy bị trầm cảm, tôi đã quyết định bày tỏ lời khen vẫn luôn ở trong lòng không dám nói ra.
Dương Gia Lợi đáp lại tôi bằng ánh mắt mỉm cười “Tốt nhất là như vậy”.
Mặc dù cô ấy coi lời khen của tôi là sự khích lệ, chứ không phải là tôi nghĩ rằng cô ấy rất có sức quyến rũ.
Dù là kết quả nào cũng được, cô ấy sẽ không cảm thấy tôi có ý đồ khác, còn tôi cũng có thể thoải mái tán thưởng cô ấy.
Giống như tôi đã hứa với cô ấy rằng tôi sẽ giấu kín sự yêu thích của mình, không để cô ấy đánh mất tôi.
Tôi cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị chuyển sang chế độ im lặng, đồng thời nhìn tin nhắn gửi cho Vương Chân Y vẫn chưa nhận được hồi đáp.
Tôi hơi nản lòng cất điện thoại vào ngăn kéo, chẳng lẽ tôi thật sự sắp mất đi Vương Chân Y sao?
***
“Chúng ta sẽ cho thuê những ngôi nhà trống. Nếu nhà không có ai ở sẽ không có hơi người, chẳng mấy sẽ trở nên đổ nát bẩn thỉu, ruộng đất cũng bị bỏ hoang.” Tôi đưa ra một vài bức ảnh về những ngôi nhà được chụp từ xa.
“Chúng ta phải để những người dân thành thị khao khát một cuộc sống chậm rãi thuê nhà và ruộng đất. Thị trấn Ngũ Phúc có điều kiện rất tốt, chúng ta nằm sát thành phố lớn Đài Bắc.”
“Việc giữ gìn ngôi nhà và duy trì việc sử dụng đất nông nghiệp sẽ tùy thuộc vào họ. Gói cho thuê của chúng ta bao gồm đất nông nghiệp, bất kể diện tích lớn nhỏ, và giới hạn tiền thuê hàng tháng là mười ngàn đài tệ. Đồng thời họ phải chuyển đến và trở thành dân cư mới của thị trấn.” Nói xong, tôi chờ mọi người đáp lại.
“Như vậy sẽ ổn chứ?”
“Liệu có người tới đây không?”
“Có khi nào người của nơi khác sẽ phá hoại nơi này không?”
“Tôi không thể đảm bảo chuyện mà tôi không biết.” Tôi nói ngắn gọn: “Nhưng tôi đảm bảo đây là một cơ hội và sự tiếp thị tốt nhất.”
“Chúng tôi tiếp thị tốt hơn!” Bỗng nhiên có một người đàn ông đứng lên: “Chúng tôi cho những tập đoàn lớn thuê đất để xây dựng cửa hàng bách hóa, và sẽ không cần phải lo lắng về việc những người đó có phá hoại đất của chúng tôi hay không, chỉ cần nằm không thu tiền cho thuê là được!”
“Ý này hay đấy! Như thế tiện biết bao! Lão Trần nói rất hay!”
“Tốt lắm, con dâu tôi rất thích đi dạo phố!”
“Mục tiêu của chúng ta là thu hút người trẻ tuổi vào ở thị trấn Ngũ Phúc.” Tôi bình tĩnh nói: “Công ty bách hóa sẽ không thể chuyển cả nhà họ đến đây được.”
“Có công ty bách hóa, con gái và con dâu tôi sẽ bằng lòng trở lại!”
“Đúng, chẳng phải là kêu ca rằng không tiện mua đồ nên mới chạy tới thành thị sao? Nếu chúng ta có điều kiện thuận lợi thì tại sao lại phải dọn ra ngoài chứ!”
“Chúng ta có thể bán rau ở đó!”
Những người này anh một câu tôi một câu, họ nói cứ như thể việc xây dựng một cửa hàng bách hóa là chuyện rất dễ dàng vậy.
Mọi người có thể có chút nhận thức hay không hả? Ai lại muốn xây dựng một cửa hàng bách hóa ở khu vực này chứ? Vùng này có bao nhiêu người, bao nhiêu cơ hội làm ăn?
“Vấn đề là có người muốn thuê hay mua đất của các vị sao?” Tôi tức giận, vừa nói xong liền biết hỏng bét rồi.
Mọi người nhìn tôi với vẻ mặt tổn thương xen lẫn tức giận.
“Cô nói vậy là có ý gì?”
“Biết ngay là người thành phố không thật lòng muốn giúp chúng ta mà.”
“Cô coi thường thị trấn Ngũ Phúc chúng tôi sao?”
Tôi bối rối, đứng ngây ra như phỗng.
“Chúng ta sẽ bàn bạc xem có người sẵn sàng mua ruộng đất hay không.” Dương Gia Lợi nói chen vào, cô ấy đi tới đỡ lấy tôi: “Từ giờ cho đến lúc đó, hoạt động này sẽ vẫn tiến hành.”
“Chúng ta sẽ bắt đầu bằng cách đăng quảng cáo trên báo chí và mạng xã hội, sau đó mời mọi người bầu chọn.”
“Buổi họp hôm nay đến đây chấm dứt.”
Mọi người vẫn còn đang ồn ào, nhưng Dương Gia Lợi lại nháy mắt ra hiệu cho tôi trở lại phòng làm việc.
Phó thị trưởng thay tôi lên đài tiếp tục thảo luận với người dân.