Sau khi tan tầm tôi không muốn về sớm chút nào, vậy là tôi cưỡi con cừu nhỏ của mình đi lang thang trong trấn, nghĩ đi nghĩ lại, lại chạy đến dưới nhà của bọn Vương Chân Y.
Quán cà phê của Vương Chân Y khởi công còn nhanh hơn tôi tưởng, đã thấy xe công trình ngừng ở bên ngoài rồi.
Hơn nữa các thợ cả còn chưa có ý định tan làm, xem khí thế hừng hực này là muốn đẩy nhanh tốc độ.
“Tiểu Kim.”
“Ôn Phỉ!” Tôi ngồi trên cừu nhỏ, vui mừng xoay người. Hôm nay Ôn Phỉ mặc áo bông đơn giản với quần đùi, trông nhàn hạ.
“Cậu làm việc nhanh thật đó!” Tôi chỉ vào cửa lớn: “Mới một ngày đã khởi công!”
“Thời gian là vàng bạc mà!” Ôn Phỉ cười đáp, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái “Cậu tới giúp chúng tôi giám sát đấy à?”
“Tôi vừa tan tầm! Sẵn tiện ghé qua một lát!” Tôi nhìn Ôn Phỉ, trông cô ấy hình như cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài: “Cậu có muốn ăn cơm cùng mình không?”
“Được!”
Chúng tôi ngồi trong quán cơm nhỏ Nghi Lan, chọn món xong, cô ấy liền hỏi: “Đúng rồi! Về kế hoạch phát triển, những điều chúng ta thảo luận trước đó có giúp được gì cho cậu không?”
“Đương nhiên là có chứ! Cảm ơn các cậu, nó đã cho tôi rất nhiều linh cảm.”
“Nói đến đây, nếu coi gạo như hàng hóa, cậu cảm thấy thế nào?” Tuy gạo này chủ yếu được xuất đi từ thị trấn Ngũ Phúc, nhưng nơi nào mà chẳng có gạo. Tôi ngẫm lại thì cảm thấy thứ này dường như chưa đủ hấp dẫn…
“Gạo à?” Sau khi suy nghĩ một lát Ôn Phỉ gật đầu, giọng điệu kiên định ngoài dự liệu của tôi “Tôi cảm thấy ổn đấy.”
“Thật sao? Tôi chỉ sợ là nó quá bình thường.”
“Trong khâu thiết kế sản phẩm có một điểm yếu, chúng ta cần phải làm giảm “áp lực ức chế” của khách hàng, nói ví dụ như giá cả quá cao, hay danh tiếng sản phẩm không tốt.” Ôn Phỉ rủ rỉ: “Mà vừa hay, gạo lại rất thông dụng, cũng là thứ không thể thiếu trong cuộc sống, nghĩa là một khi mua thì chắc chắn sẽ dùng đến, điều này sẽ giảm bớt áp lực mua sắm.”
“Áp lực ức chế việc mua đồ lưu niệm là… lãng phí. Nhưng gạo trắng thì hoàn toàn không có vấn đề này, đây là thực phẩm thiết yếu.”
Tôi nghe xong mà rạo rực cả người, đúng nhỉ! Không có gì mang đến lợi nhuận nhiều hơn nhu yếu phẩm hàng ngày!
“Đúng rồi! Tôi đã nghĩ đến sản phẩm của chúng ta, tôi cảm thấy gạo của chúng ta rất tốt nhưng cách đóng gói không ổn.” Tôi hào hứng nói tiếp.
“Tôi cảm thấy đóng gói có thể làm đơn giản, nhưng cần phải có sự chuyên nghiệp.” Ôn Phỉ tiếp tục chỉ đạo: “ Phải tạo ra sự khác biệt mà người ta không thể mua ở chỗ khác.”
…
Sau khi trò chuyện với Ôn Phỉ, khi về nhà trong đầu tôi nghĩ đến việc phải đóng gói gạo như thế nào. Đơn giản mà chuyên nghiệp… thì không cần thiết kế quá phức tạp… cũng không thể quá tách rời với thị trấn Ngũ Phúc, chi phí thiết kế cũng không thể quá đắt đỏ, cần phải tìm nghệ thuật gia thiết kế để có chủ đề hơn chăng?
Lúc mở cửa ra, tôi đột nhiên nhìn thấy tự thiếp dán trên huyền quan.
Đó là một bức tự thiếp thư pháp được đóng khung tuyệt đẹp với chữ ‘Nhẫn’.
Ý nghĩa sắc bén quả quyết như kiếm phong mà đại kiếm khách truyền đạt trong hư không.
Tầm mắt tôi chuyển đến phòng khách nhưng không thấy ai
“Ha… không có người ở nhà à?” Hôm nay Dương Gia Lợi không ở trong phòng khách đợi tôi.
Nhưng xe của cô ấy đậu ở trước nhà, điều đó có nghĩa là cô đã về nhà rồi.
Lúc uống nước trong phòng bếp, tôi cố ý khua khoắng cốc chén phát ra tiếng vang, nhưng Dương Gia Lợi không hề có ý định đi ra.
Cảm giác mất mát trong lòng tôi càng lúc càng tăng, cô ấy thật sự không định để ý đến tôi nữa sao?
Tôi không bỏ cuộc mà đi vào phòng khách ngẩn người một lát, sau đó lén lút về phòng lấy mấy cuốn sách rồi trở lại phòng khách, cố ý đặt mạnh sách xuống để phát ra tiếng rộng, nhưng vẫn không có ai đếm xỉa đến tôi.
Xem ra cô ấy đã quyết tâm lạnh nhạt với tôi, nhưng không sao, cô ấy không ở phòng khách thì tôi vẫn có thể đến phòng cô ấy gặp cô ấy mà.
“Mình cũng có thể chữa trị chứng sợ đồng tính của Dương Gia Lợi! Dương Gia Lợi nói rằng đồng tình luyến ái có thể chữa trị, ha ha, mình nói rằng chứng sợ đồng tính cũng có thể chữa trị thì có gì quá đáng chứ!” Tôi tự lẩm bẩm tìm lý do cho mình.
Đây hoàn toàn không phải vì tôi nhớ Dương Gia Lợi, tuyệt đối không phải.
Tôi chỉ là muốn trị cho cô ấy hết bệnh. Đúng thế.
“Dương Gia Lợi !” Tôi gõ cửa phòng cô ấy.
Cô ấy mở cửa, nhưng chỉ nhìn tôi mà không nói lời nào.
Tôi ho nhẹ một tiếng, trước ánh mắt áp lực của cô ấy, tôi cũng chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề chính: “Cậu có thể nhờ bác gái giúp chúng tôi viết chữ không?”