Dương Gia Lợi bối rối quay đầu sang chỗ khác, giả vờ đang nhìn cảnh đồng ruộng.
Tôi cầm máy ảnh lên chụp cô ấy. Cô ấy thật sự rất đẹp. Dưới ánh sáng tự nhiên tuyệt đẹp ngoài trời, các đường nét trên khuôn mặt cô ấy có phần mờ ảo, tạo nên hiệu ứng thị giác giống như những miếng ghép hình chưa được ghép đúng với nhau. “Dương Gia Lợi, cậu đẹp lắm.”
Cô ấy quay đầu lại liếc nhìn tôi với vẻ ngại ngùng và xấu hổ.
“Thị trưởng ơi! Thị trưởng Dương ơi, nhìn bên này nào!” Vẻ lúng túng của cô ấy thật sự khiến trái tim người ta ngứa ngáy. Cô ấy càng như vậy, càng khiến tôi muốn trêu chọc hơn
“Thị trưởng Dương xinh đẹp tuyệt trần ơi!”
Dương Gia Lợi giơ nắm đấm lên, tôi vội vàng tránh sang một bên.
“Đừng chụp nữa!” Cô ấy đưa tay che kín mặt: “Cậu mới là người có nhiều người theo đuổi nhất, được chưa?”
“Cái gì? Tôi không hề có nhiều người theo đuổi nhé.” Tôi buông máy ảnh xuống, cô ấy nói vậy là có ý gì?
Dương Gia Lợi dường như nhận ra là mình đã lỡ lời, lập tức im bặt.
“Dương Gia Lợi! Cậu đang giấu giếm tôi chuyện gì hả?”
“Không có gì.” Cô ấy bước nhanh về phía trước.
“Cậu nói dối! Rõ ràng là cậu có chuyện không nói cho tôi biết!” Tôi đuổi theo túm lấy tay áo cô ấy, không cho cô ấy chạy trốn.
Hai người chúng tôi đứng dưới gốc cây lớn bên đường, Dương Gia Lợi nhìn những tua rua từ trên thụ rủ xuống.
“Tôi chỉ giúp cậu kiểm tra thôi mà.”
“Gì cơ?” Tôi cầm máy ảnh, nhìn cô ấy không chớp mắt.
“Không phải hôm đó đã nói rồi sao? Nếu cậu biết Lưu Chí Minh muốn theo đuổi tôi, cậu sẽ giúp tôi thử anh ấy còn gì?” Cô ấy dựa vào thân cây, hùng hồn nói.
“Cậu từng là sẽ giúp tôi kiểm tra người theo đuổi tôi ầ? Sao tôi lại không biết chuyện này?”
Cô ấy nắm chặt tay, ho khan vài tiếng: “Dù sao bọn họ cũng không quan trọng!”
“Không quan trọng cái gì? Sao tôi lại không biết là có người từng theo đuổi mình? Hồi đại học à? Cùng khoa với bọn mình sao?” Công tắc tò mò của tôi đã được kích hoạt, đã có bao nhiêu chuyện xảy ra mà tôi không hề hay biết? Vậy mà tôi lại hoàn toàn không biết gì cả.
“Bọn họ chẳng tốt đẹp gì đâu. Đừng nhắc đến bọn họ nữa.” Dương Gia Lợi nghiêm túc phất tay một cái: “Cậu sẽ tìm được người tốt hơn.”
“Tất cả đều không tốt sao? Vậy thì ai mới tốt?” Tôi giận quá hóa cười. Mặc dù chuyện đó đã là quá khứ, nhưng bây giờ nghe thấy thì có vẻ rất nực cười. “Mà, bọn họ là ai?”
Dương Gia Lợi mím môi, dáng vẻ có chết cũng không nói.
“Dương Gia Lợi, cậu vẫn không chịu nói cho tôi biết sao? Cậu đã làm gì hả?” Tôi càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
“Thư tình bị tôi ném đi, người muốn hẹn cậu cũng bị tôi cho leo cây.” Cô ấy nhún nhún vai: “Dù sao bọn họ cũng không hợp với cậu.”
Tôi thực sự không nói nên lời, muốn tức giận mà không được.
“Cậu định đi đâu?” Cô ấy giật lấy máy ảnh trong tay tôi và hỏi.
“Ngày hôm đó lúc đi xe máy, tôi đã phát hiện một nơi, trông rất giống miếu cổ, tôi muốn đi tới đó.”
“Chúng ta đi cùng nhau.” Dương Gia Lợi hướng ống kính máy quay về phía tôi.
“Cậu không có việc cần làm à?” Tôi đưa tay ôm kín mặt, sau đó giành lại quyền sở hữu máy ảnh.
“Tôi cũng muốn chụp ảnh phong cảnh trên đường.” Không có máy chụp hình, Dương Gia Lợi giơ điện thoại lên: “Chủ đề thảo luận của tôi sắp không còn ảnh để tải lên nữa rồi.”
“Chủ đề thảo luận của cậu ở đâu?”
“Trụ sở chính ở Đài Bắc.” Dương Gia Lợi tìm fanpage trên điện thoại di động rồi đưa tôi xem.
“Cậu lên bài cố định à?”
Bài báo mới nhất nói về việc cô ấy đang lên kế hoạch chấn hưng thị trấn Ngũ Phúc.
Ảnh chụp là bức ảnh của cô ấy trước khi đi học.
“Việc cho mọi người biết cậu đang làm gì điều là rất quan trọng.” Dương Gia Lợi thở dài một tiếng sáo rỗng, sau đó vờ như đang suy nghĩ, nhưng thật ra là nháy mắt mấy cái tỏ vẻ đáng yêu: “Vậy lát nữa cậu nhớ chụp giúp tôi vài kiểu ảnh nhé.”